LƯỠNG THẾ HOAN

A Nguyên tiến lên một bước, "Ta muốn tới phòng của Phó cô nương kiểm tra một chút."

Tú bà tuy là không cam lòng, cuối cùng cũng không dám nói gì, trong miệng lầm bầm nói nhỏ, sau đó vội vàng chạy lên lầu.

Một lát sau, Cảnh Tri Vãn và A Nguyên được dẫn vào phòng của Phó Mạn Khanh.

Tiểu Lộc từng cười nhạo Phó Mạn Khanh, kì thực là nàng đã nghe đám người Tỉnh Ất bàn tán không ít. Đám bộ khoái ăn cơm ở nha môn, mặc dù ăn không no, nhưng Phó Mạn Khanh đứng đầu bảng ở Hoa Nguyệt lâu này luôn là chủ đề bàn tán. Bọn hắn ăn không được, khó tránh khỏi bàn tán những lời không dễ nghe về Phó cô nương này.

Lúc trước Phó Mạn Khanh từng bị người xấu hãm hại, lại được A Nguyên cứu, cũng không biết Phó Mạn Khanh sao lại nói như vậy, mới có lời đồn là Phó cô nương ở Hoa Nguyệt lâu mê luyến Nguyên bộ khoái, không phải hắn thì không lấy chồng.

A Nguyên lúc rời Nguyên phủ mang theo không ít vàng bạc, trang sức, bên trên là thanh lâu tốt nhất ở đây, quán rượu cũng độc nhất vô nhị. Có thể vì nàng thân là nữ nhi, nên không mấy hứng thú, không biết như thế nào, nhưng Phó Mạn Khanh cũng chỉ có thể nhìn nàng với con mắt tiếc nuối.

Nhưng lúc A Nguyên nhìn nữ tử từ trong màn trướng đi ra, liền cảm thấy bọn Tỉnh Ất mắt rõ là bị mù.

Phó Mạn Khanh cái gọi là mũi củ tỏi, miệng lạp xưởng ấy à chính là nước tiên hoa củ tỏi, rót lấy lạp xưởng thịt thiên nga.

Trước mắt nàng là nữ tử mảnh mai, chập chờn, dáng người như liễu trước gió, lại như xa xăm mờ mịt, giống như một cành hoa Bạch Ngọc Lan trong sương mù, phong nhã yêu kiều, làm người ta thấy thương tiếc, làm cho người ta chỉ cần liếc mắt một cái cũng muốn mù luôn con mắt. Về phần dung mạo có hoàn mĩ hay không, ngũ quan có tinh xảo hay không, ngược lại không ai chú ý. Có thứ khí chất này, so với dung mạo, càng làm cho người ta mê luyến.

A Nguyên nhìn chằm chằm Phó Mạn Khanh đến xuất thần, Cảnh Tri Vãn đã lướt qua Phó Mạn Khanh, hắn nhìn màn rủ buông xuống sập, lại đi đến bàn trang điểm, sờ sờ, vuốt vuốt mấy thứ son phấn, bột nước.

Phó Mạn Khanh nhìn thấy cái khí chất này đã hiểu ai là người có quyền lực hơn trong hai người, nhưng Cảnh Tri Vãn không lọt vào mắt của nàng ta, thậm chí lông mày nhíu lại, nhất thời không dám đến gần, chỉ dịu dàng, lườm A Nguyên một cái, giọng nói sâu kín: "Nguyên gia, Mạn Khanh tuy là bình dân ti tiện, nhưng luôn luôn tuân theo luật pháp......"

A Nguyên nói: "Không có gì, chẳng qua là ta tới đây hỏi ngươi mấy câu."

Phó Mạn Khanh hướng màn trướng nhìn nhìn, mặt mày vui vẻ thêm một chút, nhưng giọng điệu lại có vài phần khiêm tốn: "Nguyên gia có chuyện gì dạy bảo."

A Nguyên hỏi: "Linh U là ngươi giới thiệu cho Chu Hội Phi?"

Đôi mắt Phó Mạn Khanh lóe lên, nhân tiện nói: "Mạn Khanh bạc mệnh, nhưng quen biết người ta cũng không ít. Chu đại công tử muốn tìm dược sư như vậy, ta đúng là quen dược sư như thế. Sau đó bọn hắn bàn bạc với nhau, Linh U liền đi Chu phủ, hai người họ thương nghị chuyện gì, luyện chế qua thuốc gì, cũng không phải điều mà nữ tử như ta có khả năng biết."

"Nghe nói Linh U sau khi ở Chu phủ, cũng thường tới Hoa Nguyệt lâu? Chu đại công tử thì ăn chơi đàng điếm, chỗ nào cũng không bỏ qua, nhưng một hai tháng gần đây, tựa hồ nơi hắn thích đến nhất cũng là Hoa Nguyệt lâu? "

Chẳng qua là được các cô nương vây quanh quá nhiều, nên Chu Hội Phi cũng không nhớ nổi cô nương nhà người ta họ gì......

Phó Mạn Khanh nghe vậy, hơi lơ đễnh một chút nói:"Xin bỏ qua cho những lời này, nhưng tính tình Chu đại công tử, không thể đoán được. Hắn đã tin và tín nhiệm Linh U, Linh U lại yêu thương ta, thường xuyên tới chỗ ta, nam nhân bọn hắn bàn nhau, thương nghị, có khi nào...... cũng do yêu thương ta, nên mới tới chỗ ta!"

Nàng giơ tay áo lên che miệng cười, đôi mắt xấu hổ, cười ôn nhu với A Nguyên.

( Edit + Beta: Hàn - Mai)

Chương 30:

Thông thường, nam nhân cảm thấy hứng thú nhất với hai loại nữ nhân, là nữ tử phong trần và tiểu thư khuê các, như là Nguyên Thanh Ly trước khi mất trí nhớ, hoặc là những cô nương phong trần, chính là Phó Mạn Khanh trước mắt.

Đương nhiên, phải có điều kiện tiên quyết là, cô nương này phải cực kì đẹp, mặc dù không được ngày nào cũng đẹp, nhưng cũng cần như Phó Mạn Khanh đây, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều phong tình vô hạn.

Cứ như vậy che miệng cười, cánh tay ngọc ngà, ngón tay nhỏ nhắn như ẩn như hiện, làm lòng người say mê, hết lần này tới lần khác giống hệt tiểu thư khuê các cười thẹn thùng, che che đậy đậy, làm mê hoặc quá nhiều nam tử.

Phó Mạn Khanh chắc chắn nhìn A Nguyên, quả nhiên thấy đôi mắt của A Nguyên sáng lên, thậm chí còn nắm lấy năm ngón tay, xuất thần giống như đang nhìn mảnh lụa sa mỏng yêu kiều, nhìn móng tay mượt mà của Phó Mạn Khanh.

Màu tím nhạt nhu hòa, không chói mắt cũng không quá khoa trương, nhẹ nhàng giống như trên đầu ngón tay là ngọn gió, lại có thể hấp dẫn ánh mắt nam nhân.

Không thể nghi ngờ, lần này, Phó cô nương lại thắng.

Nàng thẹn thùng rút tay ra ngoài, vui vẻ nhìn A Nguyên, lại lặng lẽ nhìn màn trướng bên trong, đến cùng cũng không dám yêu thương nhung nhớ mà trực tiếp xông qua chỗ A Nguyên.

A Nguyên nhìn thấy Cảnh Tri Vãn đang đứng xa xa ngoài cửa sổ, hắn chắp tay nhìn hai nàng, căn bản không nói bất cứ cái gì, nàng chỉ đành phải tự mình đi hỏi.

Chu Hội Phi tuy có hiềm nghi, nhưng Linh U dược sư kia căn bản có hiềm nghi càng lớn.

Lời của Phó Mạn Khanh ôn nhu, chân thành, việc quen biết Linh U, tới việc Chu Hội Phi và Linh U gần đây đều là khách quen của Hoa Nguyệt lâu, rồi cả mối quan hệ của ba người bọn họ đều nói cả.

Linh U là khách quen, Chu Hội Phi gần đây cũng là khách quen, Chu Thực gặp chuyện không may. Cùng với việc của Phó Mạn Khanh có chút cố kỵ, việc tình cảm chia sẻ của ba người họ cũng không giấu giếm, trên mặt A Nguyên nóng lên, đành phải giả bộ uống trà để che dấu.

Tính ra nàng cùng Phó Mạn Khanh tuy thân phận cách xa, nhưng tính ta có một vài điểm chung, ước chừng cũng không khác nhau quá lớn. A Nguyên cũng không hiểu được tại sao nàng lại cảm thấy khó chịu và xấu hổ.

Phó Mạn Khanh nhìn khuôn mặt hơi cúi thấp của A Nguyên, thấy nàng mặt mày trầm ngưng, thanh tú tuấn mĩ, tâm đã lay động thần trí, liền ngồi gần nàng thêm chút ít, tha thiết vì nàng rót trà.

Trong phòng vốn đã có mùi thơm quanh quẩn, lại bị hương thơm nồng sộc vào mũi, A Nguyên ngứa ngứa cổ họng, nhịn không được hắt xì một cái, lại làm cho vị mỹ nhân kia giật mình, chén trà nghiêng ra, đổ vào tay áo A Nguyên.

A Nguyên vội vàng đứng lên phất phất tay áo khỏi mấy giọt nước, lại nghe thấy Cảnh Tri Vãn ở bên cạnh khẽ cười một tiếng, rõ ràng còn có thêm vài phần đùa cợt.

A Nguyên xấu hổ, đẩy thân hình thơm ngào ngạt đang tiến đến của Phó Mạn Khanh ra, như không có việc gì mà nhặt mảnh chén trà vỡ, hướng Cảnh Tri Vãn hỏi: "Thuộc hạ ngu ngốc, nhất thời tra án không ra cái gì.... Không biết Cảnh Điển sử có cao kiến gì không?"

Cảnh Tri Vãn quả nhiên đi lên phía trước, miễn cưỡng liếc mắt nhìn một cái, hỏi: "Phó cô nương, Chu Hội Phi đã cho cô thuốc gì? Linh U đã cho cô thuốc gì?"

Phó Mạn Khanh kinh ngạc, đôi môi đỏ hồng run rẩy, nhất thời không thể trả lời được rõ ràng.

Cảnh Tri Vãn nói: "Cô nương tự đi tìm lấy ra cho ta, hay để cho ta động thủ đây?"

Hắn nói như vậy, ánh mắt đã liếc qua bàn trang điểm.

Phó Mạn Khanh là hạng người nhanh nhẹn, lập tức đoán được là không thể chối bỏ, cười đi về phía trước nói: "Những thuốc kia......Nếu Chu đại công tử cùng đại nhân chưa nhắc tới, tất nhiên sẽ không hiểu được công hiệu."

( Edit + Beta: Hàn - Mai)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi