LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐỊNH - TỐ UYÊN

Phó Lê liếc nhìn bếp, khóa cửa nhà bếp còn ở kia.

Cô đi qua cầm lấy, sau đó quơ quơ trước mặt Phó Quý: "Cha, con không gả."

Vẻ mặt thím Lưu cứng lại, không phải vừa nãy còn khen cháu bà sao, sao lại không gả chứ?

Phó Quy ngượng ngùng, nhớ tới cái khóa bị vứt đi kia, ông không dám nói nữa.

Phó Lê quay đầu nhìn ba người, giọng nói mềm mại lại chân thành và đáng tin: "Xin lỗi hai thím, cha con không nói với con chuyện mọi người tới xem mắt, con cũng không biết có cuộc hôn nhân này, chuyện kết hôn... Con không gả, mọi người trở về đi."

Sắc mặt Lưu Kiến Ninh trắng bệch, hắn vội vàng nói: "Tôi... Tôi làm thợ mộc thu nhập không tệ, ở trên thị trấn cũng mở được một cái cửa hàng, một tháng tôi có thể kiếm một trăm đồng tiền, tôi có thể nuôi em, em gả cho tôi không cần trồng trọt, cũng không cần phải xuống ruộng làm việc..."

Phó Lê lắc đầu từ chối: "Xin lỗi...

Lưu Kiến Ninh còn muốn nói nữa, nhưng hắn đã bị thím nhà mình giữ chặt, ánh mắt thím Lưu độc ác nhìn chằm chằm Phó Lê: "Cô gái, cháu đã có người trong lòng rồi à?"

Phó Lê giật mình.

Thím Lưu hiểu rõ, bà cũng không phải chưa từng trải qua tuổi trẻ, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Phó Lê, bà liên biết cô đã có người trong lòng.

Bà hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Xung quanh Lý Gia Ao này, muốn tìm một nhà tốt như nhà Kiến Ninh cũng không có, mặc kệ cô muốn gả cho ai, cho dù là tính cách hay gia cảnh thì cũng nhất định không thể so với Kiến Ninh, cô đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Phó Lê nhẹ nhàng cười: "Để cho thím nhọc lòng rồi, ở trong lòng tôi người đó luôn là nhất, cho dù là tính tình hay gia cảnh đều vậy."

Thím Lưu tức giận đến mặt mày xanh mét, muốn mắng người nhưng lại ngại thể diện, mặt Lưu Kiến Ninh cũng đỏ lên, Hạ Lan cũng không biết làm thế nào cho phải, đành kéo hai người nhanh chóng rời khỏi Phó gia.

Phó Quý thấy sính lễ sắp tới tay lại biến mất, không nhịn được mà ngồi xổm dưới mái hiên thở ngắn than dài.



Phó Lê xoay người đi qua: "Cha, người con muốn gả là Lăng Nghị, trong khoảng thời gian tới anh ấy sẽ tới cầu thân, cha chuẩn bị đi."

"Cái gì?" Phó Quý kinh ngạc, ngồi xổm không vững liền ngã ngồi xuống đất, vẻ mặt ông đầy sợ hãi.


Phó Lê không kiên nhẫn nói lại một lần nữa, cô cụp mắt nhìn ông, ánh mắt lạnh nhạt.

Vương Phân Ni than một tiếng, đi lại nâng Phó Quý dậy, giọng run run nói: "Lê Tử à, con, con thật sự muốn gả cho tên sát tinh kia sao?"

"Mẹ, con chỉ nói một lần, anh ấy không phải sát tinh, anh ấy không có gì khác với chúng ta cả."

Ngón tay Phó Quý run ray phải một lúc lâu sau mới nói: "Mày, mày có nói chuyện mày không thể đẻ con cho nó nghe không? Nó nguyện ý cưới mày sao?"

Phó Lê lắc đầu: "Không dám nói, nói ra sợ anh ấy không cưới nữa."

Sắc mặt Phó Quý càng thêm trắng, lông mày ông không ngừng run ray: "Vậy không phải mày lừa người ta sao? Lỡ như gả mày qua rồi mày không sinh được con cho nó, nó tìm tao tính sổ thì phải làm sao?"

Phó Lê nhướng mày, nhẹ giọng nói: "Nên làm thế nào thì làm như thế ấy."

Phó Quý nghe xong lời này, ông hoảng hốt nhớ đến mấy năm trước, trong thôn có một gia đình họ Lý... Bà cụ Lý tuổi tác đã cao, khi còn nhỏ có đi học nên hiểu biết chữ nghĩa, bà lão còn có thể bói toán.

Lúc ấy cha mẹ Lăng Nghị vừa mới chết, bà lão liền nói ba anh em bọn họ khắc c.h.ế.t cha mẹ, là sát tinh, là sao chổi, là tai tinh chuyển thế, ai đến gần đều sẽ bị khắc chết, mọi người trong thôn đều tin cả.

Sau đó có một ngày, nhà họ Lý xảy ra hỏa hoạn, trong nhà bị thiêu sạch... Lăng Nghị đứng ở trước nhà bà nói một câu: "Tính hay như vậy, sao không tính ra kiếp nạn của nhà mình đi chứ?”

Lửa cháy rất lớn, hắn cứ cà lơ phất phơ đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng lại tàn nhẫn, ánh mắt nghiêm nghị, giữa chân mày đều là lạnh lẽo, giống như ác ma trong những câu chuyện xưa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi