LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐỊNH - TỐ UYÊN

Anh chậm rãi lùi về sau, thở phào một hơi, lúc này lại lần nữa tắm rửa cho Phó Lê. Sau khi rửa sạch mới để Nam Cảnh đưa khăn lông đến lau khô, dùng khăn lông bao lên tóc bị dính nước rồi lau khô, sau đó lại mặc quần áo sạch sẽ cho cô.

Ra khỏi phòng tắm, rặng mây ửng đỏ trên mặt Phó Lê còn chưa tan đi, cô không dám nói lời nào trực tiếp bò lên giường bệnh giả vờ ngủ.

Lăng Nghị nhìn cô nằm xuống, anh mới quay lại phòng tắm lần nữa.

Trong phòng tắm ngoại trừ hơi nước còn có mùi thơm của xà phòng, nhàn nhạt, thanh nhã bí ẩn, giống như mùi thơm của cơ thể phụ nữ.

Lăng Nghị ngửi mùi này cảm giác như thấy ma, hốc mắt đều đỏ lên. Anh ở trong phòng tắm rửa nửa tiếng.

Lúc Phó Lê giả bộ đến sắp ngủ thì phía sau người bỗng dán lên một cái cơ thể nóng bỏng.

Cả người cô khẽ run.

Trải qua chuyện vừa rồi, cô cảm thấy cho dù mình có mặc quần áo hay không thì ở trước mặt Lăng Nghị cũng giống như trần truồng vậy, chỉ cần thấy anh như vậy thôi cô đã cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.

Lăng Nghị không làm cái gì, trước đó ở trong phòng tắm, toàn bộ thân thể của người yêu ở ngay trước mặt, ngoại trừ một bước cuối cùng kia... Anh có cảm giác mình đã chiếm được hết tất cả tiện nghi của cô rồi.

Lúc này ôm người vào lòng tuy rằng vẫn suy nghĩ không đâu, nhưng cuối cùng anh cũng nhịn xuống. Huống chi cô còn đang bị thương.

Lăng Nghị nói: "Đừng nghĩ linh tinh, chờ khỏi bệnh rồi lại nói."

Anh vẫn luôn cho rằng cô không muốn nhanh chóng kết hôn với anh, đương nhiên cũng không muốn làm chút gì thân mật với anh, cho nên anh vẫn luôn nhịn rồi lại nhịn.

Nhưng bây giờ... Anh lại cảm thấy cô chỉ là còn nhỏ tuổi, không muốn bị hôn nhân gò bó, cũng không phải như anh nghĩ rằng không đủ yêu anh.

Cô rõ ràng yêu anh đến tận xương cốt mà.



=Lăng Nghị nhớ đến dáng vẻ của cô gái nhỏ trong phòng tắm, rõ ràng rất là xấu hổ nhưng không có từ chối gì cả. Anh cúi đầu hôn lên tóc của Phó Lê, nhẹ giọng nói: "Bé con à, em yên tâm, anh sẽ không phụ lòng em.…

Phó Lê vì dời lực chú ý mà đang dùng tích phân của nhiệm vụ mười một để rút thăm trúng thưởng, nhận được một cái quyển sách [ Học cấp tốc về máy móc (cấp 20) ].

Hơn nữa cô còn biết phân thưởng của nhiệm vụ mười một là phần thưởng thăng cấp, là từ bình thường thăng cấp cho đến vật phẩm quý, nhiệm vụ càng khó càng cao, điểm thưởng tích phân là một trăm.

Hệ thống còn đang cho cô xem vật phẩm khen thưởng, các loại kỳ trân dị bảo đều khiến cho hô hấp Phó Lê nhẹ đi, cho đến khi bị giọng nói của Lăng Nghị cắt ngang.

Phó Lê: "..."

Cô cảm thấy Lăng Nghị nhân lúc cô không biết đã bổ não chuyện gì đó thì phải.

*

Phó Lê ở bệnh viện hai ngày, sau khi kiểm tra lần nữa xong thì xuất viện.

Lúc xuất viện Lăng Nghị vác theo túi lớn túi nhỏ, ngoại trừ quân áo vật dụng hàng ngày của Phó Lê thì còn lại đều là thực phẩm dinh dưỡng mà hai người anh và Bạch Vi mua cho cô, còn có sữa mạch nha và các loại sữa bột khác.

Phó Lê cảm thấy có lẽ không phải là cái ót của mình mất miếng da mà là bị thương nặng gì đó cực kỳ nghiêm trọng... Huống chi da tróc ra đã lành rồi, ngày hôm qua Lăng Nghị kêu Lý Xuân Sơn lấy thuốc mỡ của cô đến, trước khi xuất viện kêu cô bôi lên.

Bây giờ cô không có bị bệnh, còn có thể giúp Lăng Nghị mang đồ.

Lăng Nghị không khuyên được cô, đành đưa vật phẩm dinh dưỡng thiết yếu cho cô cầm. Hai người xuyên qua hành lang bệnh viện đi về phía cửa, còn nghe được giọng của nhóm bác sĩ—

"Bác sĩ Tần, lần này mời ngài đến bệnh viện của chúng tôi thật là vinh hạnh quá!"

"Chủ yếu là thân phận người bệnh lần này khác, hơn nữa anh ta thà chờ c.h.ế.t cũng không lên tỉnh thành trị bệnh, không có cách nào, chúng tôi chỉ có thể mời ngài đến đây...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi