LƯƠNG SỬ: MẠNH NGỌC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ta cho rằng phụ thân sẽ đưa ta tới thư phòng, lại không nghĩ rằng, phụ thân đưa ta tới Thành Lầu.
Trong thành Vĩnh Nguyên ban đêm sẽ cấm đi lại, nhưng ai có thể ngăn cản xe ngựa của thứ sử*?
*Một chức quan thời xưa, phụ trách việc giám sát địa phương
Tuyết rơi càng ngày càng lớn, bên trong thành là một khoảng không mờ mịt, chỉ có thanh âm tiếng điểm canh của người đi tuần, kéo dài lặp đi lặp lại.
Ta nhìn những ngôi nhà bên trong thành, ngẫu nhiên có vài nhà thắp đèn dầu, chắc hẳn bách tính đã có đủ củi để sống sót qua mùa đông, cả nhà không cần miễn cưỡng dựa vào nhau để sưởi ấm.
Đi lên Thành Lâu, trên vai phụ thân có vài bông tuyết, ta cũng không rảnh rỗi phủi chúng cho phụ thân, hai người phụ tử chúng ta đứng chung một chỗ, giống như hai người tuyết.
Phụ thân hỏi ta: "A Ngọc, con nhìn thấy cái gì rồi?"
Ta cố gắng mở to hai mắt, chỉ thấy được một màn tuyết trắng xoá.
"A phụ, nữ nhi ngu dốt."
Ta thành thật trả lời.
Phụ thân thở dài: "Con có biết vi phụ lập nghiệp như thế nào không?"
Ta biết.
Mạnh gia mặc dù bắt đầu từ Vân Xuyên Mạnh Thị, a phụ là lấy ân âm* làm quan.
*Ân âm: còn được gọi là "nhậm tử", "môn âm", "âm bổ" hoặc "thế hưởng".

Là hình thức cha truyền con nối trá hình ở thời cổ đại, đề cập đến việc con cháu đời sau sẽ được hưởng sự đối đãi đặc biệt khi xét tuyển vào các chức quan do công lao của ông cha.
Thời trước bởi vì gia chủ a phụ vô năng, sản nghiệp suy tàn, lại sớm ra đi, cô nhi quả phụ nhận hết khi dễ, toàn bộ phụ thuộc vào sự gánh vác của tổ mẫu, dựa vào bàn tay nữ công miễn cưỡng đã nuôi a phụ khôn lớn, nhưng từ đó mà đôi mắt cũng dần mù loà.
A phụ lớn lên học không vào, lại không cam lòng vùi đầu vào đồng ruộng, dứt khoát rời nhà tòng quân, lập chí hướng muốn làm một nam nhi đầu đội trờ chân đạp đất.
Khi đó Đại Dận rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng.


Nội có phản loạn, ngoại có man di, a phụ từ khi sinh ra đã có chí hướng lớn, có lòng can đảm, trên chiến trường nhiều lần lập đại công, vững vàng dựa vào hai bàn tay của mình dốc sức gây dựng sự nghiệp.
Cuộc sống khi đó đã trở lại bình thường, ngày càng phồn hoa hơn*, nhưng lại làm cho vị vua trong hoàng thành kiêng kị, tìm cớ thu lại binh quyền, a phụ đem theo thiếp thất con cái đi xuống phía nam, làm thứ sử Việt Châu.
*câu gốc 鲜花着锦烈火烹油: (Tiên hoa trứ cẩm liệt hoả phanh du): ẩn dụ cho sự tốt đẹp, hào hoa hơn
Tới nay đã cai quản Việt Châu được ba năm, quốc thái dân an, đã làm xong những công việc còn đang dang dở, bách tính đều ca tụng công đức.
Phụ thân cũng không chờ câu trả lời của ta, ngược lại hỏi một câu khác: "Nữ nhi của ta, tam lang Hướng thị phong thần tuấn nhã, đều được các cô nương trong khuê phòng yêu thích, mặc dù không ổn, làm sao con lại vứt bỏ hắn như vứt đôi giày cũ vậy?"
Quả thực là như thế.
Mặc dù Việt Châu xa xôi, nhưng rộng lớn, Vĩnh Nguyên Hướng thị cũng từng có mười vị vươn lên 《Thế Gia Lục》, mấy năm nay tuy có nghèo túng, nhưng người bên ngoài nhìn vào nhưng cũng là dòng dõi cao quý, con cháu trong nhà có chi lan ngọc thụ*, cả nhà phú quý.

Mà tam lang Hướng thị dù không muốn làm quan, đối nhân xử thế vô cùng phóng túng lông bông, tài hoa nổi bật, thêm nữa là dung mạo tuấn mỹ, nếu không phải năm đó a mẫu vào kinh, cùng nương tử Hướng thị mới quen đã thân, hứa hôn với nhau, chỉ sợ cũng không tới phiên ta gả cho hắn.
*Chỉ con cháu có tiền đồ xán lạn trong nhà
Ta nói: "Thành Vĩnh Nguyên, Việt Châu, thậm chí cả trên kinh đô Hướng tam lang cũng là người trong mộng của các cô nương, nhưng với nữ nhi, hắn chẳng qua là tên nguỵ quân tử lừa đời lấy tiếng thôi!"
Phụ thân không nói một từ.
Ta nói: "Năm đó a mẫu và phu nhân Hướng thị hứa hôn cho hai nhà, quyết định là nhi tử Hướng thị và nữ nhi Mạnh thị.

Nhưng nữ nhi Mạnh thị không phải chỉ có một người, nếu Hướng tam lang đã ái mộ A Linh, cũng tới cửa lớn của a phụ nói rõ nguyên do, a phụ cũng không phải là người ngoan cố không đổi, mà nữ nhi cũng không phải là người mê đắm tình yêu, sao phải lo lắng không thành chuyện tốt.

Nhưng ban đêm hắn lại lẻn vào hương khuê, có ý đồ làm nhục a muội.

Làm náo động ngày cập kê của nữ nhi, sau đó lại bôi nhọ thanh danh Mạnh thị.


Đợi người này tháo gỡ được sự lông bông không kiềm chế được, thì chính là việc vô tình vô nghĩa.

Mặt ngoài quang phong tế nguyệt*, bên trong cực kỳ mục nát, chờ tiểu nhân này, nữ nhi khinh thường."
*光风霁月: ám chỉ những người có tấm lòng trái tim nhân hậu
Phụ thân lúc này mới nhìn về phía ta, nhìn hồi lâu, từ từ cười nói: "Con không giống phụ thân, cũng không giống mẫu thân con, mà giống tổ mẫu."
Ta thấp giọng nói: "Nếu có thể giống tổ mẫu ba phần, đó là phúc khí của nữ nhi."
Tổ mẫu một tay nuôi lớn a phụ, đợi a phụ về nhà, lấy chức Cáo Mệnh Phu Nhân cho tổ mẫu.

A phụ là nam nhi đầu đội trờ chân đạp đất, cũng là một nhi tử tốt, thê thiếp trong nội viện loạn lên, a mẫu ta lại không có thủ đoạn, tính tình yếu đuối, tổ mẫu phiền não tới nỗi bệnh tình bộc phát nghiêm trọng hơn, không quá vài năm ngày lành tháng tốt liền ra đi.
Nghĩ đến đây, ta lại có chút tự giễu, dù cho a phụ bất hiếu, thế nhưng nhi tử không kể tội cha*, hành vi của ta hiện tại, cũng chẳng phải là bất hiếu sao?
*Đây là cả câu tục ngữ: 子不言父过,臣不彰君恶 (nhi tử không kể tội cha, thừa tướng không vạch lỗi vua): ý chỉ sự bao che
Phụ thân hỏi ta: "Tại sao con biết tam lang Hướng thị tới nhà, không có lời chào, lại chưa báo với phụ mẫu, vội vã cùng con từ hôn?"
Cái này ta cũng có chỗ khó hiểu, tuy vài năm gần đây Hướng thị sa sút, cơ nghiệp tổ tiên vẫn còn, tại sao Hướng Kha lại làm ra việc thất lễ như vậy?
"Xin a phụ chỉ giáo."
Phụ thân từ trong tay áo lấy ra một quyển sách lụa(1), ta thấy quyển sách đó được khảm vàng ngọc, một màu vàng sáng, ta không biết mình có nên quỳ xuống hay không.

Đây là thánh chỉ của vua, vốn nên đặt ở hương án trong nhà ngày ngày cung phụng, sao lại bị a phụ mang theo trên người như thế?
Phụ thân nói: "Chỉ có ta và con, không cần quỳ."
Tuyết đã ngừng rơi, ta dựa vào ánh sáng của những bông tuyết mà cố sức xem từng chữ một, chỉ là khi xem xong, lại cảm thấy trong lòng lạnh buốt.

Trên thánh chỉ, ngự bút châu phê*, lệnh cho Mạnh thị ta, hoà thân Nhu Nhiên.
*御笔朱批: Tự tay vua phê duyệt
Thanh âm phụ thân hờ hững, cũng không vì lời trong thánh chỉ mà tức giận: "Nhu Nhiên dâng quốc thư vào triều, lệnh cho Đại Dận cúi đầu xưng thần, hằng năm dâng lễ, còn chỉ đích danh nữ nhi Mạnh thị phải đi hoà thân."
Hàm răng của ta cắn chặt gần như muốn chảy máu.
Phụ thân là võ tướng, lấy chiến tranh lập nghiệp, bảy trăm dặm Nhu Nhiên, lấy lại cho Đại Dận mười năm thành.

Nhưng khi khải hoàn trở về, đổi lại chính là sự nghi kỵ của vua, hiện giờ lại chỉ đích danh nữ nhi hắn đi hoà thân.

Nhu Nhiên có tâm tư gì, văn võ bá quan có ai không biết? Nhưng bọn họ vẫn thoả hiệp.

Vì phòng bị tâm tư công cao chấn thủ*, thà rằng đem nữ nhi của tướng lĩnh có công lao giết giặc cho quân địch lăng nhục, đổi lại là miễn cưỡng kéo dài hơi tàn, cũng không nguyện ý uỷ thác quân quyền cho a phụ ta, giành được thái bình cho vua dân.

Hôm nay bỏ năm thành, ngày mai bỏ mười thành.

Chẳng lẽ cả triều văn võ này, chẳng lẽ vị vua ngồi trên long ỷ này, tất cả đều là loại hèn nhát sao?
*có công lao to lớn sẽ át quyền vua
Phụ thân nói: "Con cùng Hướng thị có hôn ước, cái cọc hoà thân này tất nhiên sẽ rơi trên người Linh nhi.

Chỉ sợ Hướng tam lang kia có chủ ý cùng con từ hôn, như vậy, con là trưởng nữ, phải có trách nhiệm hoà thân, Linh nhi liền tránh được mối hoạ."
Ta cười lạnh: "Ngày con ra tay nhẹ quá rồi."
Phụ thân hỏi ta: "Nếu con đi hoà thân, cần phải làm gì?"
Ta lại im lặng, nghiền ngẫm kỹ lại ý tứ của phụ thân.
Ta là đích trưởng nữ của a phụ, trong nhà huynh đệ tỷ muội đông đúc, duy nhất chỉ có ta và a huy là đích thân a phụ dạy bảo.


Sau khi a mẫu gặp nạn qua đời, ta mang theo bào đệ lánh nạn ngàn dặm tìm được a phụ, a phụ lại bắt đầu cho ta nếm trải cuộc sống hằng ngày ở trong viện, tự mình dạy ta bắn cung cưỡi ngựa, tự mình dạy ta học.

Thiên vị như thế, ông nhất định sẽ không muốn để ta đi hoà thân.
Nhưng mà, lý do cho câu hỏi của a phụ là gì?
A phụ nguyện ý nghe câu trả lời như thế nào?
Tiếng gió nổi lên, ta nói: "Nếu con hoà thân, may mắn còn sống, nhiều nhất năm năm, Nhu Nhiên sẽ có một vị thái hậu người Hán,"
Phụ thân cười to: "Đến cùng vẫn là con ta, vĩnh viễn sẽ không trơ mắt bị ràng buộc.

Chỉ là phụ thân hỏi con, nếu a phụ không muốn để con đi hoà thân, nên giải quyết khốn cảnh* trước mắt như thế nào?
*Hoàn cảnh khó khăn
Ta suy nghĩ một lát, nói: "Nữ nhi có ba kế sách!"
"Nói"
"Nếu là hạ sách, liền xin a phụ lập tức đính thân* cho nữ nhi, hoặc tìm người gả thay, hoặc đưa Linh nhi đi hoà thân."
*Là hình thức trao đổi bằng cách viết ra giấy để hai bên bước đầu thực hiện ý định kết hôn
"Nếu là trung sách, xin a phụ vào triều tranh luận, dựa vào binh quyền còn lại ôn tồn lôi cuốn nhà vua."
"Nếu là thượng sách."
Ánh mắt phụ thân sáng lên: "Thượng sách thì như thế nào?"
Vừa rồi trong bữa tiệc ta đã uống hai chén rượu, nhất định là say.
Hoặc điên rồi.
Ta cúi người bái lạy, máu sôi trào, ta nghe chính mình nói: "Nếu là thượng sách, xin chủ quân tạo phản."
(1) Sách lụa, đây là bản trong bảo tàng nên không có đẹp
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi