LƯƠNG CUNG HÀNH - GIANG SẮC MỘ

Có lẽ ta hiểu lầm rồi – ta khó khăn sắp xếp lại suy nghĩ. Tuy người trước gọi “Ngọc Hành”, thì tiếng đáp lời cũng chưa chắc là y. Hoặc là, có lẽ Tạ Ngọc Hành không hề có ở đây, chẳng qua người kia bất cẩn gọi nhầm thôi.

Cuối cùng ta đã có thể khẳng định, Tạ Ngọc Hành thật sự không có trong phòng.

Trong lúc ta đang bận thuyết phục chính mình, nhóm người đã đến bên cửa sổ. Người dẫn đầu —— qua miệng người khác, ta biết hắn là Thiên Xu —— đưa lưng về phía ta, ngữ điệu khó nghe: “Chúc Thái thú, ngươi nói hạ nhân trong phủ thông minh, tuyệt đối sẽ không cố ý nhìn trộm, đúng không?”

Chúc Thái thú âm giọng run run: “Đúng, đúng thế.”

“Ngọc Hành,” Thiên Xu lại gọi, “Cái lỗ này xuất hiện lúc nào?”

Người trẻ tuổi phát hiện ra cái lỗ đáp: “Ta không biết. Chỉ là mới nãy quay đầu nhìn, chợt cảm thấy cửa sổ có gì đó không đúng, lúc này mới phát hiện ra.”

“…” Bọn họ lại nói gì đó mà ta không thể nghe rõ.

Trong đầu ong ong, tràn ngập vô số nghi vấn. Rốt cuộc sao thế này? Sao người kia lại gọi một thanh niên xa lạ bằng tên của Tạ Ngọc Hành? Những người khác cũng không hề ngạc nhiên, chẳng lẽ ta lại nghĩ sai rồi?

Không, ta không mù cũng không điếc, sao lại không nhận ra được đâu là người thương của mình.

Vậy, chẳng lẽ Tạ Ngọc Hành không chỉ nói dối về thân phận của ta, mà lúc ở cùng ta, y cũng làm giả luôn dung mạo và giọng nói của mình?

Không thể nào. Hai ta ở chung mấy chục ngày chứ không phải vài ngày, trong đó có bao nhiêu đêm chúng ta chung chăn chung gối, thậm chí sau khi y ngủ rồi ta còn lén lút ngắm y, nhìn ánh trăng phủ trên hàng mi đối phương mà cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Đó nhất định là gương mặt thật, ta không đến nỗi không phân biệt được thật giả.

Như vậy, sau khi dùng phương pháp loại trừ, suy đoán còn lại, bất luận là khó tin đến mấy, cũng chính là đáp án.

Có hai “Ngọc Hành”.

“Chúc Thái thú, còn cái này là gì?”

“Này…”

“Hửm, bên trên viết ‘Thái Bình Môn’?”

“Thì ra Chúc Thái thú đã biết đến sự tồn tại của ma giáo kia, còn định ra tay xử lý?”

“Không, không hề. Này ở đâu ra vậy?”

“… Đừng đứng đực ra đó nữa, mau đuổi theo.”

Ta hoàn hồn, vừa lúc nghe Thiên Xu ra lệnh.

Cửa phòng mở ra, một loạt tiếng bước chân vang lên, khoảng cách ngày càng xa. Mà ta thì vẫn đứng yên sau lớp bình phong, có câu trả lời rồi lại càng hoang mang hơn.

Tại sao người hành động cùng nhóm người Thiên Xu này lại không phải là Tạ Ngọc Hành của ta? Trong sư môn của bọn họ có hai người tên giống hệt nhau sao?

Chờ chút, nếu bọn họ thật sự xuất thân từ triều đình, “sư huynh đệ đồng môn” này tám phần cũng là Tạ Ngọc Hành bịa ra để gạt ta.

“Chẳng lẽ có người biết chúng ta đến đây?” Rất nhiều người đã rời đi, nhưng cũng có người ở lại, đang hỏi Thiên Xu.

Thiên Xu lập tức đáp: “Không, chúng ta xưa nay hành sự bí mật, sao có thể… Có lẽ là trùng hợp thôi.”

“Trùng hợp?” Người kia hoài nghi.

Thiên Xu im lặng một lúc mới nói: “Theo những gì chúng ta tra được, Thái Bình Môn làm nhiều việc ác, gieo họa khắp giang hồ, đương nhiêu không ít người muốn diệt trừ ma giáo này. Mặc dù đa số đều là những kẻ manh mún, nhưng trong đó cũng có người hiểu lý lẽ, đến cầu viện Chúc Thái thú cũng dễ hiểu.”

“Đã vậy,” Người kia lại nói, “Sao chúng ta còn phải ——”

“Chúng ta cũng đuổi theo.” Thiên Xu cắt ngang, “Nếu hắn đưa ra được nhiều thông tin về Thái Bình Môn như vậy, có lẽ còn biết nhiều hơn, chỉ là không tiện để lại. Tìm được hắn, sau này có lợi cho chúng ta.”

“Tuân lệnh.” Người nọ đáp gọn, sau đó không nói gì nữa.

Lại có tiếng bước chân, tất nhiên là đã cùng Thiên Xu ra ngoài. Chỉ còn Chúc Thái thú đứng hoang mang trong phòng, dường như còn chưa kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra.

“Này, các vị! Sao đột nhiên đi hết rồi?” Chúc Thái thú cũng ba chân bốn cẳng đuổi theo.

Ta còn đang suy tư xem mối quan hệ giữa Tạ Ngọc Hành và mấy người này là gì, trong phòng đột nhiên an tĩnh, chẳng còn ai. Nếu phải đi thì đây là thời cơ tốt nhất.

Tuy rất nhớ nhung Tạ Ngọc Hành, nhưng thân phận ta bất ổn, nếu nhóm người Thiên Xu này phát hiện ra ta thì chắc chắn là một hồi ác chiến. Đừng nói là đi gặp người thương, có mà đi gặp Diêm Vương luôn.

Cắn môi một cái, ta âm thầm vọt đến cửa sổ, đẩy cửa chui ra.

Chúc Thái thú còn đứng dậm chân gần cửa, mấy người khác thì đều đã mất tăm. Ta không dám buông lơi cảnh giác, cẩn thận từng chút một, mãi đến khi đặt chân ra khỏi phủ đệ rồi mới dám thở phào một hơi.

Nhưng mà, Tạ Ngọc Hành…

Ta cứ luôn nghĩ đến y. Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý không thể gặp lại nhau, nhưng hiện tại ở gần nhóm người phe y như vậy, phải chăng y cũng đang loanh quanh trong thành Cảnh Dương, chẳng qua có nhiệm vụ khác? Không chừng chúng ta mới vừa đi qua trên cùng một con đường, hít thở chung một bầu không khí.

Nghĩ vậy, trong lòng ta lại nóng lên, vội vỗ vỗ mặt mình, bắt mình phải bình tĩnh lại, vậy là ta nghĩ đến những chuyện khác, tự mình thay đổi tâm tình.

“Thiên Xu,” Ta lẩm bẩm, “Thiên Tuyền, Ngọc Hành… Thật sự rất quen tai.”

Chỉ là không nhớ ra.

Ta nhịn không được thở dài, thở than xong, do dự một chút, quyết định tránh xa phủ Thái thú. Không biết nhóm người Thiên Xu đang ở đâu, đi lung tung rất có khả năng sẽ đụng phải bọn họ. Nhưng bọn họ hiển nhiên đã xem chỗ của Chúc Thái thú là đại bản doanh, nếu ta còn không chịu đi, chắc chắn sẽ phải đối đầu.

Ta không chọn đi đường nhỏ mà cố gắng trà trộn vào dòng người. Đi một lúc, suy nghĩ cũng dần rõ ràng. Nếu Tạ Ngọc Hành thật sự ở đây, y cùng mọi người làm nhiệm vụ, hẳn là rất khó tách ra. Nhưng nếu y đơn độc làm nhiệm vụ, chẳng phải bọn ta sẽ dễ gặp nhau hơn nhiều sao?

Với điều kiện là y phải biết ta ở đây.

Nghĩ cách để lại ký hiệu cho y vậy.

Còn “ký hiệu” là gì, lúc trước y đã chỉ ta, nghe nói đều là ta dạy y, hẳn là lựa chọn tối ưu.

Hạ quyết tâm xong, ta chuẩn bị động thủ. Nơi dễ thấy nhất trong một tòa thành tất nhiên là tường thành, nhưng chỗ này có thủ vệ canh gác, không tiện làm bừa. Cũng không sao, trong thành Cảnh Dương cũng còn nhiều nơi thích hợp.

Ta suy xét một lúc, trong đầu hiện ra năm, sáu vị trí, đều là những nơi ta có ấn tượng khi đi vào thành. Có chỗ nằm trên con đường dẫn đến phủ Thái thú, xác xuất Tạ Ngọc Hành đi ngang qua rất cao. Cũng có mấy chỗ bên cạnh những tiệm ăn đông đúc, y thích ăn uống như vậy, cũng rất có khả năng sẽ chú ý đến.

Nhưng mà đi đến mấy chỗ đó, ta vẫn nên cải trang một chút. Không cần biến hình, nhưng tối thiểu cũng bôi một lớp bụi bẩn lên.

Xoa xoa má, ta nhắm một cái hẻm nhỏ, chuẩn bị vọt vào đó. Cũng xem như may mắn, nhóm người Thiên Xu không có ở đây. Ta hào hứng quẹt một ít bụi bặm trên tường gạch định bôi lên mặt mình, thế nhưng đúng lúc này, ta chợt nghe sau lưng có tiếng gió.

Cái gọi là “bản năng” lập tức phát động.

Ta hoàn toàn không biết mình né tránh bằng cách nào, chỉ thấy nhoáng một cái, thân thể đã vọt lên, khung cảnh trước mắt biến đổi. Bức tường trong hẻm nhỏ trước mặt chuyển thành sau lưng, tay ta bắt được một cánh tay.

Đương nhiên, cánh tay kia vẫn còn dính liền với chủ nhân của nó. Còn “chủ nhân” của nó —— trước khi nhìn kỹ lại, ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, cũng may mà không phải tình huống xấu nhất.

Chỉ là, ta vẫn rất ngạc nhiên: “Sao lại là ngươi?”

“…” Đối phương vẻ mặt căng thẳng, cũng không nói gì.

Ta nhìn sắc mặt gã, khuôn mặt thoáng lạnh đi, tiếng nói cũng trầm hơn rất nhiều: “Mục thúc, ngươi thật sự không định cho ta một lời giải thích sao?”

Đúng vậy, chính là Mục Dương! Gã không đi cùng nhóm người đang bận hành quân mà lại xuất hiện ở đây.

Ta chợt có một dự cảm không lành, chăm chú nhìn gã, hỏi: “Từ lúc vào thành Cảnh Dương, ta vài lần cảm thấy sau lưng mình có động tĩnh, chẳng lẽ ngươi đi theo ta à?”

Nói đến đây, thái độ của Mục Dương rốt cuộc biến hóa. Ta có thể nhìn ra, ban đầu gã định dựa vào địa thế thoát thân. Không biết là lực khống chế của ta quá lớn, làm gương mặt gã trở nên vặn vẹo, hay là có chuyện gì khác ảnh hưởng đến, nhưng cuối dùng, gã vẫn gật đầu: “Là ta.”

Ta dồn khí xuống đan điền: “Ta chẳng qua đi săn chút huyết thực, cũng không đến mức cần Mục thúc đi theo bảo vệ đó chứ?”

Cơ mặt Mục Dương giật giật, hỏi lại: “Thiếu chủ, ngài thật sự đi săn huyết thực à?”

Hai ta nhìn thẳng vào mắt nhau, nhất thời không ai mở miệng. Nhưng thật ra, trong lòng ta đang gào thét ỏm tỏi rồi.

Có ý gì!? Gã biết ta muốn làm gì sao, chẳng lẽ… chẳng lẽ gã nhìn thấy ta rời khỏi phủ Thái thú à? Thế cũng không sao, ta hoàn toàn có thể bao biện rằng huyết thực trong phủ Thái thú có chất lượng tốt.

Có lẽ thấy ta trầm mặc, sắc mặt Mục Dương thay đổi mấy lần, cuối cùng, tựa hồ đã hạ quyết tâm, gã nói: “Thiếu chủ, ngài vào đây, có nhìn thấy cái kẻ đã lừa ngài hơn một tháng trước chưa?”

Đồng tử ta co rụt lại, không trả lời gã.

Nhưng chừng này là đủ. Mục Dương bình tĩnh nhìn ta, ta lại không cách nào đoán ra mình trong mắt gã đã lộ ra bao nhiêu suy nghĩ chân thật. Trong não ta chỉ có hai thanh âm đang điên cuồng va chạm nhau, một bên nói gã này là mối họa lớn đối với kế hoạch của ta, cần phải diệt trừ. Vừa vặn, đây còn là một giáo đồ ma giáo, chết chưa hết tội, ta không cần đắn đo. Một bên khác lại nói, gã có đáng chết đến vạn lần đi nữa thì cũng phải do pháp luật phán xử, không đến lượt ta ra tay.

“Không thấy y, đúng không?” Mục Dương lại hỏi. Thần sắc gã có vẻ căng thẳng một cách kỳ lạ, “Nhưng tên y, thân phận y, vũ khí của y đều bị một người khác lấy dùng, đúng không?”

Ta tiếp tục trầm mặc.

Dùng một ánh mắt quái dị nhìn gã.

Làm sao gã biết? Làm sao biết rõ như vậy? Cứ như thể người ở cùng Tạ Ngọc Hành không phải là ta, mà là gã.

Không đời nào. Nhưng mà, ta đột nhiên nhớ đến một chuyện: Mục Dương không có quan hệ thân cận với Tạ Ngọc Hành, nhưng trên núi Thái Bình không phải vẫn còn một tù nhân đó sao? Lẽ nào ——

“Từ Hộ pháp quả thật oan uổng, kẻ thả tù nhân chạy thoát chính là ngươi?”

Ta vốn nghĩ mình sẽ nói vậy, nhưng thực tế, lời ra khỏi miệng ta là: “Phải rồi! Tên của bọn họ chính là Bắc Đẩu thất tinh!”[1]

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Thẩm: Ta đến rồi đây! Tạ Ngọc Hành, ngươi ở đâu?

Tạ Ngọc Hành: …

Tạ Ngọc Hành: Ta đây, ở ngay… (ngắt tiếng)

P.S. Đến đây chắc là có bạn đoán ra rồi nhỉ? Để tôi xem xem~ (lấy nắp nồi lót dưới đất) (ngồi xổm chờ các thám tử tài ba suy đoán)
[1] Bắc Đẩu thất tinh là 7 ngôi sao trong chòm Bắc Đẩu, gồm: Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang. Những chương sau sẽ thường xuyên thấy mấy cái tên này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi