LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐỊNH - TỐ UYÊN

Cô cảm thấy chính mình giống như mèo nhỏ thèm ăn, cái gì cũng muốn ăn. Nhưng thật sự đã lâu rồi cô không có ăn sủi cảo, mặc kệ là nhân gì cô cũng muốn ăn một miếng.

Tiệm cơm có một tấm mành thật dày, thỉnh thoảng bị gió bắc thổi vén lên một góc, tiếng gió rất nhẹ như tiếng hít thở.

Phó Lê đỏ mặt, như là đóa hoa hồng phấn nở rộ vào mùa đông, thu hút ánh nhìn của mấy vị khách xung quanh.

Lăng Nghị ngơ ngác nhìn cô, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói một câu: “Thật trùng hợp, tôi cũng muốn ăn như vậy."

Không bao lâu sau sủi cảo của hai người được đem lên, Phó Lê lại kêu ông chủ cho hai cái chén nhỏ, vớt sủi cảo ra chia riêng cho hai người.

Sủi cảo dưa chua, nước có vị chua thuần, chứa vị cay của tiêu xay, vỏ mềm, nhân thịt là thịt heo cải trắng trộn với dưa chua, cải băm rất nhuyễn, ăn vào trong miệng vị thịt trộn lẫn với chút vị rau dưa, vừa dẻo vừa ngon.

Cắn một miếng sủi cảo, hút hết nước súp, dầu cay lại dính lên đũa, vừa cay vừa chua, vị chua của nước súp sủi cảo càng đã ghiền.

Ăn đến cuối, Phó Lê chỉ ăn hai cái sủi cảo, còn hơn phân nửa sủi cảo thịt bằm.

Lăng Nghị ngơ ngẩn ăn, ánh mắt vừa lưu luyến vừa nhìn người đối diện, anh bỗng nhớ đến món khoai tây cắt sợi xào chua cay mà ngày hôm qua cô đã nấu cho nhà anh, kết hợp với mấy món hôm nay cô gọi là anh đã có thể đoán sơ sơ được khẩu vị của cô.

Người đâu lớn lên kiêu diễm ướt át, khẩu vị còn rất nặng.

Nhưng mà, không nặng thì sao có thể nhìn trúng anh chứ? Lăng Nghị tự đắc nghĩ, ánh mắt nhìn Phó Lê càng dịu dàng hơn.

"Ăn xong rồi, em có muốn mua chút đồ không?" Ánh mắt Lăng Nghị nhìn áo khoác ngắn của Phó Lê, cũng may eo quân bông ở dưới cao, không thì áo bên trong đã lộ ra bên ngoài để người ta nhìn thấy, hơn nữa cũng không chống lạnh được.

Nhưng dù như vậy anh cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm đánh giá eo nhỏ kia.



Lăng Nghị suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy eo của vợ tương lai của mình không mấy an toàn, đề nghị nói: "Muốn mua quần áo không? Cửa hàng bách hóa vừa nhập một số áo lông đẹp có vẻ hợp với em đấy."

Phó Lê ngẩn người, quần áo mới ư... cô có một cái áo bông mới, tuy rằng còn chưa có làm xong, nhưng dù không mua cũng có thể đi xem.


Phó Lê gật đầu, hai người đi vào cửa hàng bách hóa.

Nhân viên cửa hàng không phải người trước kia, nhưng ánh mắt đánh giá người khác vẫn không thoải mái như vậy, thái độ cô ta lười biếng đề cử cho hai người: "Muốn áo bông à? Sản phẩm ở bên kia... một cái mười lăm đồng."

Phó Lê nghiêng đầu nhìn qua, kiểu áo bông đều không khác mấy với cái trên người cô, vải dệt màu xanh có hoa văn màu trắng, có nút thắt xéo, tay nghê may vá cũng như vậy.

Còn không bằng cô tự mình là, ít ra độ lớn nhỏ còn phù hợp.

Phó Lê xoay mặt không thèm nhìn áo bông, Lăng Nghị thấy cô quay đầu liền biết cô không hài lòng.

Anh quay đầu đánh giá bên khác được treo hàng mới từ thành phố chở về, bên trong có một chiếc áo lông cao cổ màu trắng gạo, màu sắc trắng nõn, nhìn rất mêm mại... hẳn là rất phù hợp với Phó Lê.

Lăng Nghị âm thầm ghi nhớ trong lòng, nghĩ sau này sẽ mua cho cô. Bây giờ... cô gái nhỏ nhà anh da mặt mỏng, nhất định sẽ không nhận quần áo anh mua.

*

Phó Lê dạo một vòng ở cửa hàng bách hóa, tốn hai đồng bốn mao mua được một hộp kem bảo vệ da Bách Tước Linh, tuy rằng bây giờ da của cô rất đẹp, nhưng đời trước vừa đến mùa đông da của cô sẽ bị gió bắc thổi đến nứt nẻ, mua một hộp kem dưỡng để phòng ngừa lỡ đâu, hơn nữa còn có thể khiến mặt cô càng dễ chịu hơn.

Mặt khác cô còn dùng tám mao tiền để mua một cái lược gỗ đàn, lược của cô vốn là dùng chung với Phó Đào, nhưng bây giờ cô thật sự cảm thấy cô ta phiền quá, đến mức lược cũng không muốn dùng chung.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi