LƯỠNG MANG MANG

Quái dị …

Đây là cảm giác đầu tiên của Liễu Yển Húc sau khi tỉnh lại.

Trong thời gian mình ngủ mê, hình như đã đã xảy ra sự thay đổi gì đó.

Trước là nghe mọi người bàn về hành động mấy ngày nay của Mộ Dung Hoài Tần, tuy cho mình biết Mộ Dung Hoài Tần là vì mình bị đâm nên mới nổi giận như vậy, nhưng cũng không thể xoá đi cảm giác quái dị trong lòng, nếu chỉ là như vậy, có cần thiết phải giết nhiều người đến vậy không?

Hơn nữa mình tỉnh dậy xong liền được Mộ Dung Hoài Tần chuyển đến ở trong [Húc Nhật cung], trên danh nghĩa là để dưỡng thương, nhưng lại không cho mình liên hệ với gia đình … nhưng nếu nói là giam cầm mình, thì cũng không giống lắm … hơn nữa thái độ của Mộ Dung Hoài Tần đối với mình, càng không giống so với trước khi mình bị thương.

Thái độ của Mộ Dung Hoài Tần đối với hắn, quá quái dị rồi. Căn bản giống như là … đúng rồi! giống như là dạng cưng chiều.

Tuy rằng hình dung như vậy khiến mình nghe xong cũng cảm thấy ngàn vạn lần khó tin, nhưng, không tìm được gì biểu đạt thích hợp hơn với hắn để biểu đạt trong tình huống này.

Chẳng lẽ là vì mình đã cứu hắn một mạng? Mộ Dung Hoài Tần là loại người biết ơn vậy sao? Ý nghĩ này dạo qua một vòng trong lòng, lập tức trở thành phủ định.

Thở nhẹ một hơi, nhớ lại cảnh bị đâm hôm đó.

Khi đó, bản thân xác thực là phản ứng của ý thức.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, mình … là muốn mượn tay thích khách kia để giải thoát cho bản thân.  Bị áp bức cùng hoàng đế nảy sinh ra mối quan hệ cấm kỵ, nhưng tính mạng của ái thê và nhi tử lại nằm trong tay hắn. Cho dù mình không cam tâm, cũng chỉ có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà cầu toàn.

Kì thực khi đó mình không ngủ, chỉ là nhắm lại chợp mắt, nhưng phát hiện được thân phận của tên thích khách kia, trong lòng một cơn vui mừng hiện lên … loại vui mừng này, chính là cảm giác vui sướng của sự giải thoát …

Không kịp nghĩ ngợi, cơ thể làm ra phản ứng thành thật nhất, bản thân, là mong mỏi được chết, mong mỏi chết đi, mới có thể kết thúc được điều cấm kỵ không bao giờ dứt này.

Quá mệt rồi … cho nên không muốn tiếp tục nữa.

Nhìn mảnh xuân quang đẹp đẽ ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng Liễu Yển Húc chỉ cảm thấy một mảng mờ mịt, trong tâm nảy lên ngàn vạn mối tâm tư, nhưng lại hoàn toàn không biết từ đâu đến, đã đi đâu ….

Thanh Ngưng, Sấm nhi, hai người vẫn khoẻ chứ?

“Hoàng thượng giá đáo.”

Bây giờ cứ đến giờ này là lại nghe âm thanh tuyên thị người nam nhân đó đến, mấy lần không thể giãn đôi chân mày ra, Liễu Yển Húc từ cửa sổ đi đến cửa lớn, đã thấy một thân ảnh vàng óng đi vào trong điện.

“Vi thần khấu kiến hoàng thượng…”

Còn chưa mở miệng, trên mặt Mộ Dung Hoài Tần đã đem theo ba phần tiếu ý.

Từ khi hiểu được tình cảm của mình đối với Liễu Yển Húc, hắn đã quyết định, đời này, tuyệt đối sẽ không buông người nam nhân có lẽ là người duy nhất làm hắn động lòng này! Tuy hồi ức trước đây của họ có nhiều điều không vui, thế nhưng ông trời không kêu hắn về trời là vì sao? Chính là vì ông trời đã cho mình thêm một cơ hội!!

Mang theo ý nghĩ này, Mộ Dung Hoài Tần sau khi Liễu Yển Húc tỉnh dậy cũng đã ân sủng khác đi, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, mình lại có một bộ mặt dịu dàng như vậy sao, thế nhưng vừa nhìn thấy người kia, thì hành động này giống như là từ trong sâu thẳm trái tim mà ra, không hề có nửa điểm đột ngột.

Vừa tiến vào cửa, đã thấy Liễu Yển Húc quì xuống, không kịp đỡ hắn, chỉ có thể tiến lên phía trước kéo hắn dậy, hơi trách cứ nhưng vẫn một mực cưng chiều.

“Không phải trẫm từng nói sức khoẻ ái khanh còn chưa khỏi hẳn, cần phải dưỡng thương trên giường? Sao lại xuống đây?

Lãnh đạm nhìn dung nhan toả sáng mỹ lệ của Mộ Dung Hoài Tần, Liễu Yển Húc kiêu ngạo không đếm xỉa, cũng không để ý đến vết thương mà đem cơ thể dứt ra khỏi vòng tay Mộ Dung Hoài Tần.

“Vi thần không dám.”

Hắn không dám tin vị hoàng đế máu lạnh này sẽ vì như vậy mà buông tha cho mình, cho dù bây giờ hắn đã thay đổi thái độ đối với mình trở nên thân thiết ôn hoà dị thường, nhưng tâm tư của kẻ ở trên, xoay chuyển trăm bề.

[Làm bạn với vua như làm bạn với cọp] Câu nói này hắn đã thấu hiểu sâu sắc, sao có thể vì thái độ thay đổi nhất thời của Mộ Dung Hoài Tần mà quên đi thân phận của mình.

Mộ Dung Hoài Tần nhìn người ở trước mắt đang cung kính, tuy có hơi bất mãn, nhưng lại lập tức giãn ra, hắn biết trước đây vì mình tổn thương người kia quá sâu sắc, từ từ thôi, có khi thời gian lại là thứ tốt nhất để vị thượng thư đại nhân này thông suốt.

Lại lần nữa nở ra nụ cười diễm quyết thiên hạ, Mộ Dung Hoài Tần kéo Liễu Yển Húc ngồi lên trên ghế cạnh bàn, Liễu Yển Húc tuy biết đây tuyệt đối là điều rất không đúng, nhưng cũng không dám từ chối, đành phải cùng ngồi với hoàng đế.

“Được rồi được rồi, không nói những chuyện này nữa. Húc, đã đói chưa? “

Trong lòng lại ngạc nhiên một lần nữa, Mộ Dung Hoài Tần từ khi mình tỉnh lại thì cả cách xưng hô cũng thay đổi, khiến bản thân nghi hoặc một chút, cho dù hoàng đế thân cận với thần tử như thế nào, cũng không có cách xưng hô ái muội bất hợp lí như thế.

Nhưng Mộ Dung Hoài Tần hoàn toàn không muốn đổi ý tứ, cứ hướng hắn mà nhắc, cũng chỉ là đổi lại hắn một câu “ Xưng hô như vậy cũng đã hiển thị ta vua Đại Hạo hoàng triều quân thần một lòng“.  Có chống chế mấy, cũng không thấy Mộ Dung hoài Tần đối với bọn Vân Liệt xưng hô thẳng tên như vậy.

Đang nghi hoặc, thì Mộ Dung Hoài Tần nhận lấy một cái chén từ cung nga ở sau lưng đưa tới, rồi cười nói với Liễu Yển Húc.

“Ái khanh trọng thương vừa khỏi, đang là lúc cần điều dưỡng, nào, đây là cháo tổ yến bổ khí mà trẫm hạ lệnh cho ngự trù phòng làm, ái khanh ăn xem mùi vị thế nào?”

Nói xong thì từ trong bát cháo múc ra một muỗng, giống như muốn đích thân đút cho Liễu Yển Húc ăn.

Bị hành vi của Mộ Dung Hoài Tần làm cho hốt hoảng, việc này … thiên tử đương triều đút cháo cho mình, việc này nói sao cũng không được.

Vội vàng nhận lấy chiếc muỗng trong tay Mộ Dung Hoài Tần, cũng thuận tiện cầm luôn chén cháo trong tay hăn, hôm nay hết lần này đến lần khác Liễu Yển Húc bị Mộ Dung Hoài Tần doạ đến toát mồ hôi lạnh. Quái dị! Quá quái dị rồi!!

“Ái khanh, trẫm bất quá chỉ là muốn đút cho ngươi ăn thôi mà.”

Cười khổ nhìn bộ mặt đề phòng của người đang ngồi bên cạnh mình, Mộ Dung Hoài Tần đến hôm nay mới biết ý nghĩa của câu [Tự tác nghiệt, không thể sống]!

Thành ngữ của cổ nhân không gạt chúng ta! Xem ra, đường tình của mình còn phải đi một đoạn đường khá chông gai a, nhưng, việc cấp bách bây giờ là nghĩ ra cách gì để vị thượng thư đại nhân này không xem mình là mãnh thú hồng thuỷ gì nữa mới được …

Nhìn Liễu Yển Húc ăn bát cháo, Mộ Dung Hoài Tần buông một âm thanh ôn nhu.

“ Ái khanh có ân cứu mạng trẫm, trẫm vốn định chờ cho sức khoẻ của ái khanh khỏi hẳn mới phong thưởng, nhưng, không biết ái khanh muốn cái gì?“

Nắm lấy bàn tay cầm cái muỗng đang khẽ run lên, lại lập tức khôi phục lại bình thường, buông cái chén rỗng xuống.

“Đây là bổn phận nên làm của thần, thực không dám nhắc đến hai chữ ban thưởng.”

Ây da, Húc của hắn sao còn không hiểu chứ? Quyền lợi, tài phú, chỉ cần hắn muốn, thì sẽ đáp ứng đầy đủ cho hắn, đây không chỉ là vì muốn lấy lòng hắn, đây cũng là việc mà bản thân thật lòng muốn làm, không cầu hồi đáp, chỉ mong người trong lòng kia cười một lần …

“Húc …. Nói đi nói đi … ngươi muốn cái gì? Quan vị, tài phú … trẫm đều có thể đáp ứng cho ngươi.”

Thậm chí nếu ngươi muốn giang sơn của trẫm, trẫm cũng bằng lòng hai tay dâng lên cho ngươi, chỉ xin ngươi nghiêm túc nhìn ta một lần, không phải là nhìn vị thiên tử Đại Hạo này, mà là nhìn ta _ Mộ Dung Hoài Tần.

Nếu như không phải là không khí không đúng, Liễu Yển Húc thật muốn cười to ba tiếng, tình cảm, vị hoàng đế máu lạnh này, lại dùng giọng lưỡi làm nũng muốn ban thưởng cho hắn? Chuyện này, sợ là nói ra cũng không ai tin.

Nhưng theo ngữ khí của hắn mà thấy, bộ dạng không giống như đang nói xạo…

Trầm ngâm một lúc, có lẽ, đây là một cơ hội mà ông trời ban cho hắn? Vậy thì cược một lần, cược thắng, thì có thể thoát khỏi tất cả những việc đáng ghét này…

“Thần vốn vì hoàng thượng cho dù có tan xương nát thịt, chết vạn lần cũng không từ, chỉ là thần quả thực có một yêu cầu, mong hoàng thượng đáp ứng.”

Cực kì mừng rỡ khi thấy Liễu Yển Húc đề xuất ra yêu cầu, Mộ Dung Hoài Tần mỉm cười.

“Ái khanh cứ nói đừng ngại.”

“Thần … “

Dừng lại một lát, Liễu Yển Húc từ ghế đứng lên lại quì xuống đất.

“Thần xin hoàng thượng cho phép thần từ đi chức vị Hình bộ thượng thư!”

Buông tha cho ta, cũng là buông tha cho ngươi, chỉ mong từ nay cách biệt chân trời, mãi không gặp lại!

Sớm nên làm như vậy, có quyền thế gì, có công danh gì, tất cả đều bỏ hết … những việc trước đây, chỉ xem như mình hám lợi đen lòng, không thể kịp thời rút ra khỏi sự trừng phạt, chỉ hi vọng ngươi niệm tình ta lần này đã cứu ngươi một mạng, hãy cho ta toại nguyệnđi 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi