LƯỠNG THẾ HOAN

Vứt bỏ thanh kiếm trong tay, trở lại thành Biện Lương, ngày ngày động phòng, trái ôm, phải ấp tình lang, cơm no, rượu ngon, nếu cho nàng chọn, quả thực là......

Quả thực là hoang đường.........

Vì sao mẫu thân của nàng lại cảm thấy hưởng thụ cuộc sống như vậy, nàng lúc trước cũng hưởng thụ, mà sau khi tỉnh lại bị những tiểu tình lang của mình lúc trước sờ soạng chân tay vài lần, nàng liền cảm thấy như có con sâu róm từ lòng bàn chân bò đến lưng, lại từ lưng bò lên trên gáy, nàng không thể chịu được, chỉ có thể chạy trối chết, chật vật trốn đi.

Có lẽ trước đó đầu nàng có bệnh, mới có thể cho rằng như thế là khoái hoạt, nhưng hiện tại xem ra có lẽ đó là tật xấu của nàng.

Lý Phỉ lúc bình thường rõ ràng là một chính nhân quân tử, nhưng đôi mắt lại chằm chằm nhìn những cuốn họa trục đó, Cảnh Tri Vãn xem như không có chuyện gì xảy ra, hắn vẫn *thanh ngạo, cũng không thu lại những cuốn hoa trục, hơn nữa, hắn còn truyền lại những cuốn họa trục kia. Còn có.... đám công sai cũng coi đó là bình thường mà cười trộm......

(Thanh ngạo: Thanh đạm, kiêu ngạo )

Xem ra, vẫn là nàng có tật xấu.

Đương nhiên, đầu óc của nàng vẫn có tật xấu, bằng không thì cũng không trở thành chuyện cũ thậm chí vừa nghĩ đến liền không muốn đứng dậy.

A Nguyên ngồi xuống không lâu, Cảnh Tri Vãn cũng đã đến.

Hắn tựa hồ đã có ý định đi nghỉ ngơi, nhàn nhã mặc áo bào thanh thuần, trắng tinh, trên đầu cũng không đội quan, chỉ dùng một cây bạch trâm quấn mấy vòng. A Nguyên nhìn thoáng qua cây trâm bạch ngọc như ý kia, liền biết Cảnh Tri Vãn thực sự đáng giá để cho Lý Phỉ hao tổn tâm trí suy nghĩ tìm cách giao hảo một phen.

Cây trâm kia trạm trổ tinh tế, ôn nhuận như ngọc, có chút tôn lên khuôn mặt hơi tái nhợt của Cảnh Tri Vãn, giúp hắn tăng thêm sự thanh nhược, xinh đẹp thanh tú, giữa lông mày hắn toát lên phong thái quý khí, không giống người thường. Cái cây trâm này thật sự rất giá trị, cũng phải có giá mấy lượng hoàng kim.

Cảnh Tri Vãn nhìn xung quanh rồi nhìn xuống, hắn nhìn đĩa củ lạc trên bàn, còn một đĩa dâu tằm, hơi nhíu mày, nhưng hắn cũng không nói gì, thi lễ với Lý Phỉ rồi ngồi xuống bên cạnh A Nguyên.

A Nguyên cười cười với hắn, "Thẩm Hà là một nơi nhỏ bé, huyện nha cũng không rộng lắm, Cảnh Điển sử chỉ có thể tạm chấp nhận....."

Bình thường khi tri huyện đại nhân ăn bữa khuya, bọn hắn ( ý nói bộ khoái) sẽ ở phòng khác, cùng với phòng bếp, cách một gian phòng. Bình thường lúc ở huyện nha, bộ khoái đều ăn ở đó, bàn ghế, bát đũa cũng đủ đầy, tuy nhiên lại rất đơn sơ, hoàn toàn không thể so sánh với trong kinh. Huống chi từ xưa nam giới tránh xa nhà bếp. Cảnh Tri Vãn mặc dù tận lực ít xuất hiện, rõ ràng hắn xuất thân bất phàm, tự nhiên sẽ trở thành chướng mắt.

Cảnh Tri Vãn cũng không phủ nhận hiềm khích của hắn, thoáng nhìn nàng một cách miễn cưỡng, thản nhiên nói: "Ừm, chỉ có thể chấp nhận. Ta đã coi đó là thói quen rồi! "

A Nguyên đột nhiên giật mình, chỉ cảm thấy lời này thật quen thuộc, giống như lúc nào đó nàng đã nghe qua, nhưng khi nàng tập trung tư tưởng suy nghĩ, cũng không nhớ nổi là đã nghe ở đâu.

Lúc này, Tiểu Lộc đã từ bên phòng bếp đi qua, trong tay nơm nớp lo sợ bưng một nồi canh gà lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến có chút cứng ngắc, "Đại nhân, công tử, mau tới nếm thử tay nghề của Tiểu Lộc!"

A Nguyên nhìn hai chân của con gà quay ngược lên trời, đầu gà ngoẻo sang cái chén bên cạnh, một bộ dáng chết không nhắm mắt, nước canh trông đầy mỡ. Nàng lập tức có chút túng quẫn, tiếp nhận lấy nồi canh gà, xoay con gà lại, rồi bảo Tiểu Lộc đi lấy chén, tự mình múc canh ra.

(Edit + Beta: Hàn - Mai)

-----------

Chương 22:

Khả năng là đun lửa chưa tới, thịt gà có hơi khó dứt ra, nàng phải cầm một con dao thật sắc, thật cẩn thận mới có thể cắt được một cái chân gà, nàng lại lấy thêm một chén canh nữa, trước tiên đưa cho Lý Phỉ.

Lý phỉ liền nhường cho Cảnh Tri Vãn, cười nói: "Cảnh Điển sử là khách, chén này nên đưa Cảnh Điển sử dùng trước."

Cảnh Tri Vãn nói cảm ơn, rồi quay sang A Nguyên, A Nguyên nhìn hắn, lúc này hắn mới cúi đầu xuống, uống một ngụm.

Tiểu Lộc có chút sợ hắn, thực sự trông mong hắn tán dương, rất tha thiết nhìn về phía hắn, gần như nịnh nọt mà cười hỏi: "Điển sử đại nhân, hương vị như thế nào?"

Cảnh Tri Vãn mặt mày bất động, lại uống một ngụm, có chút nghiền ngẫm rồi đảo mắt qua Lý Phỉ cùng A Nguyên.

A Nguyên chợt cảm thấy bất an, liền mơ hồ nhớ tới trong ký ức của nàng, Tiểu Lộc dường như chưa từng nấu ăn bao giờ.

Chẳng qua là khi nàng nghĩ tới cũng đã muộn.

Lý Phỉ cũng uống theo, uống một ngụm lớn, sau đó "phụt" toàn bộ phun ra ngoài

Tiểu Lộc vội hỏi: "Đại nhân, đây là......nóng ạ?"

A Nguyên đã cảnh giác, uống thử chỉ dám nhấp môi, sau đó nàng nhanh chóng nhổ ra, đầu lưỡi đánh giá mùi vị, trừng mắt nhìn Tiểu Lộc, "Ngươi......trong canh cho cái gì vào vậy? Mặn như vậy......Không đúng, dường như cũng rất ngọt? "

Mặn cùng ngọt kết hợp lại làm cho vị của nồi canh gà tanh không tả được, dung hợp thành hai loại vị cực nặng miệng, hoàn toàn khác với canh gà trong trí nhớ của A Nguyên, không thể hình dung nổi hai chữ khó ăn.

A Nguyên nhịn không được, lén nhìn gương mặt bất động của Cảnh Tri Vãn, lần đầu tiên nàng thật sự bội phục hắn.

Dám uống hết chén canh tanh như vậy, hắn tuyệt đối là dũng sĩ thật sự.

Tiểu Lộc cũng múc cho mình nửa chén, nếm thử một cái, cũng nuốt xuống, ngũ quan nhăn lại một chút, cười cười, "Kỳ thật.....cũng không khó uống như vậy. Khi nấu em lỡ cho quá nhiều muối, vì quá mặn, liền bỏ thêm chút ít đường, cảm thấy vị nặng và tanh lại bỏ thêm chút ít nước......Thịt gà cũng không mềm, em liền đem củ cải trắng hầm cách thủy, sau đó hầm cách thủy rất lâu vẫn không thấy giọt nước sôi nào, nên em cho thêm vài thìa dầu"

A Nguyên không nhớ rõ canh gà phải nấu thế nào, chẳng qua là phương pháp nấu canh vi diệu này có vẻ không đúng. Nàng yên tĩnh một lát, lặng lẽ hỏi: "Ngươi trước kia đã từng nấu canh gà bao giờ chưa?"

Tiểu Lộc cười xấu hổ, nói nhỏ: "Em từ trước đến nay chỉ phụ trách cho thức ăn trong phòng bếp lên mâm cơm rồi mang đến đặt trên bàn của tiểu thư......"

Nha hoàn thiếp thân của Nguyên gia tiểu thư, vốn uy thế không nhỏ. Trong nhà bếp của Nguyên phủ, đầu bếp nổi danh có sáu bảy vị, cùng rất nhiều đầu bếp nữ, làm sao có thể làm phiền bàn tay ngọc ngà của Tiểu Lộc cô nương?

Tiểu Lộc gãi gãi mái tóc rối bời của mình, bỗng nhiên cũng có chút không rõ, nàng đánh lui đám tỉ muội khéo tay kia, trở thành tuỳ tùng duy nhất đi theo tiểu thư, làm sao lại lưu lạc tới hoàn cảnh này.

A Nguyên đang vỗ trán, Cảnh Tri Vãn liền vội đứng dậy, cởi ngoại bào ra, xắn tay áo lên, bưng chén canh gà kia lên nói: "Chờ một lát."

Lúc đi qua người A Nguyên, hắn thanh đạm nói: "Tới đây nhóm lửa."

A Nguyên ngơ ngác, "Nhóm.....nhóm lửa ư?"

Tiểu Lộc vội nói: "Để em làm cho!"

Cảnh Tri Vãn nói: "À, nếu ngươi vào nhà bếp lần nữa, ta sẽ không trổ tài đâu!"

Tiểu Lộc dừng lại.

Món tươi sống bị nấu thành như vậy, nếu hâm lại một lần nữa, có trời mới biết món ăn sẽ biến thành cái gì.

Nhưng mười ngón thon dài của Nguyên gia đại tiểu thư không đụng đến nước, cho nàng đánh đàn vẽ tranh ngâm thơ từ ca phú nhất định dễ dàng hơn rửa tay nấu canh nhiều, chứ đừng nói đến việc chạy đến chỗ nhà bếp làm nha đầu nhóm lửa.

- -- lời nói với người xa lạ (của tác giả) ---

Không sai, chính là ngươi. Phong Miên Vãn, nha đầu nhóm lửa của ta.

( Edit + Beta: Hàn - Mai)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi