LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐỊNH - TỐ UYÊN

Phó Hồng càng nghĩ càng hối hận, hối hận thì lại khóc thê thảm hơn.

Hạ Lương nghe người đàn bà nhà mình khóc, hắn thầm nghĩ: Khóc đi, khóc mới biết đau như thế nào. Đợi đau đủ rồi thì sẽ ngoan ngoãn về nhà sống với hắn.

Hắn không quan tâm cô ta nữa, Hạ Lương ngồi trên càng xe, thúc lừa chạy về nhà.

Sau hai ngày đính hôn, quán thịt kho của Phó Lê đã khai trương.

Lăng Nghị nhờ người làm một cái bảng hiệu bằng gõ, rồi tự mình khắc lên ba chữ "Quán thịt kho" thật to, bên dưới góc phải bảng hiệu còn có một con dấu được khắc hình cây lê.

Phó Lê vô cùng thích con dấu cây lê kia, Lăng nghị thấy vậy liền đưa con dấu cho cô: "Trước kia rảnh rỗi không có gì làm nên khắc, em thích thì cầm chơi đi." Lúc anh nói như vậy vẻ mặt rất thản nhiên.

Phó Lê lại từ lời này đoán ra được tâm trạng lúc anh yêu thầm cô, trên mặt liền tràn đầy tươi cười, cô vui vẻ mà trân quý con dấu.

Một đêm trước ngày khai trương, Phó Lê đã bắt đầu nấu súp, lửa trên bếp cả đêm không tắt. Lúc 6 giờ rạng sáng, nước súp được rồi thì hạ nhỏ lửa, sau đó Phó Lê liền bỏ thịt vào nấu.

Lúc nấu nướng, cô thấy Lăng Nghị vì canh lửa mà cả đêm không ngủ, tinh thần không quá tốt, cho nên Phó Lê để anh đi ngủ, còn cô tự mình canh trước lò bếp.

Mùi hương trong nồi tỏa ra tứ phía, nhà bếp ngập tràn hơi nước, vừa ấm áp lại thoải mái, Phó Lê dựa vào ghế sắp ngủ, bỗng nhiên cô nhớ tới mình đã quên mất chuyện rút thăm trúng thưởng của nhiệm vụ thứ tám.

Lúc này Phó Lê mới ngồi thẳng người, cô gọi hệ thống: "Hệ thống, tôi muốn rút thăm trúng thưởng."

Sau loạt thao tác quen thuộc, Phó Lê nhận được một tấm thẻ như thường lệ, chỉ là thẻ này khác với những thẻ trước đây, đây là một bộ sách.

"Hệ thống, đây là một bộ sách hả?”



"Đúng vậy, ký chủ. Cô có thể để tấm thẻ này trong ba lô hệ thống để tùy thời sử dụng, bộ sách này có 20 quyển, cô muốn lấy cái nào thì cứ mặc niệm trong lòng là được rồi."

Phó Lê tỏ vẻ đã hiểu, chỉ là cô vẫn còn thắc mắc hai chữ "học cấp tốc" này: "Thật sự là có thể học cấp tốc sao?"


Hệ thống tỏ vẻ bảo đảm chất lượng của những phần thưởng cao cấp, học xong hai mươi quyến sách này mà muốn trở thành người thiết kế quần áo giỏi nhất của thôn tuyệt đối không thành vấn đề.

Phó Lê hài lòng gật đầu, tiếc là cô không có hứng thú gì với chuyện thêu thùa, bộ sách này cứ để lại cho người khác vậy.

Hai giờ sau, thịt kho được nấu chín.

Trong nháy mắt, toàn bộ căn phòng đều là mùi hương hòa quyện của nước kho và thịt, trong phòng quá nóng, Phó Lê kéo rèm cửa lên.

Mùi hương lan tỏa, mùi hương này mà bay ra đường nhất định là cái loại làm cho người khác thèm nhỏ dãi.

Lăng Nghị bị mùi hương này làm tỉnh, vốn dĩ đã không ăn cơm sáng, bây giờ lại ngửi được mùi hương này, bụng anh càng kêu vang. Anh đứng dậy đi đến bếp lò, vừa qua đó đã thấy trước cửa hàng có vài người đang vây quanh, có cả ông chủ quán bánh bao cách đó không xa, trong tay hắn còn đang cầm hai cái bánh bao trắng lớn, gương mặt cười cười nói: "Em gái, em bán thịt kho à? Bánh bao có thể đổi được không?”

Phó Lê quay đầu cười một cái: "Chú này, giò heo một cân hai khối bốn mao tiền, lỗ tai heo một khối tám, móng heo một cân năm khối, do chú là người đầu tiên tới, hai cái bánh bao này cháu đổi cho chú một ít thịt."

Phó Lê nói, thịt vừa mới lấy ra khỏi nồi nên không thể nào xắt miếng, vì vậy cô trực tiếp lấy giò ra để trên thớt, rồi xắt một miếng vừa thịt vừa mỡ đưa qua.

Thịt dính nước súp vẫn còn đang nóng, ông chủ nhận lấy thổi thổi vài cái rồi bỏ vào trong miệng ăn.

Da giò heo mềm mềm, hàm răng cắn vào liền nát nhừ, ngập tràn vị thịt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi