LƯỠNG THẾ HOAN

Đây rõ ràng là, tay hắn không có nhiều sức, mới phải chịu níu lấy cổ tay nàng mượn sức.

Tay của nàng hướng xuống dưới, đã cầm được tay của hắn.

Thật lạnh, lạnh giống như khối băng, ngay cả lòng bàn tay cũng không có một chút ấm áp nào.

Biết nàng đang thăm dò, Cảnh Tri Vãn liếc nàng, tránh ra rồi cố hết sức, chống côn gỗ đứng lên, trầm giọng nói: "Đi thôi!"

Bờ môi A Nguyên giật giật, rốt cuộc một chữ cũng không thể nói ra, cùng hắn đỡ lấy nhau, chống lại mưa gió, chậm chạp đi về hướng nhà gỗ ở không xa.

Nàng mắng Cảnh Tri Vãn bao nhiêu lần cay nghiệt, ích kỷ, nhưng nếu như Cảnh Tri Vãn thân thể không khỏe, không thể nghi ngờ nàng mới là người cay nghiệt, ích kỷ.

-------------------

Lúc đi đến nhà gỗ, hai người đều đã mỏi mệt, kiệt sức, không phân biệt được y phục ướt đẫm, rốt cuộc là mưa, mồ hôi hay là máu loãng.

May mà Cảnh Tri Vãn đã ở đây trước đó, trong nhà gỗ cũng coi như chỉnh tề, đá xanh đắp thành cái bếp lò nho nhỏ, bên trong còn có chút tro tàn.

Cảnh Tri Vãn thêm củi khô, một lần nữa đốt lửa lên, bếp lò liền có một ngọt lửa nho nhỏ, soi sáng bộ dáng chật vật không chịu nổi của hai người.

Cảnh Tri Vãn lấy ra một bầu rượu ở bên cạnh bếp lò, uống hai ngụm, rồi đưa cho A Nguyên: "Uống trước mấy ngụm cho bớt lạnh. Độc rắn trong cơ thể ngươi chưa hết hẳn, dù không cần mạng, nhưng nếu bị cảm lạnh, không chừng thật sự có thể mất mạng."

Trong bầu rượu, rượu đã sóng sánh, mà lại thơm, lại được ủ âm ấm, vào bụng như có một ngọn lửa bay lên, chậm rãi lan tỏa ra xương cốt, tay chân. Cuối cùng A Nguyên cũng cảm thấy cơ thể lạnh băng cùng cánh tay không thể cử động của mình có một chút ấm áp.

Nàng hướng cửa gỗ đã đóng nhìn nhìn, có chút may mắn, lại hơi nghi hoặc, nói ra: "Sát thủ kia đi rồi, không đuổi theo. Nếu như hắn đuổi theo, chúng ta chỉ có thể thành thịt cá, mặc cho hắn chém giết!"

Cảnh Tri Vãn cởi bỏ ngoại bào, vắt nước bớt, hơ trước ngọn lửa, trầm thấp hỏi: "Sát thủ kia trông ra sao? Ngươi tra được cái gì mà khiến hắn quyết định giết người diệt khẩu?"

A Nguyên mới nhớ ra rằng Cảnh Tri Vãn căn bản chưa từng nhìn thấy người áo đen kia. Cho dù có cố gắng ở lại tra, nhưng hắn trước đó vì nàng hút độc, sau đó còn bị nàng thúc giục rời đi, ước chừng cũng không có cách nào tiếp tục tra án nữa.

Tính ra, hắn kỳ thật vẫn là đem tính mạng của nàng đặt ở vị thứ nhất.

"Toàn thân hắn kín đáo như người bệnh hủi, ai thấy rõ bộ dạng dài ngắn thế nào?" A Nguyên oán hận nói, trong ngực đột nhiên dao động, cuối cùng cũng nhặt được vật kia, vội vàng lấy ra "Tốt, cái này vẫn còn."

Nàng nhặt trong bụi cỏ ra, là một viên phật châu *hắc đàn cùng tua cờ ( trên kiếm tuệ), có khắc tượng Phật cùng **Lục Tự Chân Ngôn (thiên cơ không thể tiết lộ), xem ra vật này được coi như ngọc bội ở eo.

(*hắc đàn: 1 loại gỗ vô cùng quý hiếm.)

(** Nó còn được mệnh danh là "Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn" tức là "Chân ngôn sáng rõ bao gồm sáu chữ".... Thông thường người ta không giảng nghĩa Chân ngôn, nhưng ở đây cần nói thêm là: "ngọc quý" biểu hiện cho Bồ-đề tâm (bodhicitta), "hoa sen" chỉ tâm thức con người, ý nghĩa là tâm Bồ-đề nở trong lòng người.)

Đinh Tào qua loa như vậy, tất nhiên sẽ không đeo viên phật châu như vậy, dù người ta có giàu sang phú quý, cũng dùng kim ngọc làm eo bội, rất ít ai dùng eo bội bằng phật châu làm bằng gỗ quý như vậy.

Cảnh Tri Vãn nhặt trong tay, kỹ càng thưởng thức viên phật châu kia, cảm khái nói: "Quả nhiên là đồ tốt......"

Hắn trầm ngâm một lát, chợt quay về phía A Nguyên: "Sao không cởi quần áo ra hong khô?"

( Edit + Beta: Hàn - Mai)

Chương 70:

A Nguyên giật mình, nhớ tới lời hắn nói "Trên người của ngươi có chỗ nào ta chưa từng nhìn thấy" cùng các loại lời nói cay nghiệt, nàng chỉ có thể cầm góc áo bằng tay phải vung vung, nói ra: "Dù sao lửa ở bên cạnh, mặc trên người sẽ dễ dàng hơn."

Cảnh Tri Vãn theo vạt áo kéo ra hai cây vải, không nói một tiếng mà đứng lên, ở giữa hai người treo lên một sợi giây thừng, lấy áo tơi lắc lắc nước vắt lên, như một cái rèm, miễn cưỡng có thể ngăn cách hai người. Sau đó, hắn tiếp tục ngồi vào cạnh đống lửa vuốt vuốt phật châu, lười biếng nói: "Che đi, nếu không lại bảo ta lừa ngươi. Cởi đi, không ai nhìn ngươi.....Cũng không có gì đẹp mắt."

Vì vậy, A Nguyên lại bị hắn ác độc mà *khắc bạc một hồi.

(*khắc bạc: khe khắt, ác nghiệt)

Nếu không phải ngăn cách áo tơi, A Nguyên rất muốn duỗi móng vuốt ra, như người đàn bà chanh chua mà cào lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, mới có thể hả giận.

Nhưng nếu như hắn sớm đã biết được thân phận nàng, lại nói như vậy, nàng lại còn nhăn nhăn nhó nhó, không khỏi quá sĩ diện cãi láo, nàng chậm rãi tháo búi tóc, lại lấy áo ngoài bọc lấy.

Vẫn còn áo trong, tuy bị mưa xối dính dính trên da thịt, khó có thể che đậy thân thể, nhưng mềm mỏng, đến cùng nàng cũng cảm thấy có chút thoải mái.

Cảnh Tri Vãn liếc nàng một cái, lại đưa cho nàng hai viên dược hoàn.

A Nguyên nhận lấy, "Giải độc?"

"Không có thuốc giải độc. Nhưng mà có thể bồi dưỡng, tốt cho thể lực." Cảnh Tri Vãn nói xong, chính mình cũng uống xong hai viên.

A Nguyên nhìn hắn qua cái lỗ trên áo tơi, chợt hỏi: "Ngươi có bệnh gì?"

"À?"

"Không có bệnh sẽ không được mang theo thuốc bên người?"

Hơn nữa, nàng thấy rằng, hắn một đường đi đều cố hết sức, phải chống côn gỗ càng rõ ràng hơn, nhớ tới trước đó hắn ra ngoài đều ngồi kiệu nàng ít nhất dám xác định, chân hắn có tật.

Khuôn mặt của hắn luôn không được bình thường, hôm nay bị ngọn lửa đỏ hồng chiếu vào, mặt hắn liền đỏ ửng. Hắn vốn lạnh lùng, hôm nay bởi vì cứu nàng mà không khỏe, A Nguyên mặc dù đặt câu hỏi, nhưng căn bản không trông chờ hắn sẽ trả lời.

Nhưng Cảnh Tri Vãn trầm mặc một lát, rõ ràng đáp: "Ta từ trong bào thai đã yếu. Mẫu thân của ta sinh hạ ta sau đó chết đi, gia nhân trong nhà tưởng ta không sống được. Nhưng mà như *ấm sắc thuốc vài năm, cũng chỉ gầy yếu hơn người bình thường chút ít."

*ấm sắc thuốc: ý chỉ nhiều bệnh tật, phải uống thuốc liên tục

A Nguyên uống thuốc vào, thầm nói: "Đi đường còn đi không nổi, còn nói không gầy yếu?"

Cảnh Tri Vãn trầm mặc càng lâu, mới nói: "Ta một mực lưu ý điều dưỡng, lại tập võ cường thân, vốn đã không còn đáng ngại. Về sau bị người ta ám toán, đánh gãy hai chân, đứt gân chân, vứt bỏ tại nơi hoang dã......Khó khăn lắm được bằng hữu giúp đỡ trốn thoát, nhưng thân thể đã bị thương quá nhiều, không có khả năng phục hồi như lúc ban đầu."

A Nguyên cả kinh, nhịn không được thò đầu ra nhìn về phía hắn, "Ngươi....Gia đình của ngươi có lẽ vô cùng tốt, võ nghệ cũng cao như vậy, ai dám sắp đặt hại ngươi như vậy?"

Cảnh Tri Vãn vuốt vuốt phật châu trong tay, chằm chằm vào tượng Phật từ bi, cười khẽ: "Tất nhiên...là người mà ta chưa từng nghĩ người đó sẽ hại ta. Tựa như hạt phật châu này, lan truyền lòng từ bi, ai lại nghĩ nó cung phụng cho hắc y nhân sinh lòng ác? Ác nhân lại lễ Phật, nhưng thật ra là lợi dụng Phật, giả nhân giả nghĩa, so với ác nhân bình thường còn đáng giận gấp trăm lần!"

( Edit + Beta: Hàn - Mai)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi