LƯỠNG THẾ HOAN

Khương Tham nói: "*Binh giả, quỷ đạo dã. Chỉ cần công kì vô bị, xuất kỳ bất ý, hoàn toàn có thể đấu trí mà không đấu lực. Bọn hắn ai đã chết vì cậy mạnh? "

(*Binh giả, quỷ đạo dã. Chỉ cần công kì vô bị, xuất kỳ bất ý: Theo binh pháp của Tôn Tử:

Tức là căn cứ vào tình huống phải chăng có lợi để mà có hành động tương ứng. Dùng binh đánh giặc là hành động dối trá ( nguyên tác: " Binh giả, quỹ đạo giã " là câu cửa miệng rất nổi tiếng của các vị trí tưởng).

Thông thường, nếu có thể tấn công thì giả như không thể tấn công, muốn đánh như giả như không muốn đánh, muốn hành động ở gần những giả như muốn hành động ở xa, | muốn hành động ở xa nhưng lại giá như muốn hành động ở gần.

Lấy lợi mà du kẻ tham, chiến thắng kẻ loạn, phòng bị kẻ có thực lực, tránh kẻ thù mạnh, khiêu khích kẻ hay giận dữ, địch khinh thường thì làm chúng thêm kiều, địch nhàn hạ thì làm chúng vất vả, địch đoàn kết thì làm chúng ly tán.

Tấn công kẻ thù lúc chúng không phòng bị, hành động khi chúng không ngờ tới ( nguyên tác: " Công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý ").

Tất cả những điều nói trên đều là sự khôn khéo để thủ thắng của nhà quân sự, nhưng lại không thể quy định trước một cách máy móc. Phàm trước khi khai chiến, đoán được thắng là do tính toán đầy đủ.)

Lý Phỉ nhất thời tức cười.

Linh U chết vì thạch tín, nhưng phần đông người luyện đan dược, có bao nhiêu người chết vì lý do đó? Huống chi chính bản thân hắn là dược sư, mặc dù đầu óc có chút mông lung, cũng không thể hoàn toàn không hiểu gì, rõ ràng cho thấy là bị người có y thuật cao minh hơn hại, Đinh Tào sau khi bị bỏ thuốc thì thần trí mơ hồ, ngã chết. Cái chết của bọn họ, hiển nhiên đều liên quan tới người tinh thông y dược.

Lúc này, Chu phu nhân nghe vậy, đẩy mạnh Khương Tham ra, suýt nữa đẩy nàng ngã trên mặt đất. Nàng kêu lên: "Tham nhi, con câm miệng cho ta! Sự tình là ta làm, không cần con gánh tội thay!"

Chu Kế Phi cuống quít đỡ lấy Khương Tham, Chu phu nhân đã quỳ xuống đất, nước mắt đầy mặt hướng về phía Lý Phỉ dập đầu, nói: "Đại nhân, dân phụ không dám giấu diếm, cái chết của Chu Thực, cùng với Hội Phi không có quan hệ, cũng không có liên quan tới Kế Phi, tất cả đều là dân phụ một tay gây nên!"

Nếu không phải A Nguyên đã tới chỗ gần đó tựa cây, Lý Phỉ chỉ muốn tránh đi một mình.

Chu Thực tuy là tay trắng, lại chắc chắn (100%) là đường đệ của hoàng đế, Chu phu nhân tuy là tái giá, nhưng đường đường là chủ mẫu, dòng họ hoàng thất. Hắn là một thất phẩm tri huyện nho nhỏ, không thể tiếp nhận nổi cái quỳ này.

Lúc A Nguyên kéo hắn, hắn mới nhớ tới, nếu như Chu phu nhân giết đường đệ của hoàng đế, chính là phạm vào tội ác tày trời, hoàng đế tuyệt sẽ không tha cho bà.

Hắn đứng thẳng thân, ho hai tiếng, mới nói: "Bà nói là, bà mới là hung thủ thật sự?"

Khương Tham tránh khỏi tay của Chu Kế Phi, vừa muốn xông về phía trước, Lý Phỉ quát: "Dám tiến lên nói hàm hồ, vả miệng cho ta!"

A Nguyên bước lên phía trước ngăn nàng ta lại, nhìn Chu Kế Phi cười cười, "Nhị công tử, cô nương này bị bàn tay thô ráp của chúng ta vả vào miệng, không khống chế được lực, nhất định không thể nói nổi được nữa nha? Lại không biết còn có thể đứng lên được không nữa....."

Chu Kế Phi không lên tiếng nữa.

Chu phu nhân lại vội vàng vừa muốn bổ nhào qua, nghiêm nghị kêu lên: "Không được đụng vào con gái của ta!"

Tròng mắt của Lý Phỉ thiếu chút nữa rơi xuống, "Con gái?"

Chu phu nhân oán hận nói: "Chu Thực kia không biết nghe phương sĩ ở đâu nói hươu nói vượn, nói bát tự của ta vô cùng tốt, nếu ở với hắn, có thể giúp hắn sớm ngày tu thành chính quả, tìm được con đường trường sinh.....Hắn lại cho người đẩy phu quân đang sống sờ sờ của ta vào trong nước chết đuối, lại đuổi con gái của ta đi, cưỡng ép lấy ta làm vợ......Đáng thương cho Tham nhi của ta năm đó mới sáu tuổi, bị ném ở chỗ họ hàng xa năm sáu ngày, phát sốt khóc xé họng cũng không có người lo......Ta khó khăn sai người tới, con bé đã bệnh nặng......Chu Thực làm phu quân ta bị đột tử, con gái của ta bệnh nặng, ta muốn vài giọt máu linh hạc cứu con gái mà hắn không cho, muốn ta trơ mắt nhìn Tham nhi chết đi! Cầm thú như vậy, hắn không đáng chết, thì ai đáng chết đây?"

Hai mắt bà đỏ bừng, hận ý ở đáy mắt không thể che dấu, đã làm cho người ta không thể không tin, bà thật sự có thể làm ra sự tình giết chồng.

Có lẽ, trong lòng bà, chỉ có phu quân đã chết đi của bà, mới là phu quân.

Chu Thực dốc lòng luyện đan, không ham nữ sắc. Chu phu nhân tuy là chủ mẫu của Chu phủ, lại rất ít quản sự, căn bản không có cảm giác tồn tại, thậm chí Lý Phỉ, A Nguyên trong lúc tra án, cũng không quá để ý tới bà.

( Edit + Beta: Hàn - Mai)

Chương 88:

Lý Phỉ tính toán, nếu như lời của Chu phu nhân là thật, khi đó có lẽ Chu Thực còn ở Biện Kinh, lúc ấy theo như Lương Vương Chu Hoảng, có khi không biết đường đệ của mình lại hồ đồ đến vậy.

Hoặc là, Chu Hoảng rõ ràng biết, chẳng qua là mở một con mắt nhắm một con mắt, không muốn truy cứu?

Truy cứu ra ngọn nguồn, đúng là do cái tật xấu của con người, còn thể diện của hoàng thất, một tri huyện nho nhỏ như hắn có thể quản hay sao?

Mồ hôi của hắn đang nhỏ giọt, A Nguyên biết rõ hắn khó giải quyết, đi đến gần hắn, nói khẽ: "Đại nhân, mang về nha môn thẩm tra!"

Lý Phỉ gật đầu, nói nhỏ: "Có lẽ ba người đều có liên quan. Vậy, tốt nhất là đợi sứ thần đến rồi tái thẩm......"

Vô luận như thế nào, nhận tội còn hơn không nhận tội. Hung phạm đã nổi lên mặt nước, tảng đá lớn trong lòng hắn cũng buông được một nửa.

A Nguyên đi qua, bảo Chu Kế Phi, Khương Tham vẫn ngồi trên xe ngựa như cũ, lại đưa Chu phu nhân lên kiệu nhỏ, đưa về huyện nha, sau đó âm thầm phân phó Tỉnh Ất lưu ý họ, chớ để ba người *thông cung. Nếu muốn phân biệt ra thật giả, hỏi cung từng người một, tất nhiên sẽ thấy tận mắt thật giả ra sao.

(*thông cung: hỏi cung cùng nhau)

Cảnh Tri Vãn mặc dù một đường đều ngồi kiệu, nhưng rõ ràng tinh thần hắn mệt mỏi, dựa trên kiệu không nói một lời.

A Nguyên thấy hắn yên tĩnh, đúng là hiếm khi kì lạ, rảnh rỗi đi qua hỏi: "Ta đã náo loạn thành trò cười, Cảnh Điển sử vì sao không phân tích thử xem, đến cùng thì hai mẹ con kia, ai là chủ mưu, ai là tòng phạm?"

Cảnh Tri Vãn liếc nàng, giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc, "Nếu như đã xác định bọn họ có liên quan, khoảng cách tới chân tướng còn không xa, hà tất phải vẽ vời cho thêm chuyện ra?"

A Nguyên như đụng phải một cái mũi khoan, không có ý nghĩa gì, đang định vỗ vỗ rời đi, Cảnh Tri Vãn đột nhiên gọi: "A Nguyên."

A Nguyên quay đầu lại.

Cảnh Tri Vãn nói: "Khương Tham cô nương kia thật sự xui xẻo, bị rơi vào cái hố cả đời bệnh tật quấn lấy thân, dù có thật sự âm mưu hại Chu Thực, có lẽ là bất đắc dĩ, không còn con đường khác."

A Nguyên không biết câu nói không đầu không đuôi này của hắn vì sao lại nói ra.

Nhưng ánh mắt của hắn tối tăm, nhìn thẳng vào nàng tựa như cái giếng sâu không đáy, không hiểu vì sao lại khiến nàng hoảng hốt.

A Nguyên suy nghĩ một lát, rốt cuộc thần sắc cũng bình tĩnh.

Nàng đi lên trước, như tên trộm mà cười, "Đây là đang thương tiếc Khương Tham? Ồ, khó được lúc nào *Khương Điển sử lại thương hương tiếc ngọc! Yên tâm, ngài có thể quay lại xin Lý đại nhân tha mạng, chỉ cần nàng liên lụy không sâu, Lý đại nhân tất nhiên sẽ cho ngài mặt mũi."

(*Gọi Cảnh Tri Vãn là Khương Điển sử ý của A Nguyên là ghép đôi hai người bọn họ.)

Nàng khép hai tay ngón cái lại, thành đôi ngón cái, đây chính là tư thế kết đôi, rồi nàng làm mặt quỷ cười to, chạy đi.

Cảnh Tri Vãn lại không có chút vui vẻ nào.

Nàng rõ ràng đem hắn cùng nữ tử khác kéo vào cùng nhau....

Loại cảm giác nực cười này, khi nàng cắt đi gân chân của hắn, bỏ hắn tại nơi hoang dã, khó khăn đối mặt với đàn sói, đã từng xuất hiện qua.

Cảm giác nực cười hoàn toàn không cách nào tin được, thậm chí còn lấn át nỗi đau bị gãy chân và bị bầy sói cắn xé.

Hắn nhận định đây là ác mộng.

Đáng tiếc, ác mộng này, lại vĩnh viễn không thể tỉnh.

Hắn chỉ có thể ở trong ác mộng đau khổ giãy giụa, cố gắng tìm con đường sống từ địa ngục.

Hôm nay, mộng lại kéo dài......

( Edit + Beta: Hàn - Mai)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi