LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐỊNH - TỐ UYÊN

Phó Lê còn đang nghĩ đến Lăng Nghị, cô không biết đầu tóc của mình bị Lăng Tuệ lăn lộn thành kiểu tóc mới lại còn đang bị người ta soi mói, đây là do Lăng Tuệ nhìn thấy người mẫu trong sách thiết kế quần áo mà làm theo.

Phó Lê mặc một cái áo lông cao cổ màu trắng, chiếc cổ thon dài, da thịt trắng trẻo mềm mại, đúng là vẻ đẹp trời sinh.

Khâu Thanh bỗng nghĩ ra: Cô nàng doanh nhân xinh đẹp được không?

Hắn lập tức đứng dậy, cầm lấy máy ảnh nói: "Tôi có thể chụp cô một tấm không? Cái này dùng để tuyên truyền cho nhà máy của cô đó."

Phó Lê ngẩn ra, chụp ảnh sao?

Ngoại trừ lần bọn họ đang ở dưới tình huống không hiểu rõ mà bị Nam Vinh cầm máy ảnh chụp một tấm, thì cô chưa bao giờ chụp ảnh.

Trên trấn cũng có tiệm chụp ảnh, ngoài cửa treo mấy tấm ảnh chụp, cô đi ngang qua nhiều lần, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ đi vào chụp ảnh.

Phó Lê thấy Khâu Thanh cầm máy ảnh lên, ống kính ngắm ngay cô...

Phó Lê che mặt lại, cô vội bỏ chạy.

Vì bản thảo, Khâu Thanh đuổi theo vào trong nhà, hắn khuyên nhủ mãi, hứa hẹn làm bản thảo để đăng báo, nhất định làm cho chuyện buôn bán của họ trở nên tốt hơn, lần trước Nam Vinh viết bản thảo, đã làm cho việc buôn bán của cửa hàng tốt hơn chút.

Đúng lúc Lăng Tuệ cũng đang ở đây, cô nhóc thấy máy ảnh thì rất hưng phấn, nhanh chóng đẩy Phó Lê đi thay quần áo, rồi ở dưới cây lê trong sân chụp ảnh cho cô.

Bây giờ là đầu xuân, cây lê trong sân đều đã có những nụ hoa tuyết trắng mềm mại, giờ phút này nó đang nở ra, vừa vặn có thể dùng để làm phông nền ảnh chụp.

Phó Lê bị hai người quấn lấy nên không còn cách nào khác, Lăng Tuệ ân cần lấy cái khăn quàng cổ màu đỏ bằng lông dê tới.

Cô đành phải quàng khăn lên cổ, nghiêng người đứng dưới cây lê, bày ra tư thế giống như người mẫu trong sách của Lăng Tuệ, cô hơi ưỡn ngực, tay đặt ở bên hông, gương mặt lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.



Lăng Nghị nhấc cái màn trong quán thông tới sau nhà lên, anh vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy cảnh này— Mấy ngày không gặp, cô nhóc này lại nhìn người đàn ông khác mà... Cười ngọt ngào như vậy?

Gió xuân nhẹ nhàng lại ấm áp, cành cây lê đong đưa, mang theo một hương thơm thấm vào ruột gan.


Người kia đứng dưới tàn cây, phong thái dịu dàng, khuôn mặt tỏa sáng, lúc cười lên còn động lòng người hơn cả hoa lê.

Lăng Nghị không nghĩ sẽ chạy đến, mà anh trực tiếp đi ra rồi dùng con gà trong tay chặn màn ảnh lại.

- Tách tách”, Khâu Thanh không kịp phòng ngừa nên đã chụp được toàn là lông gà, hắn đau lòng mà nhăn mày lại: "Ai đang làm cái... Hả?"

Lời trách móc dừng lại khi hắn nhìn thấy Lăng Nghị, giọng cũng nhỏ xuống.

Lăng Nghị tức giận trừng mắt nhìn hắn, tóc anh có hơi dài, cằm cũng có một ít râu, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, lúc anh không có biểu cảm gì mà nhìn người khác, chung quy sẽ làm cho người ta cảm nhận được một tia lạnh lẽo.

Đặc biệt bây giờ anh còn đang tức giận, đuôi mày đè thấp, đôi mắt hơi nheo lại, mi mắt nhẹ nâng lên: "Phải là tôi hỏi cậu mới đúng, cậu đang làm gì vậy?"

Khâu Thanh là một người làm công tác văn hóa, khi đi học hắn có gặp mấy nam sinh không dễ chọc thì hắn đều sẽ đi đường vòng. Bây giờ bỗng dưng gặp phải Lăng Nghị lạnh lùng như băng mà nhìn hắn như vậy, hắn sợ tức mức mồm mép cũng không còn nhanh nhẹn, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.

Lăng Tuệ cũng khiếp sợ nhìn anh trai của mình, nửa câu cũng không dám nói.

Cuối cùng vẫn phải là Phó Lê ra tay thu thập cục diện này, cô vui vẻ nhào qua kéo cánh tay Lăng Nghị: "Anh Nghị, anh trở lại rồi! Lần này anh sẽ ở lại bao lâu?"

Lăng Nghị nghiêng đầu, nháy mắt gương mặt anh ấm áp như gió xuân: "Chờ đến tối anh sẽ đi đến nhà máy ngủ."

Vậy chẳng phải có cả một khoảng thời gian ban ngày sao!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi