LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐỊNH - TỐ UYÊN

Ánh mắt Phó Lê hơi dừng lại, cô có chút không đành lòng. Làm gì có trận đánh nhau nào mà không bị thương, huống chi tên cầm đầu chính là kẻ đã đùa giỡn cô ngày hôm đó, vết thương này của đại ma vương... Cũng là bởi vì cô nên mới bị.

Phó Lê xụ mặt, móc trong túi ra tuýp thuốc mỡ Lăng Nghị mua ban nãy, dùng ngón tay bóp một chút rôi nhẹ nhàng chấm lên vết thương.

Lần này, cô không có thừa cơ bôi thuốc mỡ mà sờ tay Lăng Nghị nữa, cô đã hạ quyết tâm từ bỏ cái nhiệm vụ đáng xấu hổ kia rồi.

Lăng Nghị rũ mắt nhìn Phó Lê, lần này cô rất ngoan ngoãn bôi thuốc, không có làm chuyện gì khiến anh tức giận, đầu ngón tay non mịn của cô gái nhỏ lướt qua mu bàn tay anh, vết thương vốn dĩ đau đớn lại trở nên ngứa ngáy, giống như là lông chim sượt qua đầu quả tim, ngứa đến mức làm lòng bàn tay anh nóng lên.

Dường như Lăng Nghị thấy thế còn chưa đủ, đôi mày sắc bén nhăn lại.

Mặc kệ lúc trước anh vây hãm Lê Tử trong lòng ngực, hay là gắt gao bao bọc tay cô trong lòng bàn tay mình, tất cả xúc cảm đều quá mức tốt đẹp.

Tốt đẹp đến nỗi làm cho anh mê luyến, không khỏi muốn thêm nữa.

Phó Lê bôi thuốc xong, vặn nắp thuốc lại, cô đang định nhét vào túi thì bị anh nắm lấy cổ tay, tay cô bị bao trùm trong một bàn tay to và thô ráp, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trêu đùa của người đàn ông: "Có muốn sờ tay anh nữa không?"

Hơi nóng trên mặt Phó Lê vừa rút xuống lại bốc lên.

Cô cuộn ngón tay lại, cố gắng không chạm vào mu bàn tay Lăng Nghị, Phó Lê ra sức giấy giụa: “Anh buồng ra... Em, em không sờ tay anh đâu."

Lăng Nghị cười nhẹ: "Sao lại không sờ? Trước đó còn nhìn tay anh đến phát ngốc, trên mặt đều viết là muốn sờ... Hơn nữa lúc đánh nhau, em còn cố tình đến trước mặt anh để tìm cơ hội sờ tay anh..."

Thiếu chút nữa anh đã bị cô sờ đến mềm cả chân, hoàn toàn không có tâm trạng đánh nhau, chỉ nghĩ rằng kéo cô nhóc này sang một bên, hung hăng mà... Sờ ngược lại tay cô.

"Bây giờ anh cho em sờ... Em còn không vui?" Giọng nói Lăng Nghị trâm xuống.

Phó Lê bị anh nói mấy câu, thân thể đều run lên, đôi mắt đỏ bừng vì xấu hổ, nước mắt dâng trào, như thể giây tiếp theo cô sẽ khóc đến nơi. Lăng Nghị... Deu biết hết!



Lăng Nghị nhìn chằm chằm dáng vẻ ngượng ngùng của cô, yêu thích nhìn một lần rồi lại một lần, anh chỉ hận nơi này không phải là trên cái giường trong nhà, nếu không anh nhất định sẽ làm cho cô phải khóc lóc.

Anh kéo tay cô, nhất quyết đặt lên mu bàn tay mình, khàn giọng dỗ dành: "Lê Tử cứ sờ đi, tay anh bị thương, rất đau... Em sờ sờ sẽ không đau nữa..."


"Anh sẽ không cười em, em muốn sờ thì cứ sờ, sờ ở đâu cũng được, ngoan, sờ đi..."

Bên tai là giọng nói thì thầm của Lăng Nghị, giọng nói lạnh lùng của anh nhẹ nhàng ra nói những lời này, nghe xong tai cô cũng nóng bừng, chân mên nhữn đến mức suýt chút nữa không đứng được.

Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại gật đầu.

Dù sao... Là anh tự mình đưa tới, cô không thể buông tha cơ hội hoàn thành nhiệm vụ được.

Phó Lê cắn môi dưới, giật giật ngón tay, cả lòng bàn tay cô đặt trên mu bàn tay Lăng Nghị, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa vết thương sưng đỏ, rồi dừng lại trên cổ tay anh.

Cổ tay anh to mà cứng, lại thô ráp, Phó Lê nhịn không được cào nhẹ một cái.

Hơi thở Lăng Nghị chậm lại, thân thể đột nhiên cứng đờ. Ngón tay cô gái mềm mại, lúc cào giống như một miếng đậu hũ non mem chọc vào tay anh.

So với đậu hũ càng khiến người khác yêu thích hơn.

Xem ra mấy tên côn đồ kia cũng có câu nói đúng, sờ như vậy liền khiến người khác mềm nhữn... Lăng Nghị cắn răng, trên trán nổi đầy gân xanh.

Anh nín thở, tận lực thả lỏng thân thể, cố gắng không để cho mình cứng đờ như thế, tránh cho cô thấy trò hề của mình.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi