LƯƠNG CUNG HÀNH - GIANG SẮC MỘ

Hoàng Hạc đạo nhân muốn nói lại thôi.

Không chỉ ông ta, nhóm người Cung tiền bối và Đào thúc bên cạnh cũng lộ ra sắc mặt phức tạp. Cũng không có gì lạ, quen biết nhau lâu như vậy, ta và Tạ Ngọc Hành lại chưa từng đề cập đến chuyện này. Nhưng bất luận bọn họ có muốn truy vấn hay không, lúc này cũng không phải lúc có thể nói chuyện. Như ta đã nói, Linh Tê Vệ như hổ rình mồi.

Mọi người đành áp những nghi vấn và quan tâm xuống, nhìn nhau, rồi phân tán hành động như đã bàn bạc. Một phần vì căng thẳng, một phần vì bầu không khí uy nghiêm của pháp trường, không ai mở lời. Trong sự im lặng, thời gian chậm chạp trôi qua từng chút. Mặt trời dần lên cao, cuối cùng, có tiếng ồn ào vọng đến từ đầu con phố.

Phạm nhân đã được đưa đến!

Ta quay lại nhìn, mọi người cũng quay đầu nhìn, thấy đoàn xe chở tử tù từ từ đi đến, toàn bộ con phố giống như cũng “tỉnh giấc” theo. Người dân móc rau thối trong rổ ra, căm phẫn ném vào đầu những phạm nhân đó.

Từ phía xa xa nhìn lại, ta nhận ra người đi đầu là Mục Dương. Gã cúi đầu, da thịt lộ ra ngoài đều có vết thương, nhìn là biết ở trong ngục chịu rất nhiều cực hình. Có một chuyện may mắn, tuy ta luôn dùng tên thật của mình để giao thiệp với các nghĩa sĩ giang hồ, có lẽ trong số bọn họ cũng có người biết đến hung danh của thiếu chủ ma giáo, nhưng vẫn không liên tưởng kẻ đó với ta. Thời đại này không có máy ảnh hay internet, bọn họ càng không thể nhận dạng rõ ràng. Nhưng Mục Dương thì khác, gã biết ta, nếu gã la lên thì phiền lắm. Ta đã chuẩn bị sẵn lý do “gã muốn làm nhiễu loạn tâm tư mọi người” để biện hộ, nhưng mấy chuyện rắc rối này thì bớt được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.

Còn Thẩm Thông, Tạ Ngọc Hành nói với ta, lúc vào ám ngục y không tìm được bóng dáng lão.

“Khả năng cao là đã chết rồi”, Tạ Ngọc Hành suy đoán, “Với võ công của lão, dù đã bị phế, trên đường áp giải về kinh không chừng vẫn có thể gây náo loạn. Hơn nữa, uy vọng của lão trong ma giáo cũng là một chuyện phiền phức, không bằng xử luôn trên núi Thái Bình, mang đầu về báo cáo là được.”

Ta cảm thấy y nói rất có lý, vậy nên rời mắt khỏi Mục Dương, nhìn những chiếc xe sau lưng gã. Nhiếp Trang chủ cũng có trong số đó, chỉ là nhất thời khó biết ai là ai. Qua một lúc, từng người bọn họ bị trói trên pháp trường, Tạ Ngọc Hành mới chỉ cho ta.

Không phải là dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt như trong tưởng tượng của ta, chủ nhân của Vô Trần Sơn Trang thanh danh hiển hách có một gương mặt hết sức bình thường. Có lẽ vì trải qua tra tấn, lúc này khí sắc của ông ta rất kém, gương mặt vàng vọt, thân hình gầy gò. Nhưng rất nhanh, ta nhận ra sự khác biệt của ông ta —— từ đầu đến cuối, người này luôn giữ sống lưng thẳng tắp. Dù mang trên mình gông cùm nặng nề, bị Thiên Quyền đá một cú vào sau gối, Nhiếp Trang chủ vẫn không hề khom lưng.

Ta thấy thế, bất giác cũng đứng thẳng lên, phát giác ánh mắt Nhiếp Trang chủ quét qua bọn ta. Có lẽ ông ấy nhận ra rất nhiều bằng hữu cũ – ta thầm nghĩ.

Những người này đã từng cùng ông hành tẩu giang hồ, cùng vang danh thiên hạ, cùng uống rượu trong một quán trọ, cũng cùng nhau đấu tranh vì đại nghĩa. Kết cục, ông quỳ ở nơi này, các bằng hữu đến cứu ông. Nhiếp Trang chủ lại chẳng có vẻ gì là vui mừng, càng nhìn, mày ông càng nhíu lại. Ta ở khá xa, lại dường như có thể nghe ra tiếng thở dài.

“Hà tất phải như thế?” Ánh mắt Trang chủ như đang nói, “Các ngươi còn con đường phía trước, lại đánh đổi vì một tội nhân như ta, không hề đáng giá.”

Ta chớp mắt, tránh né ánh nhìn của ông, bắt đầu quan sát kỹ lưỡng bố trí hiện tại của Linh Tê Vệ.

Có đáng giá hay không, chuyện này giống như người câm uống nước vậy, nóng lạnh chỉ mình mình biết.

……

……

Mặt trời càng lên cao, mồ hôi chảy dài trên má ta.

Đám người Thiên Tuyền đã canh giữ suốt nửa ngày, lúc này tập hợp lại với nhau, nhìn về phía nhóm người giang hồ đầy cảnh giác.

Ta biết, họ đang hoài nghi sao bọn ta còn chưa ra tay. Đơn giản thôi, là vì bọn ta đang chờ dân chúng đến đông hơn nữa.

Lúc này, ta nhìn bốn phía, thấy thời cơ đã đến rồi. Đồng thời, quan giám trảm cũng đã đến. Tạ Ngọc Hành từng nói qua tên của ông ta, nhưng ta không quen biết gì nên cũng không nhớ rõ. Nhìn qua có thể thấy cả ông ta lẫn phó quan đi cùng đều có dáng người cao lớn uy nghiêm —— Có lẽ dáng vẻ của Nhiếp Trang chủ trước kia cũng là như thế.

Bọn họ bắt đầu thẩm tra đối chiếu tên họ của người trên pháp trường. Đến lượt Mục Dương, gã vẫn là bộ dạng hấp hối, Hộ pháp còn lại cũng giống như vậy. Ta không để tâm lắm, ánh mắt tập trung về phía Nhiếp Trang chủ. Đến lượt ông ấy, ta hít sâu một hơn, nói lớn: “Đại nhân, khoan đã!”

Chỉ là bốn chữ vô cùng đơn giản, nhưng mang theo nội lực, thanh âm lớn như chuông ngân, vang dội khắp nơi.

Linh Tệ Vệ đồng loạt cất bước đi về phía ta, người dân xung quanh cũng quay lại nhìn ta.

Hồi đầu còn tưởng lúc này mình sẽ rất căng thẳng, nhưng khi chuyện thật sự xảy ra, ta lại vô cùng bình tĩnh, nhanh chóng nói rõ ràng rành mạch: “Ác nhân Thái Bình Môn đương nhiên tội đáng muôn chết, nhưng Vô Trần Sơn Trang chỉ đến đó thảo phạt ma giáo, báo thù cho người nhà là phu nhân của Hoắc gia, có gì là sai? Sao đến nỗi bị bắt xử trảm cùng giáo chúng ma giáo!”

Nói đến đây, Thiên Tuyền đã đến trước mặt ta. Sắc mặt hắn lạnh băng, vươn tay định bắt ta. Nhìn vẻ căng thẳng của hắn, xem chừng đã dự đoán ta sẽ phản kháng nên chuẩn bị tâm lý phải giao đấu với ta. Nhưng thực tế, ta gần như ta buông tay chịu trói, chỉ liên thanh nói tiếp: “Hay thật! Chỉ vì ta nói Nhiếp Trang chủ vô tội mà cũng muốn bắt ta! Không biết lúc Vô Trần Sơn Trang mở kho phát lương, cứu trợ nạn dân trong trận lũ lụt ở Tần Châu năm xưa, Trang chủ có biết mình cũng có ngày hôm nay không! Những người từng được ông ấy cứu giúp, liệu có biết ân nhân của mình lại có ngày bị triều đình xem như là ma giáo bắt về không ——!”

Lúc này, cả Thiên Quyền cũng đến bên cạnh ta, không chút khách khí xé một mảnh vải từ tay áo bịt miệng ta lại. Ta “Ưm ưm” hai tiếng, vẫn không động thủ với bọn họ. Lời lẽ cũng bị Thiên Quyền cắt ngang, nhưng không sao, từ lúc này, sẽ có người khác tiếp ứng.

Tạ Ngọc Hành nói, Nhiếp Trang chủ ở Vô Trần Sơn Trang xây dựng học đường, ngoài con cháu trong trang còn cho trẻ con trong mấy gia đình nông dân gần đó đến học. Nếu gia cảnh nghèo khó, thậm chí còn không nhận lễ nhập học.

Đào thúc nói, Nhiếp Trang chủ mỗi mùng một và ngày rằm đều mời đại phu đến xem bệnh miễn phí cho người dân trong thôn xóm. Thuốc thang đều do Vô Trần Sơn Trang cung cấp. Cung tiền bối nói Trang chủ bỏ tiền tu sửa đường xá. Hoàng Hạc đạo nhân nói mỗi năm Trang chủ đều sai đệ tử đến giúp các hộ nông dân thu hoạch. Cứ một người bị bắt, sẽ có một người khác lên tiếng.

Dần dần, Linh Tê Vệ xuất hiện càng nhiều. Có người chỉ vừa mở miệng nói hai ba chữ đã bị ấn xuống đất. Nhưng không thành vấn đề, Nhiếp Trang chủ làm nhiều chuyện tốt như vậy, lúc này cũng có rất nhiều người đứng ra bảo vệ ông ấy. Lời lẽ giản dị, ngôn từ dễ hiểu, nội dung lại có thể đi vào lòng người.

Có lẽ người dân trong kinh thành là những người có điều kiện sống tốt nhất. Bọn họ có cơm ăn áo mặc, có tiền của cho con mình đi học, có thể mơ về ngày đề tên trên bảng vàng, Nhưng bọn họ cũng biết, nếu thảm họa xảy ra, mình rất có thể sẽ mất hết tất cả. Đến lúc đó, nếu có một người như Nhiếp Trang chủ ra tay cứu giúp…

Thái độ của mọi người rõ ràng hòa hoãn hơn rất nhiều.

Ta thính tai, có thể nghe tiếng xì xào bán tán của bọn họ. Đầu tiên là giật mình – hóa ra “Nhiếp đại hiệp” mà họ từng nghe bạn bè người thân nhắc đến chính là người đang quỳ trên pháp trường. Sau đó là nghi hoặc – người tốt như vậy, sao triều đình lại bắt ông ta?

“Có phải có nhầm lẫn gì không?”

“Đúng vậy, chắc chắn là nhầm lẫn rồi!”

Ban đầu, tiếng nói rất nhỏ, chỉ có đôi ba người châu đầu vào nhau. Dần dần, người lên tiếng càng lúc càng nhiều, thanh âm lan ra cũng càng lúc càng lớn. Không biết là ai có can đảm lên tiếng đầu tiên —— cũng có thể là một người trong nhóm bọn ta —— từ trong đám đông la to: “Thả ông ấy!”

Hiện trường đột ngột yên tĩnh.

Bọn ta bị khống chế, chỉ có thể dỏng tai nghe ngóng. Nghĩ nửa ngày vẫn không biết đây là giọng của ai. Nhưng không cần thiết, lấy lời này làm khởi điểm, những người có thân phận khác nhau, đứng ở những nơi khác nhau, tuổi tác giới tính cũng khác nhau, đều lần lượt hô “Thả người”. Ta nghe có tiếng người già nghẹn ngào, có tiếng trẻ con non nớt, những âm điệu bất đồng đan xen vào nhau, tạo thành một làn sóng lan ra, cuốn theo tất cả mọi người.

“Thả ông ấy! Thả người tốt!”

“Thả người tốt! Thả ra!”

Trên đài, sắc mặt quan giám trảm biến đổi rõ rệt. Hai phó quan bên cạnh nhìn nhau, không biết nói gì đó với cấp trên của mình. Một mặt là lòng dân gay gắt, một mặt là cấp dưới có ý kiến, quan giám trảm lộ ra vẻ trầm ngâm, đứng lên, dường như muốn nói gì đó.

Có người đứng ở hàng trên nhìn thấy, thanh âm nhỏ dần, quay đầu muốn ra hiệu cho phía sau yên tĩnh lại. Chỉ là tốc độ truyền lời vẫn chậm hơn tiếng hô vang bên tai. Tóm lại, sự tình đã đi theo chiều hướng tích cực, nguy hiểm đã giảm đi phân nửa. Trước mặt dân chúng, bất luận Vô Trần Sơn Trang có thoát nạn hay không, ít nhất Linh Tê Vệ cũng sẽ không vô cớ kết tội nhóm khách giang hồ này.

Nhưng đang mải suy nghĩ, hai vai ta tê rần. Thiên Tuyền nhân lúc ta không phòng bị đã điểm huyệt, làm ta bất động, sau đó xách ta nhảy lên đài hành hình. Đồng tử ta co lại, lập tức ý thức được hắn muốn làm gì.

Quả nhiên, lên trên đài, Thiên Tuyền làm một động tác ngăn quan giám trảm lại, quay đầu hướng về phía mọi người, trầm giọng nói: “Chư vị! Nghe ta nói đã!”

Hắn cũng dùng nội lực, thanh âm truyền đến tai tất cả mọi người. Dân chúng thoáng chốc yên tĩnh lại, nhóm giang hồ thoáng xao động, nhưng lời tiếp theo, Thiên Tuyền đã khiến bọn họ cũng cứng đờ.

“Đây là kẻ đầu tiên lên tiếng minh oan cho Vô Trần Sơn Trang.” Thiên Tuyền lạnh lùng nói, “Chư vị có biết hắn là ai không?”

Không một ai lên tiếng.

Thiên Tuyền cười lạnh: “Không ai biết, vậy mà cũng dám hành động với hắn! Được, ta cho các ngươi biết, hắn tên Thẩm Phù. Giáo chủ Thẩm Thông của Thái Bình Môn chính là cha nuôi của hắn!”

“Cái gì ——”

“Sao lại…”

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, vô số người đồng loạt nhìn về phía Chung Nam Kiếm Phái. Mà tất cả mọi người thuộc Chung Nam Kiếm Phái, từ Đào thúc đến đệ tử bình thường, đều nhìn ta bằng ánh mắt khiếp sợ.

Ngữ khí của Thiên Tuyền dịu lại một chút: “Ta biết, dưới kia có rất nhiều người bị hắn kích động mà làm loạn. Nhưng các ngươi ngẫm mà xem, thiếu chủ ma giáo giấu giếm thân phận, lẻn vào trong nhóm các ngươi là có mưu đồ gì? Chớ bị hắn lợi dụng, vô tri vô giác thành con dao trong tay người khác!”

Lời này vừa dứt, không ít người chấn động, rất nhiều ánh mắt phẫn nộ hướng về phía ta, trong số họ còn có người mới đêm qua còn động viên ta, nói “Chuyện ngày mai nhất định thành công”. Có thể trách bọn họ không tin tưởng ta không? Không thể, đều tại ta từ đầu đã giấu giếm thân phận. Có thể trách Thiên Tuyền châm ngòi ly gián không? Khó nói, những gì hắn vừa nói ra đều là thật. Hay trách ta tự biết bản thân mình lai lịch bất chính, lại còn lên tiếng đầu tiên? —— Nhưng ta là người đề xướng kế hoạch này, ta không tiên phong thì ai dám tin tưởng?

Đúng là rơi vào ngõ cụt. Nhưng may mắn, ta đã tìm được một đường ra. Chỉ cần phun miếng vải đang bịt miệng mình ra, nói một câu “Ngươi chỉ nói về ta, không nói về Nhiếp Trang chủ, hay chính ngươi cũng biết Nhiếp Trang chủ vô tội?”

Nhưng ngay lúc này, bên dưới có một giọng nói vang lên: “Ta biết hắn —— Lúc ở trong ma giáo, hắn đã cứu ta!”

Ta sửng sốt, Thiên Tuyền cũng sửng sốt, nhóm khách giang hồ đề nhất loạt nhìn về phía phát ra âm thanh.

Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, người phụ nữ kia co rúm lại, ngay sau đó khẽ mím môi, lấy hết can đảm mà nói: “Đúng vậy, chính hắn đã cứu mạng ta! Ta có thể làm chứng!”

——————————

Tác giả có lời muốn nói: Có cảm giác đếm ngược đến hồi kết rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi