LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐỊNH - TỐ UYÊN

Mấy năm nay trong nhà giàu có hơn, đôi khi có thể ăn bánh bao trắng, bánh bao có mùi thơm ngào ngạt, ăn vào trong miệng có mùi thơm ngát của lúa mạch.

Phó Lê ăn đến thỏa mãn, còn mấy lời nói không đau không ngứa đó cô nghe nhiều lâu dần đều đã xem như tiếng chó sủa, dù sao chó sủa là chó không cắn.

Đời trước cô ở nhà làm việc cực cực khổ khổ như vậy, cha mẹ lại tùy ý gả chồng cho cô, trông cậy vào sính lễ của cô để đổi vợ cho Phó Dụ.

Cô ở nhà họ Trần làm trâu làm ngựa, hầu hạ mẹ chồng và hai đứa con riêng, chính mình thì còn không bằng heo chó, kết quả còn bị bọn họ nói cô cấu kết với tên đàn ông khác, muốn lôi cô đi bỏ vào lồng heo rồi dìm c.h.ế.t cô.

Cô nghe lời ngoan ngoãn, chịu khó làm việc, kết quả là không có chuyện gì tốt rơi xuống đầu hết.

Thế thì cô còn ngoan ngoãn như vậy, nghe lời như vậy làm gì nữa?Hết ăn rồi uống lại lén lút lười biếng không phải tốt hơn sao?Phó Lê nghĩ, cô há mồm to ra ăn từng ngụm cơm lớn, thức ăn không ngừng dồn xuống dạ dày, ấm áp hòa hợp khiến cô cảm thấy tràn đầy sức lực, như thể chỉ cần một cú đ.ấ.m là có thể lật tung hết tất cả mọi thứ trên chiếc bàn bên cạnh.


Sau khi ăn no, Phó Lê chậm rãi đứng dậy, sắc mặt hồng hào và đôi mắt sáng ngời, cô quấn chặt lấy chiếc áo bông mỏng manh trên người nói khẽ: “Ăn xong rồi, con đi ngủ đây.



”Vương Phân Ni sửng sốt, bây giờ còn quá sớm để ngủ, với lại cái nồi này cũng chưa rửa, chuồng bò còn chưa ai dọn…Bà theo bản năng mở miệng ra ngăn cản: “Con Lê, từ từ đã.


”Phó Lê cứ như là không nghe thấy vậy, đi về phòng của mình trong tiếng la hét của Vương Phân Ni.

Mọi người trên bàn đối mặt nhìn nhau, Phó Lê làm sao vậy? Không phải thường ngày nó ăn cơm nước xong thì sẽ đứng dậy đi rửa nồi chà chén quét tước vệ sinh hay sao?Phó Đào nói nhỏ: “Chắc là nghe anh nói chị ta gả đi không được nên tâm trạng mới không tốt ấy.

”Phó Dụ bưng chén cháo ngô lên húp xì xụp, nghe thấy lời ngu ngốc này thì không thương tiếc nói: “Liên quan gì tao! Nó không thể đẻ con thì đối với tao lại càng tốt!”Vương Phân Ni không nỡ mắng con trai, bà thở dài thườn thượt.

Phó Đào kinh ngạc trợn to hai mắt, quên luôn không nhai cái bánh bao ở trong miệng, gì…Phó Lê vậy mà không thể sinh con?…….

.

Phó Lê nằm trên giường đất, trước khi sắp đi ngủ cô còn đặc biệt nhét đầy lúa mì vào giường đất, bởi vậy bên trong giường vô cùng ấm áp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi