LUÔN CÓ VAI CHÍNH VỌNG TƯỞNG MỞ RỘNG HẬU CUNG

Tiềng ồn ào bên ngoài dần dần biến mất, Diệp Chi Châu lật xem tuyến thời gian, vui mừng phát hiện kịch bản chỉ mới phát triển đến giai đoạn nhân vật chính thi vào B đại. Bây giờ là cuối tháng tám, ầm ĩ bên ngoài là do người trong nhà đang giúp Tư Hàm tổ chức sinh nhật, đương nhiên, là sinh nhật của chính chủ Tư Hàn. Còn sinh nhật của Tần Bảo hiện đang mang danh Tư Hàm là cuối tháng mười hai, chỉ tiếc nguyên chủ đã quên mất rồi.

Sinh nhật mười tám tuổi tự nhiên là phải làm lớn, vì thế Chung Mẫn vô cùng bận rộn, nhưng Tư Hữu Càn vốn biết đứa con trai này là giả nên không thèm quan tâm, vì thế Chung Mẫn rất tức giận, cùng Tư Hữu Càn cãi nhau một trận. Tư Hữu Càn bị vợ mắng đến nghẹn khuất, lại không thể nói ra chân tướng, trong lòng càng thêm chán ghét đứa con giả này, sập cửa rời đi, mãi đến khi sinh nhật chấm dứt mới về nhà.

Sau khi cân nhắc đoạn kịch bản này, lại nhiều lần xác nhận tuyến thời gian, rốt cục Diệp Chi Châu triệt để yên tâm.

Thế giới này quả thực rất đáng yêu! Hiện tại bên cạnh nhân vật chính chỉ mới có một Vệ Tùng Ninh, chỉ cần cậu vung tay một chút thì nhân vật chính cùng với bốn vị nam chủ còn lại sẽ không thể gặp nhau được! Ai, ông trời thật có mắt!

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, cậu từ trong ảo tưởng lấy hồn kỳ thành công hoàn hồn, cầm di động của nguyên chủ nhìn, sau đó nhíu mày. Người gọi điện thoại là nam chủ thứ nhất, Hình Quan. Hiện tại Hình Quan là anh em tốt nhất của Tần Bảo, nhưng sau khi Tư Hàn trở về, hắn lại là người tàn nhẫn nhất đạp lên Tần Bảo!

Trong đầu lướt qua nội dung kịch bản, cậu bắt điện thoại, cố ý dùng ngữ khí khiển trách nói rằng, “Hình Quan, cậu không phải là anh em tốt! Sinh nhật của tớ mà cậu lại không đến, không có lòng gì hết!”

Bên kia điện thoại truyền đến một trận cười to thoải mái, sau đó một thanh âm trong sáng tràn ngập phấn chấn truyền đến, “Thì không phải là do có việc bận sao, chờ ba tớ xác định trại hè chấm dứt, tớ lập tức bay trở về tìm cậu! Tiểu Hàm cậu đoán thử lần này tớ chuẩn bị quà gì cho cậu? Nếu đoán đúng tớ sẽ bao cơm cậu trong vòng một năm học đại học!”

Quà tặng? Chắc là đĩa âm nhạc cổ điển mà khi còn bé Tư Hàn vẫn luôn muốn đi?

Sờ sờ cằm, cậu phối hợp với đối phương đoán mấy vòng, sau đó lấy lí do sinh nhật bận tiếp khách cúp điện thoại. Từ cách bố trí gian phòng có thể nhìn thấy được, nguyên chủ là một thiếu niên hoạt bát thích vận động, hoàn toàn không giống với nhân vật chính từ nhỏ đã có thiên phú văn nghệ. Hình Quan và nguyên chủ chơi với nhau hơn mười năm, nhưng trong đầu của hắn chỉ nhớ kỹ sở thích khi còn bé của chính chủ, khiến người khác không biết nên nói cái gì cho tốt, không biết nên khen hắn “thâm tình” hay là nên nói tâm hắn lớn đây?

Cậu nhìn các tin nhắn nguyên chủ nói chuyện với Hình Quan, nhịn không được thở dài.

Trong các vị nam chủ thì Hình Quan có cừu hận sâu nhất với nguyên chủ. Trước khi Tư Hàn xuất hiện, hắn cho rằng nguyên chủ chính là người bạn cùng chung hoạn nạn với mình khi còn bé, đối với cậu có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng, nhìn thế nào cũng thuận mắt. Nhưng khi Tư Hàn xuất hiện, thái độ của hắn lập tức thay đổi, trong lòng hắn luôn cho rằng nguyên chủ chính là kẻ lừa đảo cướp đoạt nhân sinh của người khác, đối với hành vi khi dễ Tư Hàn thì càng căm thù đến tận xương tuỷ, hận không thể khiến nguyên chủ biến mất luôn ở thế giới này.

Thật sự là một người yêu ghét phân minh …..

Miên man suy nghĩ một trận, cậu nhảy xuống giường đi toilet rửa mặt, thay bộ lễ phục mà Chung Mẫn chuẩn bị cho nguyên chủ, thưởng thức khuôn mặt tuấn tú dương quang của nguyên chủ một lát rồi tươi cười đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Trong đại sảnh nhóm người hầu đang dọn dẹp các mảnh vỡ bình hoa, Chung Mẫn thì ngồi ở sô pha yên lặng rơi lệ. Cậu bày ra vẻ mặt kinh ngạc bước nhanh đi đến ngồi xuống bên người Chung Mẫn, đỡ lấy bả vai của bà, lo lắng hỏi, “Mẹ, sao mẹ lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì, đúng rồi, ba đâu?”

“Mẹ không có khóc, mà là, là bị bụi bay vào mắt.” Chung Mẫn thấy con trai lại đây vội nghiêng đầu lau nước mắt che giấu, miễn cưỡng nở nụ cười, đưa tay giúp cậu chỉnh nơ, nói rằng, “Bộ đồ này rất đẹp, buổi tối con mặc bộ này đi!”

Diệp Chi Châu nhìn bà cố gắng làm bộ như không có việc gì, trong lòng mềm mại, nhịn không được tiến lên ôm lấy bà, “Không có việc gì, con sẽ bảo vệ mẹ.” Trong toàn bộ câu chuyện, chỉ có Chung Mẫn sau khi biết chân tướng vẫn đối xử với nguyên chủ như lúc trước.

Người cuối cùng biết sự thật chính là bà, mà bị thương sâu nhất cũng là bà. Hai người Tần Bảo và Tư Hàn, một người là con trai ruột của bà, một người là cháu trai bà nuôi từ nhỏ, bà bị kẹp ở giữa phải trái đều khó, cố gắng muốn làm dịu đi cục diện tranh đấu của hai người nhưng vẫn không thành công. Về sau Tần Bảo hãm hại Tư Hàn không thành ngược lại còn khiến mình chết thảm trong ngục giam, sau khi bà biết thì bị đả kích lớn, chứng trầm cảm tái phát, không quá hai năm liền qua đời.

Nghe cậu nói thế, Chung Mẫn vốn đã ngừng khóc lại chảy nước mắt, oán trách vỗ vỗ bờ vai của cậu, vừa cười vừa khóc, “Thằng nhóc này sao đột nhiên lại nói thế … Được rồi, đừng chọc mẹ nữa, sắp lên đại học rồi, cũng không thể làm nũng với mẹ được.”

“Rõ ràng là mẹ ở trong ngực con làm nũng mà, hiện tại con chính là nam tử hán đấy.” Cậu buông bà ra, nhớ tới trong tư liệu có nói nguyên chủ rất quyến luyến Chung Mẫn, nhịn không được nói rằng, “Mẹ, tiệc sinh nhật buổi tối chỉ hai người chúng ta đi ăn thôi nhé, dù sao ông nội bận rộn như vậy, ba ba phỏng chừng cũng sẽ không đến, anh hai lại đi công tác … Có được không, chỉ hai mẹ con ta thôi, chúng ta đi hẹn hò nhé!”

“Nghịch ngợm!” Chung Mẫn bị cậu nháo thì thoải mái hơn rất nhiều, cười nói, “Thiệp mời đều đã gửi đi, cũng đã đặt khách sạn xong rồi, không thể muốn bỏ là bỏ. Về phần ba của con bọn họ …”

“Con biết, bọn họ rất bận, con hiểu mà.” Diệp Chi Châu sợ bà tiếp tục khổ sở, vội nói sang chuyện khác, “Mẹ, mẹ có chìa khóa căn nhà cũ kia không? Ngày mai con muốn đến xem.”

“Con tới nhà cũ làm chi?” Chung Mẫn không nghi ngờ cậu, trực tiếp kêu người hầu mang túi tới, từ bên trong lấy ra một xâu chìa khóa đưa qua, “Cái dài nhất là chìa khóa cửa chính, Tiểu Hàm, sao đột nhiên con lại muốn tới nhà cũ vậy.”

“Có chút đồ vật lúc còn bé con muốn đi lấy về.” Cậu tiếp nhận chìa khóa hàm hồ trả lời, sau đó ở trong lòng hỏi Thông Thiên một ít thuốc, đứng dậy rót cho bà ly trà rồi bỏ viên thuốc vào đưa đến tay bà, “Mẹ uống trà rồi đi ngủ một lát đi, cách giờ mở tiệc sinh nhật còn rất lâu, mẹ nghỉ trước thì tốt hơn.”

“Sao hôm nay lại tri kỷ như vậy.” Chung Mẫn tiếp nhận trà uống một hơi, nụ cười trên mặt càng sâu, “Vẫn là trà của Tiểu Hàm uống ngon hơn, con đã trưởng thành, mẹ cũng có thể yên tâm.”

Diệp Chi Châu nghe thanh âm ôn nhu cùng vui sướng cảm động trong mắt của bà, cong khóe môi lên.

Tiệc sinh nhật được tổ chức rất lớn, khách đến rất nhiều, nhưng mấy nam nhân Tư gia một người cũng không tới. Khách mời nghiêm túc tới đây, nhưng gia chủ chỉ có một người phụ nữ cùng tiểu thọ tinh đãi khách, quả thật rất xấu hổ. Cũng may có lão yêu quái Diệp Chi Châu sống mấy đời khuấy động không khí, nên bữa tiệc bắt đầu vô cùng náo nhiệt, sau đó càng náo nhiệt kết thúc.

Lúc tiễn khách Chung Mẫn nghe được khách mời khen ngợi Diệp Chi Châu, cười rất vui vẻ, khổ sở lúc buổi chiều cũng biến mất. Diệp Chi Châu bồi ở bên cạnh bà, lén xóa tin nhắn chúc mừng sinh nhật của Tư Việt gửi tới.

Tư Việt là con trưởng Tư gia, lớn hơn Tư Hàn 5 tuổi, khi Tư Hàn bị bắt cóc thì được Tư Hữu Càn đưa đến nhà ông bà sống, một năm sau mới đưa về nhà. Hắn tựa hồ cũng không phát hiện Tần Bảo không bình thường, đối xử với cậu cũng giống với Tư Hàn trước kia, nhưng khi Diệp Chi Châu nhìn tư liệu thì biết người anh này tuyệt đối đã sớm phát hiện em trai mình đã bị đổi!

Có anh trai nào mà khi phát hiện lời nói và việc làm của em trai mình khác thường lại không tìm em trai để nói chuyện mà là đi mời thám tử tư điều tra không? Lại có anh trai nào sẽ trùng hợp nhiều lần bỏ qua sinh nhật của em trai không? Còn lão gia tử Tư gia nữa, tuyệt đối cũng đã biết chuyện! Nếu không thì không thể giải thích được việc lão bất công với cháu đích tôn, lãnh đạm với nguyên chủ.

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc Tư Hữu Càn mới trở về nhà, sau đó giả mù sa mưa tự trách một phen. Chung Mẫn mềm lòng, nhanh chóng tha thứ cho ông ta. Diệp Chi Châu thì trực tiếp bỏ lên lầu, hoàn mỹ sắm vai một thiếu niên đang trưởng thành tùy hứng lại khát cầu sự chú ý của ba mình.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Chi Châu rời nhà đi tới nhà cũ, đi thẳng lên lầu lấy cuốn album đã ‘giúp’ nguyên chủ phát hiện ra chân tướng, sau đó quá giang xe đi vào một khu phố phồn hoa nhất B thị, tìm tới văn phòng thám tử vừa mới mở của Vi Trang.

Thân là một trong các nam chủ, diện mạo của Vi Trang vượt xa tiêu chuẩn, phải nói là yêu nghiệt mới đúng. Diệp Chi Châu bị đôi mắt hoa đào của hắn phóng điện đến run rẩy, cậu tránh tầm mắt của hắn, lấy album ra đẩy qua, “Tôi hoài nghi tôi không phải là con ruột của ba mẹ tôi, muốn nhờ anh giúp tôi thăm dò.”

Vi Trang thu hồi tầm mắt đánh giá, không thú vị bẻ bẻ ngón tay, “Chuyện này đơn giản thôi, cậu đi lấy tóc hay móng tay của ba mẹ cậu lại đây, tôi làm giám định cho mấy người, có phải ruột thịt hay không sẽ có kết quả nhanh thôi.”

Diệp Chi Châu không lời gì để nói xem xét hắn, “Anh không cần ghi tư liệu khách hàng sao?”

“A đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất.” Vi Trang bừng tỉnh đại ngộ bỏ tay xuống, từ trong ngăn kéo rút ra một bìa tư liệu, mỉm cười, “Xin lỗi, văn phòng mới vừa mở không bao lâu, nghiệp vụ có chút không thuần thục lắm.”

Diệp Chi Châu nhìn quanh văn phòng mới tinh hơi lộn xộn này, hỏi, “Đừng nói tôi là người khách đầu tiên nhé …”

“Làm sao có thể!” Vi Trang lập tức kích động đứng lên, vỗ lên tư liệu, đôi mắt hoa đào chớp chớp vài cái, “Cậu bạn nhỏ này thật không đáng yêu, văn phòng của tôi lớn như vậy, mỗi ngày không biết có bao nhiêu vụ làm ăn đấy! Tôi nhận vụ này là vì thấy cậu đáng thương, cậu đừng có nói bậy nhé.”

Quả nhiên là hợp đồng đầu tiên … Vì sao vị nam chủ này lại không giống như trong tư liệu miêu tả là sâu không lường được rất có thủ đoạn chứ …..

Diệp Chi Châu chuyển tầm mắt, nhỏ giọng hỏi, “Còn đăng ký tư liệu thì sao?”

Vi Trang liếc mắt xem thường, hừ hừ hai tiếng, lấy cây bút ra không được tự nhiên nói, “Họ tên?”

“Tư Hàm.”

“A, Tư … Ừm? Tư Hàm?” Vi Trang trừng lớn đôi mắt hoa đào, lại bắt đầu vô ý thức phóng điện, “Cậu vừa mới nói muốn nhờ tôi làm gì? Cậu hoài nghi cậu không phải con ruột của ba mẹ cậu?!”

“Ừ.” Diệp Chi Châu giả bộ dáng vẻ mất mát, đẩy cuốn album qua lần nữa, “Ngày hôm qua là sinh nhật tôi, tôi nghe thấy ba mẹ cãi nhau, hình như ba ba không muốn làm sinh nhật cho tôi. Hôm nay tâm tình tôi không tốt nên ghé qua nhà cũ tôi từng ở, kết quả phát hiện cái này.”

Cậu lật đến trang cuối cùng, lấy ra một tấm ảnh chụp, “Đứa trẻ lớn hơn này là anh trai tôi, nhưng đứa trẻ nhỏ hơn lại không phải là tôi.” Nói xong lật ảnh chụp, chỉ chỉ dòng chữ phía sau, “ngày 23 tháng 8 năm 20xx, ảnh chụp sinh nhật của Tiểu Hàn cùng anh trai ở hoa viên”, người tên Tiểu Hàn này, không phải là tôi, hơn nữa tôi phát hiện mình không có ký ức về người nhà trước 5 tuổi, hơn nữa ba ba vẫn luôn không thích tôi …”

Vi Trang dần dần nghiêm túc, lấy ảnh chụp trong tay cậu nhìn nhìn, lại cẩn thận nhìn cậu, hỏi, “Cậu xác định đứa bé trong ảnh không phải là cậu?”

“Không phải, tuyệt đối không phải.” Cậu lắc đầu, cúi đầu không cho đối phương nhìn thấy biểu tình trên mặt mình, suy sụp nói, “Trừ bỏ ba ba, kỳ thật anh tôi cũng không để ý đến tôi … Mẹ tôi nói lúc tôi 5 tuổi đã từng bị bắt cóc, bị kích thích nên mới mất đi ký ức trước kia, nhưng có đôi khi tôi lại mơ thấy một ít chuyện khi còn bé, trong mơ, tôi không ở trong căn phòng lớn như ảnh chụp kia, mà là trong một căn phòng nhỏ tối đen, hơn nữa … Tôi nhớ rõ khi còn bé người khác gọi tôi là Tiểu Bảo, mà không phải là Tiểu Hàn … mà tên của tôi bây giờ cũng là được đổi lại lúc năm tuổi …”

Vi Trang nhìn mái tóc mềm mềm trên đỉnh đầu cậu, lông mày nhăn lại một chỗ, trong lòng có chút đồng tình với cậu. Theo như lời kể thì thân thế của cậu nhóc này khẳng định có vấn đề, hơn nữa cậu nhóc này rất đáng thương, muốn tìm thám tử điều tra thân thế của mình, vậy mà còn xui xẻo tìm tới hắn… Nhớ tới tên bạn tốt Tư Việt mặt lạnh như băng kia, hắn nhịn không được kêu rên ở trong lòng. Thật đáng ghét, có em trai đáng yêu như thế, cho dù không phải là ruột thịt, nhưng cũng không thể không để ý như vậy chứ.

“Chuyện của cậu tôi nhận. Nhưng mà … tôi có thể hỏi cậu lý do vì sao cậu lại tìm tới chỗ tôi không?”

Diệp Chi Châu nâng mắt, vẻ mặt vô tội, “Bởi vì giá cả của bên anh rẻ, lại mới khai trương … Cái kia, tiền tiêu vặt của tôi không nhiều lắm, anh có thể tính rẻ cho tôi không?”

“….. Không thể! Phải hơn gấp đôi! Không có tiền thì về tìm anh cậu lấy đi! Fuck! Tôi kinh doanh cũng không dễ dàng gì!” Vi Trang trực tiếp nổ tung.

Diệp Chi Châu nhìn hắn dùng vẻ mặt yêu nghiệt nói chuyện, điên cuồng trong lòng lướt qua xoèn xoẹt. Kiểu người thiểu năng trí tuệ này rốt cuộc là làm như thế nào mà biến thành thám tử thần bí có nhân mạch khắp thiên hạ trong kịch bản thế? Thật khó tin!

Hai người, một người mang vẻ mặt “Hắn không biết mình đã biết hắn là bạn bè với Tư Việt, mình muốn hung hăng lừa dối hắn”, một người trong đầu đều là “cậu ấy không biết mình kỳ thật là bạn của anh trai cậu ta, vì không muốn kích thích cậu ấy, cho nên mình cứ để cho cậu ta không biết đi” cùng “Trăm triệu lần không nghĩ tới hợp đồng đầu tiên chính là tra việc nhà bạn tốt, thế giới này biến hóa quá nhanh, kinh hách tới quá bất ngờ không kịp đề phòng”.

Tư liệu thuận lợi đăng ký xong, Diệp Chi Châu thanh toán tiền đặt cọc, Vi Trang thu ảnh chụp làm manh mối, hai người hữu hảo tạm biệt, ánh mắt nhìn đối phương đều mang theo đồng tình.

A, nam chủ thật là thiểu năng trí tuệ.

A, em trai thật là đáng thương.

Cái gương nhỏ rung lên, hiện ra màn ảnh, [Tỷ lệ yêu nhau của Vi Trang cùng nhân vật chính giảm còn 70%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Diệp Chi Châu: “……” Tâm tư của đại thám tử tài ba cậu không cần suy đoán, đoán tới đoán lui cũng đoán không được đâu mà

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi