LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐỊNH - TỐ UYÊN

Sắc mặt Phó Lê cực kì bình tĩnh mà nhìn bà ta: "Hôn sự này không thành âu cũng là do duyên số, hơn nữa thím Vương cũng chỉ mới thấy hai chúng tôi ở trên phố nói chuyện với nhau mấy câu mà thôi, chả lẽ gặp người cùng thôn lại không thể chào hỏi? Còn về phần Phó Hồng..."

Phó Lê nâng tay của mình lên, mở lớp băng gạc để lộ ra vết thương dữ tợn trên mu bàn tay: "Bị cọc gỗ ở trước cửa nhà Lăng Nghị làm cho bị thương... Lăng Tuệ giúp tôi băng bó miệng vết thương chắc cũng không quá phận đâu nhỉ?"

"Mấy lời hồ đồ mà ban nãy cô nói hẳn là cũng vì tiền đi, dù sao 50 đồng bồi thường cũng không ít, còn có thể được chia cho phân nửa."

"Còn có... Nếu không tin Trần Viễn bị bệnh, có thể đi lên huyện thành tìm một bác sĩ nam tên Trương Thành rồi hỏi thử, Trần Viễn đã từng gặp hắn ta để khám bệnh."

Phó Lê nói chắc như đinh đóng cột, tiếng nghị luận xung quanh dần xôn xao hẳn lên, đoàn người cẩn thận ngẫm lại... Phó Lê nói rất có đạo lí, dường như rất thuyết phục.

Ngay lập tức, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của thím Vương dừng trên người Phó Hồng...

Lý Trường Minh trâm giọng nói: "Vương Nguyệt Nguyệt, bà đúng là cái đồ miệng rộng thích loan chuyện thị phi, sao không đi làm diễn viên luôn đi, đến lúc đó cũng không thiếu vai cho bà diễn đâu."

Bị bí thư chi bộ điểm danh phê bình, sắc mặt của thím Vương rất khó coi, cúi đầu ngượng ngùng đáp: "Tôi biết rôi, sau này sẽ không vậy nữa."


Người trong thôn vừa nghe lời này của Lý Trường Minh liên biết hắn tin Phó Lê, cho nên mới đứng ra bênh vực nói đỡ cho cô.

Cả đám không hẹn mà gặp, đồng loạt chuyển ánh mắt sang bên kia để xem náo nhiệt, ánh mắt mỗi người đều như d.a.o nhỏ ghim vào người Phó Hồng, dường như phải nghe được câu giải thích từ cô ta thì mới hả dạ.



Phó Hồng thấy mọi người đều nhìn mình, ánh mắt ai nấy đều lóe lên tia hứng thú, ai không biết còn tưởng cô ta mới là đối tượng trong câu chuyện gièm phe ban nay vậy, Phó Hồng cuống quýt la lên: "Tôi không có, tôi không có nhận tiền gì của Trần Viễn hết... Là Phó Lê nói dối, chị ta nói dối!"


Rõ ràng cô ta tận mắt chứng kiến, tiện nhân Phó Lê này không dám thừa nhận, còn dám vu khống ngược lại cô ta! Phó Hồng không ngừng lớn giọng thét chói tai, miệng cũng phun ra đầy lời dơ bẩn.

Mọi người thấy cô ta c.h.ế.t cũng không chịu thừa nhận, không khỏi hơi chút d.a.o động, chẳng lẽ Phó Lê thật sự nói dối...

"Không phải Phó Lê nói dối, là cô tự đi tìm tôi nói cô có cách kiếm tiền..." Một giọng nói vang lên.

Trần Viễn hơi hơi rũ đầu xuống, tròng trắng trong mắt khẽ lóe lên, ánh mắt hờ hững quét qua đám người đang chờ xem kịch vui, có không đành lòng, ánh mắt hưng phấn, cuối cùng lại dừng ở biểu tình hốt hoảng trên mặt bà Trần.

Dù chuyện này có khiến hắn phải mất mặt, nhưng cũng không sao cả... kéo vài người xuống nước để dời đi sự chú ý của mọi người cũng tốt rồi, huống chi Phó Lê đã nói sẽ không tha cho hắn.

Chuyện thành ra như hiện tại, hắn bỗng cảm thấy dù có phải c.h.ế.t cũng không đáng sợ như vậy, hiện tại Trân Viễn mới phát hiện... Người kia chỉ có vẻ ngoài nhu nhược mà thôi, nội tâm của cô không chỉ cứng cỏi lại còn rất có tâm cơ, hắn không nên nghĩ rằng cô sẽ bị Phó Đào lừa gạt.

Hiện tại có hối hận thì cũng đã muộn, nhưng một khi đã tham gia vào chuyện này... Một người cũng đừng hòng chạy thoát.

Sau một lúc lâu, Trần Viễn bỗng nở một nụ cười kì quái, ánh mắt thẫn thờ như biểu hiện nội tâm hóa tro tàn, hắn thấp giọng nói tiếp: "Không chỉ có cô ta, còn có Phó Đào... Các người đều ghen ghét Phó Lê, ghen ghét cô ấy biết chữ, lớn lên lại xinh đẹp, Phó Đào xúi giục tôi, năn nỉ ỉ ôi nhiều lần để tôi cưới Phó Lê về sau đó tra tấn cô ấy... Vì thế cô ta còn cho tôi 50 đồng, bằng không tôi lấy đâu ra nhiều tiên như vậy để làm lễ hỏi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi