LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐỊNH - TỐ UYÊN

Anh họ Nam Vinh không có đến một mình, bên cạnh anh ấy còn có một vị đồng nghiệp tên là Khâu Thanh, cũng là một người trẻ tuổi, lúc nhìn thấy Phó Lê mắt còn rất ngạc nhiên, anh ta không ngờ một cái trấn nhỏ như vậy lại có một cô gái xinh đẹp như thế, da thịt trắng nõn, ngũ quan tỉnh xảo, xinh đẹp như một tiểu tiên nữ.

Rất nhiều lần anh ta muốn lấy camera chụp cho cô một tấm, tiếc rằng người đàn ông bên cạnh cô mặt mày hung ác, nhìn đã biết không dễ chọc, anh ta sợ làm đối phương ghét mình nên đành phải kiềm chế.

Nam Vinh đến Lăng Nghị tạm thời không có cách nào về thôn được, Lý Xuân Sơn và Chiêu Đệ đi trước.

Tiệm cơm Quốc Doanh trên trấn trên vẫn còn mở, bốn người đi đến đó ăn bữa cơm, trên bàn cơm Nam Vinh cảm thấy rất hứng thú với việc kinh doanh của em họ, sáng nay anh ấy ở trên phố nghe được miêu tả của bà con, cửa hàng thịt kho không ngờ lại dùng nhân sâm nấu canh.

Lăng Nghị bị anh ấy quấn lấy không có cách nào, chỉ có thể đơn giản giản lược nói lại chuyện đã trải qua.

Nam Vinh nghe đến sáng mắt, báo xã trong huyện duy trì không dễ chút nào, luôn không có bản thảo mới mẻ gì, nghe lãnh đạo nói phía trên đang tính ngừng báo xã—

Chuyện xảy ra trong cửa hàng của em họ quả thật chính là một bản thảo tốt trời cho! Tiêu đề anh ấy đã nghĩ kỹ rồi, cửa hàng thịt kho nho nhỏ vậy mà lại dùng nhân sâm 50 năm nấu canh, tại sao vậy!

Nam Vinh nghĩ đến bay bổng cả người, giống như trường hợp mà lãnh đạo khen ngợi anh ấy vậy, cười cụng ly cùng với Lăng Nghi.

Rượu đủ cơm no, lúc này Nam Vinh mới cùng Khâu Thanh ngồi tuyến xe trở về huyện thành.

Lúc chạng vạng tuyết đã ngừng rơi, tầng mây dày nặng đã tan đi, lộ ra màu trời xanh, những đám mây trôi ở phía tây dính một phần cam của hoàng hôn.

Lăng Nghị chạy xe đạp chở Phó Lê chạy về phía nhà, dọc đường đi Phó Lê vẫn luôn chú ý anh.


Lúc ăn cơm Nam Vinh một hai phải uống rượu, anh uống cùng với anh ấy. Phó Lê không biết tửu lượng của anh như thế nào, chỉ có thể thời khắc đều chú ý sợ rằng anh uống đến mơ hồ chạy xe đạp té ngã. Cũng may Lăng Nghị uống rượu xong vẫn đáng tin, hai người an an toàn toàn tới Lý Gia Ao.

Ngày mai chính là trừ tịch, đêm nay ánh đèn ở Lý Gia Ao sáng hơn vài phần, chó sủa gà gáy, mùi hương khói bếp quen thuộc lan tỏa trong bầu trời đêm.



Phó Lê vừa muốn xoay người vào cửa đã bị Lăng Nghị kéo cánh tay: "Đừng quay về được không?”

Giọng anh trầm thấp, ánh mắt nhìn cô chứa đựng sự cầu xin, có lẽ do uống rượu xong, khóe mắt có hơi ửng hồng.

Phó Lê mím môi: "Đừng có quay sáng mai em đến tìm anh."

Ở trong thôn, cô đi cùng với anh phỏng chừng ngày mai tất cả mọi người đều biết hết, chỉ là những lời đồn đãi vớ vẩn đã đủ một hồ nước cho hai người uống.

Lăng Nghị cũng biết không có khả năng, nhưng vẫn muốn mượn men say giữ cô lại, anh luyến tiếc cô, đặc biệt là tết nhất, anh muốn ở cùng với cô.

Sau một lúc lâu, Lăng Nghị dường như suy nghĩ gì đó, không muốn rối rắm vấn đề này, ngược lại hỏi tiếp: "Lê Tử, em còn chưa muốn ga cho anh sao? Anh muốn cưới em sớm một chút, muốn đến sắp điên rồi."

Phó Lê: ”...”

Cô thật sự không biết dáng vẻ uống chút rượu của Lăng Nghị sẽ là như vậy.

Phó Lê không nói gì, nhìn Lăng Nghị cứ như vậy mà bướng bỉnh, đuôi mắt hồng hồng.

Không hiểu sao vừa đáng thương vừa ấm ức.

Anh nhìn đến mức trái tim Phó Lê cũng mềm xuống, hận không thể lập tức đồng ý... gả gả gả, ngày mai liền gả.

May thay, cô kịp thời cắn vào đầu lưỡi. Sau đó Phó Lê kéo kéo ống tay áo Lăng Nghị mà chơi xấu làm nũng, vừa lừa vừa gạt, thậm chí cô còn đồng ý với anh đêm giao thừa sẽ đến nhà anh ăn sủi cảo.

Lúc này Lăng Nghị mới chậm rãi nói một câu: "Được rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi