LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐỊNH - TỐ UYÊN

"Anh ngốc quá, nói không chừng lần sau chúng ta phải gọi chị ấy là chị dâu đấy."

Cô bé cũng thích chị Lê Tử, người đâu lớn lên vừa đẹp vừa dịu dàng, giống như một cái cây mắc cỡ, đâu giống như anh trai cô ấy, cả người xụ cái mặt, giống như ai mắc nợ anh.

Quả nhiên dịu dàng như nước mới có thể khống chế được cái tên quê mùa cục mịch kia.

Lăng Tuệ cảm thán một tiếng, tiếp tục nhìn chăm chằm bên kia....

Phó Lê không biết Lăng Nghị lấy đâu ra xe đạp, nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến cô. Việc làm cô rối rắm chính là đến bây giờ hệ thống vẫn chưa công bố nhiệm vụ, vậy cô nên đi... hay là không đi?

Đang nghĩ ngợi, hệ thống bỗng có động tĩnh...

[ Nhiệm vụ ba, bắt tay Lăng Nghị 30 giây, khen thưởng hai mươi tích phân. ]

Phó Lê hơi trợn to mắt, lại là nhiệm vụ tiếp xúc...

Cô do dự một lúc lâu, sau đó cắn môi khẽ gật đầu với Lăng Nghị: "Được, cảm ơn anh Nghị.

Lăng Nghị thấy cô đồng ý, lập tức đặt hạt dưa lên xà ngang, chân dài sải bước dắt xe đạp ra khỏi sân sau, đứng ở cửa chờ Phó Lê lên xe.

Áo khoác của anh không cài nút, lộ ra áo sơ mi màu xanh ở bên trong, vạt áo theo gió bay phấp phới, dường như không cảm thấy lạnh, mắt chứa ý cười nhìn cô, sắc mặt bén nhọn khi cười cũng dịu dàng hơn rất nhiều, khiến người ta nhìn mà nóng mặt.

Phó Lê rũ mi, nhịn xúc động muốn sờ mặt mình... không biết tại sao, cô vừa ra quyết định thì lại bắt đầu do dự.

Cô thoáng nhìn hai đứa trẻ nhà họ Lăng đang lén nhìn bọn họ ở phía sau, trái tim vốn dĩ phân vân liền trở nên thấp thỏm hơn nữa.

Cô suy nghĩ, hay vẫn là thôi đi... đồ vật mà hệ thống cung cấp tạm thời cô vẫn đủ dùng, nhiệm vụ lần này đừng làm.



Lăng Nghị đợi cô một lúc lâu, thấy cô không nhúc nhích gì, lông mày hơi xụ xuống, đôi mắt sắc bén nheo lại, thấp giọng nói: "Không muốn đi?"

Phó Lê theo bản năng mà run lên, đại ma vương tức giận! Cô vội vàng nói: "Đi, đi." Phó Lê hoang mang rối loạn mà leo lên ghế sau xe đạp của Lăng Nghị, tay nhút nhát sợ sệt túm góc áo của anh, cười cười lấy lòng.

Lăng Nghị quay đầu nhìn cô, thái độ bình tĩnh hỏi: "Tại sao lại sợ tôi như vậy?"

Phó Lê ngơ ngẩn, mờ mịt nhìn Lăng Nghi.

Lăng Nghị cũng xoay người, dùng sức đạp xe đạp, đường anh đi là đường nhỏ bị người ta dẫm riết mà thành, cho nên không đụng mặt người trong thôn.

Chạy thật xa, ra khỏi đường của Lý Gia Ao, Lăng Nghị mới nói: "Sao không trả lời? Tại sao lại sợ tôi? Tôi nhớ rõ... hình như tôi chưa từng làm chuyện xấu gì với em mà."

Ngược lại từ sau mùa hạ cùng cô trú mưa, anh liên nhớ đến giọng nói nhỏ nhẹ, eo nhỏ đến mức còn không to bằng bàn tay của anh.

Cô lớn lên xinh đẹp, tuy rằng tính tình nhút nhát, nhưng lúc nói chuyện giọng nói vừa nhỏ vừa mềm, lúc cười rộ lên nụ cười ngọt ngào sẽ khiến người ta nhịn không được muốn che chở cô, khi mấy thanh niên trí thức còn chưa về thành phố, nhóm thanh niên trí thức nữ cực kỳ thích cô, có người còn dạy cô đọc thư biết chữ.

Cô cũng không trêu chọc người khác, nhưng cũng không chịu nổi mấy tên đàn ông như ruồi bọ suốt ngày vây quanh cô.

Lăng Nghị nhìn thấy liền ra tay dọn dẹp một cái, những tên côn đồ gần Lý Gia Ao chỉ dám đùa giốn những người phụ nữ khác, chứ không ai dám ở trước mặt Phó Lê nói mấy câu thô tục.

Cô ở trong trường như hạc giữa bây gà, lớn lên đẹp người lại yên tĩnh, thành tích học tập cũng tốt, nhưng không ai dám viết thư cho cô, những người đó nếu dám mơ ước cô gái nhỏ nhà anh sẽ bị Lăng Nghị dạy dỗ thật tốt.

Phó Lê từ cửa nhà Lăng Nghị đã suy nghĩ vấn đề này, nghĩ vậy... cô đã có đáp án.

Cô cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: "Anh đánh phụ ni

"Kít— " Lăng Nghị đột nhiên thắng xe lại, chân dài chống xuống đất, dường như cảm thấy hoang đường, trong mắt chứa đầy sự ngạc nhiên không tin nổi: "Em nói cái gì? Tôi đánh phụ nữ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi