LƯỠNG THẾ HOAN

A Nguyên đối với vương hầu, vương tước trong kinh thì không rõ lắm, nhưng Hạ Vương tại huyện Thẩm Hà dưỡng bệnh, nàng ít nhiều vẫn nghe thấy, huống chi vừa rồi Tiểu Ngọc đã nói sơ qua về nhân khẩu của Hạ Vương phủ, cho nên nàng lập tức liền đoán được vị này là con trai độc nhất của Hạ Vương, Mộ Bắc Yên.

Ước chừng vào gặp ai trước thì sẽ nhận định người đó chính là chủ, nàng đã nhận định Tả Ngôn Hi là Hạ công tử của Hạ Vương phủ lúc trước thân thiết với nàng, cũng chính là Tiểu Hạ Vương gia mà Tiểu Lộc từng đề cập qua nhiều lần.

Đáng nói là Hạ Vương Mộ Chung có một đứa con trai ruột là Mộ Bắc Yên, nhưng bên ngoài sao người ta lại nói hắn là con nuôi của Hạ Vương?

Vì vậy, Mộ Bắc Yên chính là Tiểu Hạ Vương gia mà trước khi nàng gặp chuyện không may, hắn đã cùng nàng chơi bời, khoái hoạt?

A Nguyên chột dạ, cười khan nói: "Nếu công tử có việc bận, vậy ta tự mình tìm đường về chỗ Tả công tử......"

Lúc nàng muốn né ra, cổ tay bị xiết chặt, đã bị Mộ Bắc Yên nắm chặt.

Hắn đã thu lại vẻ kinh ngạc, lười biếng cười nói: "Ngươi đã tiến vào hậu viện của nữ quyến, mặc dù là người của nha môn, cũng sẽ không tránh khỏi bị coi là kẻ xấu. Thôi bỏ đi, ta dẫn ngươi đi!"

Da đầu A Nguyên tê tê, lại không tránh được tay của hắn. Nhất thời nàng không thể đổi giọng, đành phải yên lặng đi theo hắn.

Đi không được hai bước, nàng đã kinh ngạc, "Đây......Không phải là đường đi về chỗ Tả công tử?"

Mộ Bắc Yên là lạ mà nhìn nàng, "Ngươi không phải nói đi nhà xí lạc đường hay sao? Tất nhiên ta muốn dẫn ngươi đi nhà xí trước!"

"Không......Không cần đâu....."

A Nguyên lui về phía sau, Mộ Bắc Yên đã đẩy một gian cửa nhỏ bên cạnh, ung dung nói: "Đến rồi!"

Là một khu nhà nhỏ sạch sẽ thanh nhã, bốn hành lang vây quanh là màn lụa mỏng chạm đất, đây rõ ràng là nơi xả hơi ngắm cảnh, trong khu nhà nhỏ có mùi đàn hương nhàn nhạt, thấm vào ruột gan, làm cho người ta không muốn tới, sợ tới rồi sẽ quanh quẩn ở đây không đi được.

A Nguyên bị lôi đi vào, Mộ Bắc Yên lúc này mới buông nàng ra, thò tay cởi chính dây dưng của mình.

A Nguyên âm thầm hít và một hơi, quay đầu muốn trốn ra bên ngoài, Mộ Bắc Yên lại như có mắt sau lưng, duỗi tay ra, khéo léo mà ôm lấy nàng ra sau bên cạnh thắt lưng hắn, rảnh rỗi nói: "Nguyên......bộ khoái, ngươi mạnh khỏe vậy dễ dàng tìm được chỗ ngồi, còn không tranh thủ thời gian giải quyết? "

A Nguyên nghe được bên kia đã có tiếng nước không nhanh không chậm mà vang lên lập tức quanh thân máu đều dồn lên đầu nói, nàng giãy giụa, nói "Ách......Không cần.... Lúc nãy tìm không thấy đường, toát hết mồ hôi, hôm nay lại nóng như vậy......"

Mộ Bắc Yên cười nói: "Nhưng mà có chuyện gấp thì cũng phải giải quyết đã chứ. Bằng không thời tiết nóng thế này, chỉ sợ lúc muốn tìm chỗ giải quyết lại bí bách không xong!"

Lực đạo của hắn rất mạnh, A Nguyên nhất thời giãy không ra, chỉ làm cho thân thể hắn lắc lư liền có nước đọng lệch ra bắn lên mặt đất bên cạnh.

A Nguyên túng quẫn, e rằng không thể chịu được nữa, dùng sức hất tay hắn ra, rốt cuộc cũng giải thoát, vội vàng nói: "Thật không đúng......Ta......Vừa rồi vì quá mót nên đã ở trong góc thuận tiện giải quyết xong......Mạo phạm! Mạo phạm!"

Nàng vội vàng chạy ra ngoài, hô hấp thật sâu mấy cái, từng trận mùi đàn hương lại nhào vào trong mũi, thật sự không bằng viện của Tả Ngôn Hi hoa lê thơm ngát.

Vì vậy nàng càng như bị người ta đánh một quyền, đầu óc choáng váng.

Tả Ngôn Hi rõ ràng không phải là Tiểu Hạ Vương gia, Mộ Bắc Yên mới là Tiểu Hạ Vương gia......

Chính là hắn trước đây cùng nàng *điên loan đảo phượng.....

(* ý chỉ chuyện phòng the quá kịch liệt...)

Cái này còn đáng chê cười hơn!

(Edit + Beta: Hàn - Mai)

Chương 48:

Nàng ở trước mặt hắn cải trang thành nam nhân, còn nói cái gì đi nhà xí, quả thực chính là đưa tới cửa để hắn kiểm tra bản thân nàng.

Trên ót nàng quả thực có dán hai chữ "Ngu xuẩn" sâu sắc......

Biệt viện Hạ Vương phủ này không thể ở lâu, cái huyện nha này cũng không thể ở lâu, huyện Thẩm Hà này càng không thể ở lâu......

Hai gò má nàng nóng hổi, nhanh chóng nghĩ qua rất nhiều ý niệm trong đầu, bên trong đã truyền đến âm thanh múc nước rửa tay, sau đó nàng liền thấy Mộ Bắc Yên lau tay đi ra. Hắn nhìn thấy A Nguyên chưa đi, cánh môi hắn giương lên, vẫn là nụ cười lười biếng như mèo con.

Hắn cười đến giảo hoạt, "Ngươi cũng biết chính mình đã mạo phạm, ngươi lên tranh thủ thời gian nói chỗ ngươi thuận tiện đi giải quyết, còn kịp để ta sai người đi thu thập."

A Nguyên một vạn lần không muốn tình nguyện cùng hắn nói về vấn đề "thuận tiện", thấy hắn rõ ràng còn muốn dây dưa, nhân tiện nói: "Ngay dưới giàn hoa tường vi, làm sao còn nhìn thấy được? Nếu như trong phủ có người mọc ra mũi chó, ước chừng còn ngửi được ra."

Mộ Bắc Yên liền vuốt vuốt cái mũi của mình, "Mũi chó?"

A Nguyên không muốn dây dưa với hắn, buông tầm mắt nhìn hắn tỏ vẻ cáo lui: "Vừa rồi ta đã nhớ ra đường, không dám lại làm phiền thế tử. Điển sử đại nhân còn đang ở đằng kia chờ, tại hạ phải đi qua hầu hạ!"

Nàng cũng không đợi Mộ Bắc Yên trả lời, chạy tới sân nhỏ của Tả Ngôn Hi.

Mộ Bắc Yên suy nghĩ...

Hắn chắp tay nhìn bóng lưng của nàng, trầm thấp cười than: "Thanh Ly, đúng như lời nàng nói... Chúng ta xa nhau? Nàng thật sự đã coi ta là người chết sao!"

Nhưng mà, Nguyên Thanh Ly như vậy, vì sao thoạt nhìn so với trước đây còn chân thật hơn chút ít?

Nguyên Thanh Ly trước đây, cao quý ủy mị, luôn luôn theo đuổi nam tử, cũng được nam tử theo đuổi. Con ngươi nàng tĩnh mịch như đầm nước, rõ ràng sáng như ngọc, nhìn quanh tinh tế, quyến rũ, đủ để cho nam tử trong thiên hạ mất hồn mất vía. Ai có thể cùng nàng thân cận, thậm chí thân mật, trong nhận thức của nàng cũng chỉ mơ hồ, dừng lại ở mức ấn tượng.

Mỹ mạo xuất chúng, đa tài đa nghệ, cùng thân cận rất nhiều nam tử, được rất nhiều nam tử mong cầu, có thể tươi cười ôn nhu, tổng thể dường như có gì đó khang khác.

Thỉnh thoảng, nàng uống say trước mặt hắn, hắn mới ý thức tới những thứ kia là gì.

Ôn nhu không phải là thân mật, phong lưu không phải là đa tình, sau khi say rượu, ánh mắt của nàng dạm bạc, thậm chí còn cơ hồ có chút bi quan chán đời, xa cách và mệt mỏi.

Cuối cùng có một đêm gặp nhau, nàng đưa ánh mắt chán ghét về phía Mộ Bắc Yên, nói: "Từ nay về sau, ta liền không phải là ta......Có lẽ, đó mới là ta. Ta cùng với quá khứ của ta sẽ khác nhau......"

Lúc đó, bọn hắn nghĩ rằng, nàng thật sự sẽ thu liễm tính tình, sẽ cùng Đoan hầu hạnh phúc bên nhau.

Đoan hầu có bệnh không phải giả, nhưng thân phận của Đoan hầu không tầm thường, bọn hắn không thể trêu trọc. Nhưng công khai đội lên đầu hắn mấy cái nón xanh (cắm sừng!), chỉ sợ phụ thân của bọn hắn sẽ gặp phiền toái.

Nhưng không lâu sau đó có tin tức truyền về, lại là Nguyên gia tiểu thư gặp tai kiếp, mất đi trí nhớ, ngay cả mẫu thân của mình cũng không nhớ ra, chứ đừng nói đến những nam tử từng cùng nàng thân mật.

Kỳ thật, sau khi nàng gặp chuyện không may, Mộ Bắc Yên từng đến Nguyên phủ thăm nàng hai lần.

Lần thứ nhất nàng còn hôn mê, lần thứ hai nàng đã tỉnh, đang sai người đuổi những nam tử từng cùng nàng thân mật ra ngoài, sắc mặt nàng lộ rõ sợ hãi cùng chán ghét.

( Edit + Beta: Hàn - Mai)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi