Lương Đa khác Quản Tiêu, anh chẳng mấy hứng thú với chuyện của nhóm bạn, nhất là Dương Khiếu Văn, giờ tránh được là tránh ngay, Tưởng Hàn mà không đòi tới thì anh cũng không xuất hiện ở đây.
Nhưng Lương Đa không ngờ Dương Khiếu Văn quay lại với Tống Dương. Hai người thoải mái nắm tay bước tới, còn tự nhiên chào Lương Đa và Tưởng Hàn như chưa từng có chuyện gì.
Tống Dương ngồi cạnh Lương Đa, cười nói: “Lâu rồi không gặp!”
Lương Đa trước giờ chưa từng hóng hớt nay lại nổi hứng hít hà, hàng tá câu hỏi trong đầu anh: Sao họ lại quay lại? Ai theo đuổi ai? Sao Dương Khiếu Văn thay lòng đổi dạ?
Lương Đa cảm thấy lòng đàn ông như kim dưới đáy biển, không hiểu nổi.
“Sắc mặt tốt thế.” Lương Đa nhìn Tống Dương, đêm hôm mà sắc mặt vẫn tươi tắn, thanh niên có khác.
Nhắc đến thanh niên, Lương Đa ngó Tưởng Hàn đang dựa vào mình uống nước ừng ực: “Em uống ít thôi, lát lại đòi vào toilet.”
“Không đâu, em phải vào trạng thái chiến đấu.” Tuy hôm nay Dương Khiếu Văn tay trong tay với Tống Dương, nhưng một ngày là tình địch thì cả đời là tình địch. Tưởng Hàn hẹp hòi, quyết định hôm nay phải canh chừng anh ta.
Vì đã đủ người nên người không biết cũng không muốn chơi như Lương Đa chủ động nhường chỗ cho người khác, anh phụ trách “châm trà rót nước”.
Tiệm board game này rất đầy đủ, ăn uống chơi có hết.
Lương Đa ngồi nghịch điện thoại sau lưng Tưởng Hàn, thấy tối rồi nên tính kiếm gì đó cho mọi người ăn.
Anh xuống lầu xách một giỏ đồ ăn thức uống lên, đi qua Dương Khiếu Văn thản nhiên bảo anh ta chọn món. Nhưng lúc hai nhân vật chính là Lương Đa và Dương Khiếu Văn làm chuyện bình thường đó, Tưởng Hàn lại bật còi báo động.
“Hồi nãy anh ta chọn gì?” Đến lượt Tưởng Hàn chọn món, cậu sáp vào Lương Đa làm nũng: “Em cũng muốn cái đó.”
“Muốn cái đầu em. Oreo vị mù tạt, muốn không?”
“Có vị mù tạt á?” Tưởng Hàn sửng sốt.
“Anh làm cho em.” Lương Đa lầm bầm lấy một hộp sữa bò Vượng Tử, một cái bánh gato nhỏ đặt vào tay Tưởng Hàn.
Tưởng Hàn làm nũng thành công, cậu thích sữa bò Vượng Tử nhất.
Lúc mở bình, quay lại thì thấy Tống Dương và Dương Khiếu Văn đang đò đưa, có mỗi cái lạp xưởng hun khói mà anh một miếng em một miếng, không sợ mất vệ sinh hay gì!
“Lương Đa!” Tưởng Hàn lại hăng lên: “Đa Đa! Em không mở được!”
Lương Đa xách giỏ phát thức ăn cho mọi người xong, chưa kịp ngồi thì Tưởng Hàn lại lên cơn.
“Đa Đa, mở cho em đi.”
Lương Đa đen mặt ngồi sau lưng Tưởng Hàn, nghiến răng nghiến lợi: “Em bình thường xíu dùm anh!”
Tưởng Hàn cười tựa vào người anh: “Vì em quá ỷ lại anh.”
Lương Đa lén nhéo eo Tưởng Hàn: “Cảnh cáo em, đừng biến anh thành thằng ngốc trước mặt chúng bạn!”
“Yên tâm, không có đâu.” Tưởng Hàn đưa sữa bò Vượng Tử tới trước mặt Lương Đa: “Anh ơi giúp em.”
Lương Đa trợn mắt khui nắp bình sữa cho Tưởng Hàn.
Tưởng Hàn nhận lấy sung sướng uống sữa, lia mắt dòm Dương Khiếu Văn bên kia.
Lương Đa búng gáy cậu: “Khỏi ngó, người ta có bồ rồi.”
“Kệ chứ, em phải cảnh giác mọi lúc, đừng mơ cướp anh.”
Lương Đa cười: “Ai thèm cướp với em! Có mỗi em xem anh là báu vật.”
“Anh là báu vật thiệt chứ bộ.”
Tuy nghe mắc ói nhưng Lương Đa khoái lắm. Anh cúi đầu cười không nói, vừa ngoảnh lại thì chạm phải ánh mắt Tống Dương, hai người nhìn nhau cười.
Board game bắt đầu, bọn họ chơi ma sói. Lương Đa vốn không hiểu cũng không muốn học nên ngồi im phía sau nghịch điện thoại, thỉnh thoảng lại chim chuột với Tưởng Hàn.
Tưởng Hàn chẳng hề luống cuống, dù ngoài Tống Dương thì cậu kém những người ở đây năm sáu tuổi, chưa từng tiếp xúc nhưng nhập hội rất nhanh.
Tưởng Hàn biết nói chuyện và nhìn sắc mặt, tuy Lương Đa luôn bảo cậu ngốc, nhưng thật ra Tưởng Hàn rất thông minh.
Cả đám chơi máu lửa nên rất ồn, Lương Đa nghe nhức đầu bèn ra ngoài một lát.
Nói cũng khéo, anh vừa ra thì ván game kết thúc. Tống Dương lấy cớ hút thuốc chạy ra theo.
“Anh Tiểu Lương!” Tống Dương mỉm cười bước đến. Bọn họ đứng trước tiệm board game hóng gió, tuy lạnh nhưng tỉnh người.
“Sao cậu lại ra đây? Không chơi à?”
“Ván này không chơi, trong phòng ngộp quá nên em ra hít thở không khí.” Tống Dương nghiêng đầu nhìn anh cười: “Anh hẹn hò với cái cậu tên Tưởng Hàn thật à?”
“Ừ. Sao lại hỏi thế?”
Tống Dương châm thuốc, nheo mắt nhìn Lương Đa: “Lần trước gặp nhau hai người chưa yêu nhỉ?”
Lương Đa không ngờ bị Tống Dương phát hiện.
Tống Dương nhạy bén chẳng vừa, cậu ta nhạy đến mức phải hình dung bằng từ “xảo quyệt”, như nhóc hồ ly. Từ chuyện cậu ta và Dương Khiếu Văn hết chia tay rồi quay lại cũng có thể nhận ra, đừng thấy cậu ta nhỏ tuổi, thận trọng lắm đấy.
Lương Đa vẫn cố chối: “Đâu, tụi anh quen nhau lâu rồi!”
Tống Dương cười nhìn anh: “Vậy anh nói xem, hai người quen nhau lúc nào?”
Lương Đa không trả lời được.
“Mà em không ngờ hai người yêu thật. Em cứ nghĩ anh có yêu, cũng sẽ chọn người như Khiếu Văn.”
Ai cũng nói vậy.
Dương Khiếu Văn trưởng thành đẹp trai, sự nghiệp thành công, dịu dàng quan tâm lại tinh tế, dường như chẳng có lý do để không chọn anh ta.
Nhưng Lương Đa không yêu Dương Khiếu Văn.
Không phải cứ ai có điều kiện nổi bật là yêu được.
“Anh cũng không ngờ.” Lương Đa nói: “Tưởng Hàn là một người thú vị.”
“Khi một người thấy người khác thú vị, thì lòng anh rung rinh rồi.” Tống Dương cười: “Bất ngờ thật, dù sao cũng chúc phúc cho hai người.”
“Cậu vui thật à?” Lương Đa hết nhịn nổi, bắt đầu hóng hớt: “Cậu và Dương Khiếu Văn thì sao?”
Tống Dương rít một hơi thuốc, mím môi cười.
Con người khó giấu được niềm vui, ý cười tràn từ ánh mắt lẫn khóe môi.
Lương Đa không ngờ Tống Dương thích Dương Khiếu Văn thế, lúc trước hai người yêu nhau, anh còn tưởng họ chơi đùa, nào ngờ Tống Dương nghiêm túc thật.
Nếu vậy thì Tống Dương đỉnh vãi, thích Dương Khiếu Văn mà còn chủ động chia tay bảo anh ta tỏ tình với Lương Đa, sau đó túm người về bên mình như đánh cờ, đầu óc đáng nể thật sự.
“Ảnh chủ động theo đuổi em.” Tống Dương nói: “Thấy thật lòng nên em cho cơ hội.”
Lương Đa cũng cười theo, gật đầu nói: “Rất tốt, ai cũng có kết cục tốt.”
Lương Đa nhìn ra rồi, Tống Dương túm chặt Dương Khiếu Văn, vần nhau một hồi, tiến triển của họ đều theo kịch bản của Tống Dương.
Mà thôi không sao, Lương Đa cười, khéo còn phải cảm ơn Tống Dương, nếu không có cậu ta, có lẽ mình cũng chẳng đến với Tưởng Hàn.
Loại chuyện này, đâu ai nói chính xác được?
Chơi board game đến hơn một giờ, mấy người trong nhóm ngày mai phải đi làm, còn Tưởng Hàn và Tống Dương phải đi học.
Trước khi về, mọi người bình chọn người chơi xuất sắc nhất, Tưởng Hàn khiến Lương Đa rất hãnh diện vì ẵm vòng nguyệt quế.
Hai người vui vẻ nắm tay về nhà. Tưởng Hàn nói: “Anh, nhóm bạn anh thú vị thật.”
“Sao em nói vậy?”
“Lúc anh và Tống Dương ra ngoài, mọi người nói chuyện phiếm, họ không ngờ anh sẽ yêu đương.” Tưởng Hàn mừng húm: “Nhắc chuyện này là em lại thấy khăn quàng đỏ trước ngực tươi hơn!”
“Đắc chí cái đầu em!” Lương Đa cười vỗ ngực cậu: “Đừng vênh váo, kẻo hôm nào anh chướng mắt đá em đấy. Anh lạnh lùng vô tình lắm nhé, đến lúc đó em quỳ bảy ngày bảy đêm trước cửa nhà, anh cũng ứ thèm đếm xỉa đâu.”
Tưởng Hàn kéo tay Lương Đa, cười: “Anh không làm vậy đâu, anh không nỡ.”
“Đến lúc đó sẽ biết anh nỡ hay không.”
Lương Đa mạnh miệng nhưng mềm lòng, anh không nỡ thật.
Bọn họ về đến nhà đã hơn hai giờ, Tưởng Hàn tính mần ăn nhưng khuya quá, cậu rửa mặt xong về phòng thì Lương Đa đã nằm trên giường ngủ mất.
Lương Đa rất đáng yêu, nửa thân trên mặc đồ ngủ, nửa thân dưới mặc quần xì, Pikachu sau mông còn chào cậu.
Tưởng Hàn rón rén vào phòng, đóng cửa tắt đèn.
Thật ra Lương Đa chưa ngủ say, nghe tiếng động thì xoay người qua. Anh mơ màng duỗi tay, Tưởng Hàn thuận thế nắm lấy tay anh.
Tưởng Hàn leo lên giường, nằm kế bên Lương Đa rồi ôm anh vào lòng, kéo chăn trùm cả hai.
Cảm giác này thật kỳ diệu. Trước đây Tưởng Hàn chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình ôm một người ấm áp thơm tho ngủ chung.
Đôi lúc LGBT có vẻ không hiếm lạ, nhưng đôi khi lại khá lúng túng. Tưởng Hàn không xem xu hướng tính dục của mình là vấn đề lớn, nhưng trong những người cậu biết, quả thật chưa gặp đồng tính bao giờ.
Lúc bắt đầu có cảm tình với Lương Đa, cậu cũng không ngờ cả hai đều thích đàn ông. Tưởng Hàn cảm thấy đây chính là phần thưởng mà ông trời ban cho, tình yêu âm thầm đến gõ cửa.
Buổi tối Tưởng Hàn ôm Lương Đa ngủ nhưng thật ra ngủ không yên.
Tướng ngủ của Lương Đa rất xấu, một khi đã ngủ thì chẳng quan tâm gì hết, tay chân đạp loạn xạ, mặt cũng đè thành hình thù kỳ quái, nhưng trong mắt Tưởng Hàn vẫn đáng yêu hết nước chấm, nửa đêm tỉnh giấc cậu còn lén ngắm người ta.
Đêm nay cũng vậy, Tưởng Hàn bị anh đạp một phát tỉnh ngủ, giật mình mém văng xuống giường. Nhưng không sao, Tiểu Tưởng kiên cường bò lại nằm cạnh Lương Đa, kéo người ngủ say vào lòng, gọi cú đá vừa nãy là “đá yêu”.
Tình yêu khiến người ta lú, Tưởng Hàn đã hoàn toàn đắm chìm trong đó.