LUÔN CÓ VAI CHÍNH VỌNG TƯỞNG MỞ RỘNG HẬU CUNG

Trải qua sầu não ngắn ngủi, Diệp Chi Châu nhanh chóng bình tĩnh trở lại, cậu mở tư liệu hệ thống ra bắt đầu môn học bắt buộc ở mỗi thế giới—— tìm manh mối từ chi tiết cốt truyện.

Căn cứ tiếp xúc với nhóm nam chủ trong khoảng thời gian này, hiện tại cậu vô cùng xác định, nhóm nam chủ cùng nhân vật chính ở cùng một chỗ tuyệt đối là có ẩn tình khác. Thẩm Tử Hạ là trai thẳng, Tô Dục thì yêu Thẩm Mộng Tịch chân chính, Sầm Nguyệt Bạch tiếp cận nhân vật chính là vì giúp Thẩm Mộng Tịch trả hồn, Doãn Phi Vũ đối với linh hồn biến đen của nhân vật chính có thể nói là căm thù đến tận xương tuỷ. Về phần Chương Lâm cùng Tào Du, xem biểu hiện của bọn họ ở cục cảnh sát, đủ loại nhiệt tình khi Phạm Lãng chiếm cứ Thẩm Mộng Tịch không phải thật sự là yêu đối phương mà có, mà là muốn kéo đối phương lên giường tìm kích thích. Kết hợp với tình huống trên có thể kết luận được —— trong sáu vị nam chủ không có một ai là thật sự yêu sâu sắc nhân vật chính cả!

……. Có lẽ nhân vật chính trong thế giới này là vô năng nhất, thu hậu cung lại không có ai yêu hắn cả …… Phun tào một phen, cậu kéo suy nghĩ trở về nội dung kịch bản. Nếu nhóm nam chủ không yêu nhân vật chính, vậy vì sao về sau bọn họ lại ở cùng nhân vật chính?

Không nghĩ ra, trước ném vấn đề này qua một bên đã. Cậu nhảy qua quá trình yêu đương, nhìn một chuyện khiến cậu không rõ —— kết cục của Thẩm Tử Hào. Nếu Thẩm Tử Hạ cùng Tô Dục không phải thật sự yêu sâu sắc nhân vật chính, như vậy đối với người em trai này, bọn họ hẳn là sẽ không hạ thủ mới đúng ……. Không đúng, Tô Dục có khả năng sẽ hạ thủ. Vuốt mặt một cái, cậu thở dài, gần đây đầu óc hơi bị chập mạch ……. Hơn nữa Thẩm Tử Hào hình như cũng không chết, trong kịch bản chỉ nói cậu bị ngược một trận rồi ngồi tù, sau đó không hề nhắc tới người này nữa ……. Coi như nguyên chủ vẫn luôn ngồi tù đi.

Từ kết cục của Thẩm Tử Hào không tìm ra được điểm đột phá, cậu chuyển mắt đến những chuyện Phạm Lãng đã làm sau khi linh hồn trở về. Trải qua quá trình hồi phục dài lâu, Phạm Lãng đã khôi phục khỏe mạnh, tính tình trở nên trầm ổn hơn rất nhiều. Lúc này hắn đã hai mươi sáu tuổi, người ở tuổi này đều đang bận rộn sự nghiệp, chỉ có hắn là vẫn dừng ký ức ở thời đại học. Nhưng hắn đối với chuyện này hình như cũng không khó chịu, sau khi thân thể triệt để khôi phục liền tiến vào công ty nhà mình, kiên định làm một nhân viên nhỏ bắt đầu làm quen nghiệp vụ, vô cùng nghiêm túc cố gắng.

…… Nghiêm túc cố gắng đến mức hoàn toàn không giống Phạm Lãng.

Diệp Chi Châu nhíu mày, điểm điểm đoạn nội dung này. Doãn Phi Vũ đã nói qua sau khi Phạm Lãng tỉnh dậy tính tình có chút thay đổi ……. Như vậy người nghiêm túc cố gắng trong kịch bản này, hẳn là linh hồn xâm lấn kia.

Suy nghĩ đã rõ ràng hơn, cậu bình tĩnh tiếp tục phân tích.

Phạm Lãng nghiêm túc cố gắng đạt được sự khen ngợi cùng công nhận của người nhà, nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, Phạm Lãng nhanh chóng come out, vả lại sau khi come out liền tức tốc từ bỏ sự nghiệp cầm tiền chạy tới nước ngoài tiêu sái ngoại tình tìm kích thích.

Cậu nhíu mày, sao đoạn này lại giống như do chính Phạm Lãng làm ra thế, cầm tiền tán gái tiêu sái này nọ ……… Sau đó còn bị nhóm nam chủ giận dữ tìm tới cửa nhốt vào phòng tối.

Khoan đã, phòng tối?

Rốt cục cậu ý thức được là không đúng ở chỗ nào rồi! Trong toàn bộ kịch bản, hoàn toàn không có cảnh miêu tả thân thiết của nhóm nam chủ cùng nhân vật chính! Một chút cũng không có! Tất cả đều nói về phòng tối cùng nhân vật chính tức giận bất bình! Ngay cả hành động bình thường nhất của những người yêu nhau như là nắm tay hôn môi cũng hoàn toàn không có! Nhiều nhất chính là ôm nhau ……. Không sai, chính là cái ôm kia của Sầm Nguyệt Bạch!

Nhân vật chính ngoại tình thắm thiết như thế nào đều được viết rất rõ ràng, đến khi bị nhóm nam chủ nhốt trong phòng tối thì rất không bình thường. Chẳng lẽ nhóm nam chủ nhốt nhân vật chính ở phòng tối cũng không có cùng hắn xxoo? Vậy nhân vật chính tức giận bất bình về cơ thể của mình là xảy ra chuyện gì?

Cậu đột nhiên nhớ tới đời này người yêu có bản lĩnh chế phù cùng với Tô Dục thích Thẩm Mộng Tịch, manh mối đứt đoạn liền trở nên liên tục hơn. Doãn Phi Vũ có thiên nhãn, Sầm Nguyệt Bạch có bản lĩnh chế phù, dung hồn, cùng với Thẩm Tử Hạ cùng Tô Dục có khả năng ôm hận ý đối với Phạm Lãng ……. Không lẽ nhóm nam chủ nhốt nhân vật chính là muốn chia tách hồn phách xâm lấn kia? Sau đó bọn họ vì che dấu chuyện này, tạo ra dấu vết giả là nhân vật chính bị xxoo?

Vậy Chương Lâm cùng Tào Du thì sao? Vì sao bọn họ lại muốn tham dự chuyện này? Sầm Nguyệt Bạch cùng Doãn Phi Vũ là vì hồn phách xâm lấn kia, Thẩm Tử Hạ cùng Tô Dục có thể là vì báo thù, nhưng còn hai người này? Vì muốn cứu vớt anh em của mình chăng?

“…….” Kéo suy nghĩ lại muốn bắt đầu bay đi trở về, cậu ép mình chuyển lực chú ý tới nhân vật chính thật sự ở thế giới này, hồn phách xâm lấn kia.

Nếu phòng tối play là mục đích nhóm nam chủ che giấu hồn phách xâm lấn kia, vậy vì sao mỗi lần đều phải chọn thời điểm sau khi nhân vật chính ngoại tình? Kết hợp với chuyện dung hồn ……… Chẳng lẽ trong kịch bản nhân vật chính xảy ra vấn đề khi dung hồn? Cho nên ý thức chủ đạo một hồi là Phạm Lãng chân chính một hồi lại là hồn phách xâm lấn kia? Lấy tính cách của Phạm Lãng, lúc ngoại tình nhất định là do ý thức chủ đạo của bản thân, cho nên nhóm nam chủ mới chọn lúc đó nhốt hắn vào phòng tối ……

Não bổ hình ảnh nhóm nam chủ nhìn chằm chằm nhân vật chính ngóng trông hắn ngoại tình, Diệp Chi Châu đột nhiên cảm thấy muốn bật cười. Trong kịch bản Phạm Lãng một hồi thì cần cần cù cù xây dựng sự nghiệp, một hồi thì tiêu tiêu sái sái đi ngoại tình rốt cục cũng giải thích được …… Có Sầm Nguyệt Bạch, hồn phách kia muốn thuận lợi dung hồn quả thật rất gian nan.

Tiếc rằng vui vẻ không được bao lâu, khi xem đến chỗ Nguyên gia, cậu mới vừa thoải mái được một chút thì tâm tình lại bắt đầu trầm trọng.

Hiện giờ hai hồn kỳ đều chuyển dời đến hai người bạn nhỏ của Nguyên gia, từ tình tiết này có thể thấy, hoặc là hồn phách này có cừu oán với Nguyên gia, hoặc là mơ ước vật gì đó của Nguyên gia.

Xem lại đoạn nhân vật chính ngoại tình với vợ của lão đại kia một lần nữa, cậu phát hiện một sự thật đáng sợ. Khác với trước đó nhân vật chính ngoại tình không xem trọng tình cảm, lần này nhân vật chính ngoại tình với vợ lão đại lại ôn nhu quan tâm trước rồi mới nói chuyện lên giường. Hơn nữa lão đại phát hiện vợ mình ngoại tình cũng quá khéo đi, giống như là có người cố ý báo cho ông ta biết để ông ta đi bắt quả tang vậy.

Vẻ mặt cậu nghiêm túc, lại xem đến đoạn nhân vật chính ngủ với con trai con gái của lão đại.

….. Rất cố ý, trong kịch bản có nói nhân vật chính hận nhóm nam chủ bỏ mặc hắn nên tức giận ngủ với con trai con gái lão đại, nhưng cái này càng giống nhân vật chính cố ý chọc giận lão đại mà ngủ với con cái của đối phương hơn, căn bản không có quan hệ gì với nhóm nam chủ.

Hơn nữa việc phát sinh cách việc nhốt trong phòng tối đã rất nhiều năm, nhóm nam chủ đã rất ít xuất hiện bên cạnh nhân vật chính.

Lần này nhân vật chính ngủ với vợ lão đại, nhóm nam chủ cũng không ra mặt giải quyết, biểu hiện đến vô cùng tiêu cực. Từ suy đoán nguyên nhân nhóm nam chủ ở chung một chỗ với nhân vật chính, lúc này nhóm nam chủ đã không quản nhân vật chính nữa, không chừng là vì dung hồn đã triệt để thành công, Phạm Lãng đã không thể về được …….

Lại nhiều lần cân nhắc đoạn kịch bản này, trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một cảm giác quái dị. Sau khi biết nhân vật chính ngủ với vợ mình, quả thật lão đại có tức giận, nhưng cũng không làm gì nhân vật chính cả, chỉ là bắt người tới ngược một phen, mà nhân vật chính bị ngược cũng không có bị thương tích gì trên người, chỉ là ngủ không đủ giấc mà thôi …….. Sau đó nhân vật chính lại ngủ với con của ông ta thì ông ta cũng tức giận, nhưng vẫn không có động tới hắn, cuối cùng nhân vật chính chết kỳ thật là bị vợ lão đại liên hợp với hai đứa con giết chết.

Sao lão đại này cứ như không muốn nhân vật chính chết ấy nhỉ, còn tiết mục tranh đấu của nhóm nam chủ cùng lão đại nữa, nhóm nam chủ trả thù chỉ có lệ, nhưng lão đại lại trả thù đến vô cùng kịch liệt, làm cho nhóm nam chủ không thể không nghiêm túc. Khiến cậu khả nghi nhất chính là phản ứng của lão đại sau khi vợ con ông ta giết chết nhân vật chính, ông ta cư nhiên an táng nhân vật chính, sau đó ly hôn vợ, vả lại con trai con gái một đứa cũng không cần, dùng tất cả gia sản cùng nhiệt tình vùi đầu vào tranh đấu với nhóm nam chủ, sau đó trực tiếp để lại di chúc giao toàn bộ gia sản cho con nuôi, con trai con gái ruột một xu cũng không cho.

Lão đại này ……

Có một ý tưởng dần dần xuất hiện trong lòng, cậu vuốt mặt, làm tốt kiến thiết trong lòng rồi dùng tinh thần lực tiến vào internet, điều tra cuộc đời của lão đại. Nửa giờ sau, cậu ngồi dựa ở trên giường, không còn lời gì để hỏi trời cao.

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Lão đại ……. Là một song tính, từ nghèo khó phấn đấu đi lên, ông ta có một bạn trai trúc mã trúc mã ……. Sau đó ông ta từ bỏ người kia, bởi vì ông ta nịnh bợ một vị đại tiểu thư, còn làm đại tiểu thư nọ mang thai …….

Bạn trai trúc mã phát điên, muốn giết chết đại tiểu thư nhưng lại không thành công, còn bị giết ngược lại. Lão đại hoàn toàn không biết chuyện này, cho rằng trúc mã quá mức thương tâm nên dọn ra nước ngoài chữa thương ……

Hiện tại lão đại cũng chưa hẳn là lão đại, ông ta chỉ là con rể không địa vị ở nhờ nhà của đại tiểu thư, đang vụng trộm cố gắng phấn đấu ……

Cảm giác như có một chậu cẩu huyết lớn đổ ập xuống đầu, cậu hiện tại chỉ muốn đánh chết lão đại kia.

“Ngây người xong rồi?” Sầm Nguyệt Bạch an tĩnh ngồi ở một bên làm bối cảnh đột nhiên lên tiếng, tiến lên sờ sờ ánh mắt của cậu, “Anh muốn biết tên của em, càng muốn biết bộ dáng vốn có của em …… Đột nhiên có chút hâm mộ Doãn Phi Vũ, thiên nhãn có thể nhìn thấu linh hồn, tự nhiên cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ vốn có của em.”

Diệp Chi Châu từ trong kịch bản hoàn hồn, nghe vậy ngẩn người, sau đó vội vàng lấy giấy bút trong không gian ra vùi đầu vẽ vời, không thèm để ý không gian bí mật bị người yêu nhìn thấy.

Sầm Nguyệt Bạch đối với việc giấy bút đột nhiên xuất hiện chỉ kinh ngạc trong chớp mắt liền hồi thần, không tự giác càng đến gần cậu hơn, lấy một loại tư thế bá đạo khóa cậu lại.

“Không có ảnh chụp, chỉ có thể vẽ cho anh xem, họa kỹ của em không tốt, anh …….” Diệp Chi Châu đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, bức tranh đưa đến một nửa thì lấy lại, thấp giọng nói, “Tên của em, Diệp Chi Châu …….. Anh, không cho anh chê em khó coi, em không chê anh bá đạo hư hỏng thì thôi ……”

Trên mặt Sầm Nguyệt Bạch lộ ra ý cười ôn nhu, lấy bức tranh trên tay cậu cẩn thận nhìn, lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt của cậu, đột nhiên cười tiến lên ôm cậu, ghé vào lỗ tai cậu thở dài, “Rất đẹp …… Chi Châu, là quan quan sư cưu, tại hà chi châu sao?”

“Không, không phải.” Diệp Chi Châu nhịn không được đỏ mặt, nhéo nhéo vạt áo anh, “Em là cô nhi, ở viện mồ côi chỉ có đánh số không có họ tên, nhưng về sau phải đi học nên nhất định phải có tên, viện mồ côi liền lấy một cái tên cho tụi em, sau khi thành niên nếu không thích thì có thể đổi lại …… Em được người ta phát hiện ở một cồn cát trong rừng, trên người phủ kín lá cây, cho nên …… Cho nên liền được đặt tên này …….. Lúc ấy em cũng không biết đoạn thơ kia ….” Càng nói càng cảm thấy mất thể diện, rõ ràng trước đó cảm thấy tên mình không có vấn đề gì, sao hiện tại ở trước mặt người yêu lại cảm thấy đặc biệt ngại ngùng chứ …….

“Lâm trung sa châu, Diệp Chi Châu.” Sầm Nguyệt Bạch cọ cọ lỗ tai đỏ hồng của cậu, nhỏ giọng lặp lại, thật lâu sau, đột nhiên thấp giọng nói một tiếng, “Tiểu Châu ……”

(Lâm trung sa châu = cồn cát trong rừng, Diệp = lá cây -> Diệp Chi Châu)

Đây là lần đầu tiên người yêu gọi tên thật sự của cậu, xấu hổ trước nay chưa từng có mãnh liệt xuất hiện, cậu chật vật che khuôn mặt đã đỏ hồng, sau đó lại vội vàng che ánh mắt đối phương, “Không cho gọi loạn! Cũng không cho nhìn như vậy! Anh bình thường lại mau, đừng, đừng có niệm tên của em thành như vậy.”

“Như thế nào?” Khóe miệng Sầm Nguyệt Bạch sung sướng cong lên, “Tiểu Châu, chẳng lẽ em không thích anh gọi em như vậy sao?”

Quả thật không chịu nổi nữa! Thanh tuyến này, biểu tình này lại thêm ngữ khí ái muội gợi cảm ….. cậu dứt khoát nhào qua đè người trên giường, che miệng đối phương lại, xấu hổ đến mức biến thành giận dữ, “Yêu cầu anh bình tĩnh lại! Nhắm mắt lại không cho nhìn!”

Sầm Nguyệt Bạch cười vài tiếng, nâng cánh tay sờ soạng ôm lấy cậu kéo xuống, ngón tay chậm rãi xẹt qua lỗ tai cùng cổ cậu, đột nhiên duỗi đầu lưỡi liếm lòng bàn tay của cậu.

!!!

Cậu vội vàng thu hồi tay, nhìn ánh mắt mang theo ý cười của đối phương, luống cuống một hồi, dứt khoát đi đến đầu giường xả chăn ra che lấy mình, lớn tiếng nói, “Anh đi ra ngoài mau! Đi ra ngoài! Em muốn ngủ!”

Trên giường giật giật, sau đó chăn trên người bị kéo, “Nhưng em vừa mới tỉnh dậy mà.”

Cậu vội vàng nắm chặt chăn, chen chân đá người lung tung, “Em, em mệt không được hả! Không phải anh đang chuẩn bị quy hồn phù cho Mộng Tịch sao? Nhanh chóng đi đi, đừng ở chỗ này dính em.”

“Quy hồn phù đã làm xong rồi.” Chân bị ngăn chặn, sau đó trên chăn lún xuống, thanh âm mang theo ý cười cách chăn vang ở đỉnh đầu, “Hiện tại anh càng muốn nói chuyện yêu đương với Tiểu Châu nhà anh hơn.”

“…….”

A a a a! Phạm quy! Không công bằng! Cậu còn chưa biết tên cùng tướng mạo ban đầu của người yêu mà! Không đúng, mỗi một thế giới người yêu đều đầu thai bình thường, vậy tên cùng tướng mạo đều là của chính anh ấy rồi còn gì …… Không biết, dù sao cũng không công bằng!

Thẩm Tử Hạ phát hiện Sầm Nguyệt Bạch cùng em trai nhà mình hình như càng dính nhau hơn, ở trước mặt hắn em trai là một con nhím, nhưng ở trước mặt Sầm Nguyệt Bạch lại trực tiếp biến thành một con thỏ mềm manh …… Tâm như bị tắc nghẽn, hắn cần phải tìm một chỗ yên tĩnh. Nhắm mắt làm ngơ đi qua phòng bên cạnh, rồi lại bị thằng em họ bày ra khuôn mặt si tình ngu ngốc làm hắn nghẹn đến mức muốn biến mất luôn ở thế giới này.

Thế giới này đối với nhân sĩ độc thân rất không hữu hảo a …… Hắn dựa vào tường, đột nhiên muốn hút thuốc.

“Bệnh viện cấm hút thuốc.” Bàn tay đưa vào túi bị ngăn lại, hắn nghiêng đầu, thấy Doãn Phi Vũ mặt than đang đứng ở trước mặt hắn, lông mày giật giật, cúi đầu nhìn, tay hắn là bị bản ghi chép đè lại.

Lấy kẹo bạc hà trong túi ra, hắn hướng đối phương lắc lắc, “Bác sĩ, muốn một viên không? Cam đoan nâng cao tinh thần tỉnh não.”

Doãn Phi Vũ nhìn chằm chằm kẹo bạc hà, chậm rãi thu hồi bản ghi chép, nói sang chuyện khác, “Thân thể Thẩm Mộng Tịch thế nào rồi?”

Gần đây Thẩm Tử Hạ đang cố gắng làm anh trai tốt nghe vậy lập tức cảnh giác, phòng bị nhìn hắn hỏi, “Anh quan tâm Mộng Tịch như thế để làm chi? Chẳng lẽ anh thật sự có ý gì với nó?” Hắn từ chỗ em trai biết được vị bác sĩ này trước đó tiếp cận Mộng Tịch là bởi vì nhìn thấu hồn phách trong cơ thể Mộng Tịch bất thường, nhưng hiện tại hồn phách đã trở lại, tên bác sĩ này còn muốn gì nữa.

Doãn Phi Vũ nhìn hắn từ trên xuống dưới, tiếp tục hỏi, “Thân thể Thẩm Tử Hào sao rồi?”

“Chẳng lẽ anh cũng có ý đồ với em trai tôi?!” Hắn nhất thời càng thêm phòng bị.

Không thể câu thông.

Doãn Phi Vũ từ bỏ cùng hắn ông nói gà bà nói vịt, trực tiếp đẩy cửa phòng bệnh Diệp Chi Châu ra, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Thẩm Tử Hạ bị tiếng đóng cửa vang dội chấn hồi lý trí, sau đó cứng đờ, ưu thương lau mặt. Bác sĩ quan tâm tình trạng người bệnh là chuyện rất bình thường mà …… Gần đây hắn chịu kích thích rất nhiều, phản ứng hơi quá lố.

Crack crack, cửa phòng bệnh lại mở ra, Doãn Phi Vũ từ bên trong đi ra, nghiêng đầu nhìn hắn thật sâu, đột nhiên nói rằng, “Tôi đề nghị cậu nên xuống khoa tâm thần ở dưới lầu kiểm tra.” Nói xong xoay người bước đi, hòan toàn là kiểu dáng chọc tức người xong rồi bỏ chạy.

Thẩm Tử Hạ nghẹn nghẹn, sau đó giận dữ, khó trách hiện tại quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân không tốt, dựa vào thái độ này của đối phương, người nhà của bệnh nhân không muốn dỡ bệnh viện mới là lạ!

Sau đó Sầm Nguyệt Bạch từ trong phòng đi ra, tựa hồ không bất ngờ khi thấy hắn ở ngoài cửa, lấy ra một lá bùa nói rằng, “Chuẩn bị một chút, có thể trả hồn cho Thẩm Mộng Tịch rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi