LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐỊNH - TỐ UYÊN

"Bà nói xem Phó Hồng cũng thật là, làm chuyện chị của mình ồn ào như sợ có ai không biết, bằng không bây giờ nhà họ Trần còn chưa biết đâu."

"Bà không biết đâu, con nhóc kia ngay cả người lớn trong nhà cũng không quan tâm, đã sớm theo dõi Lăng Nghị!

"Xùy, còn có người có thể coi trọng Lăng Nghị à, nghèo đến vang leng keng, còn là phần tử xấu, cục cảnh sát cũng không biết đã vào bao nhiêu lần rồi... lớn lên đẹp thì có ích gì, ánh mắt nhìn phát ớn!"

"Ha... dọa người thì đúng là rất dọa người, nhưng cũng rất nam tính mà! Nếu không sao lúc này bà Trân đến cửa làm loạn chứ, nghe nói sát tinh ra ngoài không có ở nhà, bằng không sao có thể để bà ta ức h.i.ế.p người của nó được?"

Người nói chuyện bỗng nhớ đến những kết cục của người ức h.i.ế.p hai đứa nhóc nhà họ Lăng, thình lình rùng mình một cái, không khỏi kêu rên bi ai trong lòng vì mấy người đó.

Phó Quý thấy bà Trần đưa nhiều người đến làm loạn nhà ông như vậy, tức giận đến đỏ mặt, chỉ vào cái mũi bà Trân mắng: "Này, đừng có chạy đến nhà tôi vu khống linh tinh, Lê Tử nhà tôi trong sạch, không có trải qua chuyện không đứng đắn nào cả!"

Bà Trần lau nước mắt: "Tôi nhổ vào!" Bà ta phun một ngụm nước miếng lên mặt đất: "Ông còn có mặt mũi nói sạch, nó mà trong sạch thì tôi còn sạch hơn nó đó, ông kêu Phó Hồng ra đây nói chuyện!"

"Phó Hồng, Phó Hồng ra đây, mày nói cho chú hai nghe chút, nói cho chú mày biết con gái nhà ổng làm gièm pha cái gì!"

Nghe được mình bị điểm danh, tránh trong đám người Phó Hồng bất đắc dĩ đi ra, khiếp đảm mà nhìn Phó Quý tức giận đến đỏ mắt đỏ cổ, vừa vặn nhìn đến Phó Lê đứng ở đằng sau ông.


Nhìn Phó Lê gần như vậy, làn da trắng của cô phơi nắng mãi cũng không đen, trắng giống như cục bột, đôi mắt đen bóng chăm chú nhìn cô ta, đôi môi đỏ thắm, trước n.g.ự.c căng phồng, mặc một cái quần bông cũ cũng không che giấu được đôi chân thon dài.

Không cần phải nói trong nhóm những người vợ mà cánh đàn ông ao ước có được thì cô là dáng người n.g.ự.c to eo nhỏ m.ô.n.g bự mà đàn ông yêu thích nhất.



Đột nhiên Phó Hồng ghen ghét đến đỏ mắt, nhìn Phó Quý không còn chút gì sợ hãi, lấy hết can đảm nói: "Con thấy được, con thấy chị Lê Tử cam bao gì đó vào nhà Lăng Nghị, bị anh ta đè lên trên tường....

Phó Hồng thở hổn hển vài cái, dưới sự thổn thức của bà con mà tiếp tục nói: "Qua nửa tiếng sau con thấy chị ta đỏ mặt chạy từ nhà Lăng Nghị ra, nút thắt áo bông cũng không cài kín mít nữa."

*

Phó Hồng hồng con mắt một hơi nói ra toàn bộ.

Ngày thường cô ta không dám nói gì với Lăng Nghị, chỉ có thể đứng xa xa nhìn một cái, thật vất vả mới thuyết phục mẹ đi thăm dò Lăng Nghị, kết quả lại bị một câu không dám trèo cao của anh nói trở về.

Mẹ cô ta nói cô ta làm mất mặt gia đình, mắng cô ta hèn mọn, mắng cô ta dù vội vàng cho không người ta cũng không muốn... Dựa vào cái gì anh từ chối cô ta nhưng lại lôi kéo Phó Lê vào cửa để chặn cô lên đầu tường, cúi đầu không biết làm cái gì với cô.

Vừa tưởng tượng đã biết là chuyện nam nữ dơ bẩn này rồi.

Lúc ấy cô ta tránh ở sau cây ở sườn núi, chỉ nhìn thoáng qua đã không dám tiếp tục nhìn thêm, trước nay Lăng Nghị không có thân thiết với người phụ nữ nào cả, anh đối với tất cả người khác phái trong thôn đều xem như không thấy, giống như là không có trên đời vậy.

Nhìn dáng vẻ chị họ được anh ôm vào trong ngực, một tia mong đợi cuối cùng của cô ta bị đánh vỡ, trong lòng cực kỳ ghen ghét, hận không thể trực tiếp một d.a.o đ.â.m Phó Lê.

Cô ta không dám đ.â.m Phó Lê, chỉ dám nói chuyện gièm pha của cô cho mọi người biết, để mọi người nhìn rõ Phó Lê là cái dạng hàng gì, sắp sửa phải kết hôn với Trần Viễn còn dám cấu kết làm bậy cùng với người đàn ông khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi