LƯỠNG THẾ HOAN

(*Uyên ương phổ: khúc nhạc uyên ương)

Chương 155:

Dư phu ngạc nhiên nhìn nhau, nhất thời không dám động thủ.

Đào mộ của người khác, người xấu phong thuỷ, không chỉ có gia đình người chết không bỏ qua cho, cho dù bẩm báo quan phủ cũng không thể khoan dung trọng tội, nhẹ thì trượng hình, nặng thì hình phạt treo cổ.

Việc trộm mộ này, quả thực không phải người bình thường dám làm.

Nhưng A Nguyên đã đưa lệnh bài quan phủ ra nói: "Yên tâm, quan phủ sẽ không truy cứu, mộ này cũng không có người thân. Không ai truy cứu."

Cảnh Từ thở dài: "Nghe nói Chu Kế Phi tuy điên rồi, nhưng vẫn còn nhớ rõ Khương cô nương, thỉnh thoảng qua đây ngồi xuống, lại ngồi hơn nửa ngày."

A Nguyên nói: "May là hắn đã điên rồi......Nếu như hắn không điên, biết được hắn vì cô nương đó mà điên, nhưng đó lại là hung thủ giết người tâm cơ đáng sợ, cho tới bây giờ đều lợi dụng hắn, chỉ sợ sẽ càng phát điên hơn?"

Cảnh Từ than nhẹ, "Nàng hoài nghi Khương Tham chưa chết?"

A Nguyên nói: "Ta không tin huynh không nghi ngờ, Tiểu Hạ Vương gia cũng không nghi ngờ. Chẳng qua là hai ngươi một lòng bảo vệ Tả Ngôn Hi, mới không chịu tìm cho ra. Cẩn Thanh đã đề cập qua, Trương Hòa nói Tiểu Ngọc trước khi chết từng cùng mỹ nhân bệnh tật gặp mặt, Tiểu Hạ Vương gia lập tức phân biệt nói mỹ nhân bệnh tật hẳn là một người khác, huynh còn nói Trương Hòa muốn cho Hạ Vương liên hệ tới Tiểu Ngọc cùng cái chết của Chu Thực. Cố ý nói dối, nhưng Hạ Vương chỉ ru rú trong nhà, cho dù biết án Chu Thực, cũng không có khả năng chú ý tới dung mạo của Khương Tham "đã chết", làm sao chỉ vì Tiểu Ngọc cùng mỹ nhân bệnh tật gặp mặt, liền lập tức liên hệ với án Chu Thực?"

Cảnh Từ lặng im một lát, mới nói: "Có lẽ, chú ý tới bệnh mỹ nhân chỉ là ám chỉ móng tay sơn Phụng Tiên hoa trong Hạ Vương phủ?"

A Nguyên nói: "Vậy thì như thế nào? Phụng Tiên tuy là manh mối trọng yếu của án Chu Thực, nhưng Hạ Vương có lẽ biết chi tiết cực nhỏ này. Nhưng mà tùy tùng của Tả Ngôn Hi từng nói qua, Tả Ngôn Hi thỉnh thoảng sẽ làm chút ít son phấn cùng bột nước, không biết đưa cho vị cô nương nào, ta còn từng nghe Tiết Chiếu Ý và Tiểu Ngọc nhắc tới, Tả Ngôn Hi từng lấy chỗ nàng ta một lọ nước Phụng Tiên, cũng không biết đưa cho vị cô nương nào."

Con mắt nàng xoay chuyển suy nghĩ, khẳng định nói: "Bởi vậy có thể thấy được, Tiết Chiếu Ý, Tiểu Ngọc cùng Khương Tham có quen biết. Lúc ta tra án có tận lực nghe ngóng liền biết? Ít nhất, hắn nên nói Tả Ngôn Hi đã động tâm với một vị cô nương. Trương Hòa cố ý nói mỹ nhân bệnh tật, cũng không phải muốn đem Tiểu Ngọc kéo lại một chỗ cùng với mỹ nhân bệnh tật, mà là muốn ám chỉ Hạ Vương, đối phương đã tính toán lên nghĩa tử của ông ta!"

Cảnh Từ nhìn phần mộ ngày càng đào xuống thấp, dần dần lộ ra quan tài nước sơn đen bóng loáng, đôi mắt màu đen, sâu yên tĩnh như dòng nước.

"Nàng muốn nói, Ngôn Hi cùng Khương Tham?"

A Nguyên nói: "Huynh có nhớ ngày Hạ Vương bị hại, Tiểu Hạ Vương gia chọc giận Hạ Vương, nhưng là Tả Ngôn Hi bị phạt quỳ, quỳ hai đầu gối bầm tím? Có lẽ Hạ Vương tức giận vì Tả Ngôn Hi ý chí không kiên định, yêu người không nên yêu, bị cuốn vào sự tình không nên cuốn vào."

Xúc đất cố hết sức, nắp quan tài đều đã lộ ra.

A Nguyên nhìn đinh trên nắp đã bị lấy ra, khóe môi cười vui vẻ, "Trước khi Khương Tham "bệnh chết" Tả Ngôn Hi đến cùng là cho nàng uống thuốc gì vậy? Có lẽ, thật sự có trong truyền thuyết, thế gian này thật sự có cái loại thuốc giả chết?"

Quan tài mở ra, hai gã dư phu mở to hai mắt.

Quần áo cùng đồ vật chôn cùng vẫn còn, bên trong vẫn còn dấu vết nằm qua, nhưng trong quan tài căn bản không có thi thể.

Cái mộ này từng bị trộm, nhưng chỉ bị trộm mỗi thi thể.

A Nguyên nhìn về phía Cảnh Từ, thở dài: "A Từ, huynh xem, Khương Tham quả nhiên không có chết. Chẳng những không chết, còn cuốn vào án của Hạ Vương."

Cảnh Từ trầm mặc mà nhìn hòm quan tài một lát, mới hỏi: "Vậy Trương Hòa cuối cùng là chết vì bị rắn độc cắn?"

A Nguyên cười khẽ, "Rắn độc là thứ nhất. Cái chết của Phó Mạn Khanh lúc trước, chỉ sợ cũng là Khương Tham gây nên? Từ khi hắc y nhân kia xuất hiện, chúng ta cũng hoài nghi là hắn gây nên. Nhưng nếu như Tả Ngôn Hi không nói dối, hắn đi đến hiện trường chỗ Phó Mạn Khanh, cúi người kiểm tra vết thương, rút chủy thủ ra, tại sao sau khi chúng ta xuất hiện hắn mới rời đi, dùng thân thủ của hắc y nhân, hắn còn có thể nhìn được hướng đi của hắc y nhân? Giải thích duy nhất là, hắn một lòng bảo vệ hung thủ, biết rõ hung phạm chưa đi xa, chỉ e nàng bị phát hiện, lợi dụng chính hắn để dẫn đi lực chú ý của chúng ta, giúp hung thủ thoát thân."

Ánh mắt Cảnh Từ chậm rãi đảo qua chữ viết trên bia mộ, hiển nhiên có chút hứng thú "Nàng cho rằng người hắn bảo vệ chính là Khương Tham."

A Nguyên nhìn thần sắc hắn, đáy mắt trong trẻo như nước, lại như hồ ly giảo hoạt vui vẻ, ôn nhu hỏi: "A Từ cảm thấy thế nào?"

Nếu như Cảnh Từ kiêu ngạo, nàng muốn làm bạn cùng hắn thật lâu, một đời cứ thế dắt tay nhau, khắp nơi sẽ lưu lại mặt mũi cho hắn. Mặc dù trong nội tâm nàng dĩ nhiên là khẳng định đáp án, cũng muốn để hắn nói.

Cảnh Từ không có đáp, chẳng qua là bỗng nhiên xoay người, hướng về cánh rừng phía sau nhìn lại.

Tiểu Hoài vẫn đang dưỡng thương, cũng không theo tới, nhưng trong rừng truyền đến tiếng vang rất nho, lập tức liền thấy Tả Ngôn Hi một thân áo tơ trắng như tuyết, chậm rãi đi ra.

Hai con ngươi hắn ảm đạm, sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng cũng không mất đi vẻ ôn nhã thong dong thường ngày. Hắn nhìn Cảnh Từ miễn cưỡng cười cười, "Huynh biết ta sẽ đến?"

Cảnh Từ nói: "Ta còn biết có chút ít sự tình huynh nhất định sẽ nói với ta rõ ràng."

Tả Ngôn Hi không cách nào giả vờ vui vẻ được nữa. Ánh mắt của hắn đảo qua hòm quan tài trống không, trở nên dị thường tĩnh mịch đắng chát, thanh âm cũng chìm xuống, "Khương Tham là người bệnh của ta, về sau......là người trong lòng ta ngưỡng mộ. Khi ta phát hiện ra nàng thật sự không đơn giản thì đã chậm, nhưng ta không có cách nào khác nhìn nàng biến mất trước mặt ta. Chính là như vậy."

Cảnh Từ nhìn hắn, đáy mắt có chút bất đắc dĩ.

Hắn vỗ vỗ vai của hắn, thở dài: "Ta hiểu."

Lúc này, chỉ nghe được trong rừng lại truyền tới âm thanh trong trẻo: "Ta không rõ!"

Nhìn lên, đã thấy Tiêu Tiêu một thân áo vải tố thanh đi ra, dáng người vẫn như cũ tuấn tú, thẳng tắp như cây bạch dương, khóe môi cười nhưng trong mắt hắn nhiều hơn vài phần cẩn trọng.

Hắn nhấc chân đẩy cái xẻng xúc đất, hướng A Nguyên cười cười, "Ta biết ngay Nguyên bộ khoái bắt người còn khúc mắc, cuối cùng cũng không bỏ xuống được. Quả nhiên, những thứ này công cụ không phí công chuẩn bị."

A Nguyên cười nói: "Nếu ta không đến, lại cách hai ngày, Tiêu thiếu hiệp đại khái sẽ vén tay áo lên tự mình đào?"

"Nếu như Cảnh công tử không tới, ta đào cũng vô dụng." Tiêu Tiêu hướng Cảnh Từ cung kính vái chào, "Công tử, ta còn có một số việc không rõ, muốn thỉnh giáo Tả công tử."

Cảnh Từ lặng im một lát, phất phất tay, bày ra cho phép.

Tả Ngôn Hi đã nói: "Muốn hỏi sự tình Phó Mạn Khanh bị hại ư? Đêm đó là Khương Tham giả làm tùy tùng rồi tiến vào phòng ngủ của Phó Mạn Khanh, rồi đâm chết nàng. Bởi vì chiếc khăn tay giá họa Bắc Yên kia, lúc ấy ta cũng âm thầm vào Hoa Nguyệt lâu, vừa vặn mắt thấy việc này. Mắt thấy nàng nhảy cửa sổ mà ra, ta chần chừ không lập tức đuổi theo, ai ngờ khi đó các ngươi cũng chạy tới....Kỳ thật nàng có biết chút võ nghệ, nhưng thân thể bị bệnh, nếu thật sự truy đuổi nàng, căn bản chạy không thoát. Ta chỉ có thể dẫn các ngươi rời đi, để nàng thoát thân."

Mắt thấy Tả Ngôn Hi chính miệng thừa nhận, rốt cục khó hiểu chính mình điểm khả nghi, A Nguyên vui vẻ, thở ra một hơi, nói: "Ta vốn đoán rằng ngươi nhất định muốn che chở ai, thẳng đến lúc phát hiện Khương Tham chưa chết, mới đoán được hẳn là nàng."

Chẳng qua là tiểu mỹ nhân bệnh tật như vậy, lại dám tự mình động thủ giết người, nghe kể chuyện có chút dọa người.

Tiêu Tiêu lại nhíu mày, "Tả huynh, ta không phải muốn hỏi cái này."

Tả Ngôn Hi hỏi: "Muốn hỏi điều gì? Khương Tham là người phương nào? Hành tung của nàng bây giờ ư?"

Tiêu Tiêu gật đầu, "Tả huynh tâm tư nhanh nhẹn, là một người thông minh."

Tả Ngôn Hi buồn vô cớ giống như thở dài một tiếng, "Thật có lỗi, ta chưa bao giờ hỏi qua lai lịch của nàng. Ngày ấy tại huyện nha, đích thật là ta dùng thuốc phong bế mạch để cứu nàng, về sau đã từng đến chỗ nàng chữa bệnh. Nhưng nàng hết bệnh liền rời đi. Nàng có tính toán của nàng, ta cũng không muốn giữ lại."

Tiêu Tiêu nói, "Lời này ta có thể tin tưởng, cũng không hiểu được Hoàng Thượng có tin hay không. Hôm nay, còn phải mời Tả huynh theo ta vào kinh thành gặp Hoàng Thượng, tự mình giải thích cho Hoàng Thượng."

Tả Ngôn Hi thở dài: "Nếu ta không đáp ứng, ước chừng ngươi cũng áp giải ta hồi kinh?"

Tiêu Tiêu không đáp, ngược lại hỏi: "Ngươi có lời gì muốn nói với Hạ Vương thế tử hay không?"

Tả Ngôn Hi nhưng lại nói: "Không cần nói gì. Nhìn hắn lỗ mãng như vậy. Chuyện của ta, không thể gạt được hắn. Nếu ta không hồi phủ, hắn sẽ biết rõ ta đã xảy ra chuyện. Cũng may án của nghĩa phụ đã kết, hắn cũng nên hộ tống linh cữu nghĩa phụ về kinh rồi....."

Tiêu Tiêu liền gật đầu, "Như vậy, ta xin mạo phạm!"

Nói xong, trong tay hắn cầm một sợi dây thừng ngân quang lóng lánh, nhanh chóng duỗi tay bắt lấy hai tay Tả Ngôn Hi trói lại, đem bảo kiếm trên người, cùng hầu bao đều thu đi.

Sắc mặt Tả Ngôn Hi càng tái nhợt, nhưng chưa từng kháng cự, khi Tiêu Tiêu trói hai tay hắn sau lưng, mới hướng Cảnh Từ nói: "A Từ, ta làm sự tình này, hoàn toàn có liên quan tới việc Hoàng Thượng giao cho. Nên ta gánh chịu hoàn toàn trách nhiệm, huynh không cần nhúng tay."

Cảnh Từ lạnh lùng nhìn hắn, cũng không đáp lời.

Tả Ngôn Hi quay người đi xuống núi.

Đi đến bên người A Nguyên, thân hình của hắn thoảng qua dừng lại, cực kỳ nhanh nói nhỏ: "Cảm ơn!"

Không đợi A Nguyên phục hồi tinh thần lại, hắn liền đã theo Tiêu Tiêu đi được xa.

- -- đề lời nói với người xa lạ---

Cái gì? Hỏi tôi tiêu đề của chương đâu rồi sao? Khụ, còn chưa nghĩ ra....

Ngày mai gặp!

Edit + Beta: Hàn - Mai

Chương 156:

Cảnh Từ không ngờ lại nghe được, một bên lệnh dư phu đậy mộ lên, vừa nói: "Hắn cảm ơn nàng vì chuyện gì? Cảm ơn nàng đào ra lời nói dối, bao che trọng phạm?"

A Nguyên biết rõ Tả Ngôn Hi cảm tạ nàng, chỉ là bởi vì nàng cuối cùng chưa từng nói cho Cảnh Từ, hắn chính là sát thủ áo đen có ý đồ giết nàng ở sườn núi đêm đó.

Một bên là thê tử chưa về nhà chồng, một bên là bạn tốt đã cứu mạng, nếu như nàng nói ra, Cảnh Từ nhất định sẽ khó xử.

Cảnh Từ đang có bệnh trên người, không nên để tâm, huống chi Tả Ngôn Hi hiểu rất rõ bệnh tình của hắn, ngày sau hơn phân nửa còn cần dựa vào hắn đến khám và chữa bệnh.

Cân nhắc lợi hại sau A Nguyên cũng không muốn truy cứu việc này, ngậm miệng không đề cập tới. Thấy Cảnh Từ hỏi, nàng nhân tiện nói: "Tả Ngôn Hi che chở Khương Tham, chắc hẳn cũng rất chột dạ. Hẳn là cảm ơn ta đã vạch trần việc này, tháo nút thắt trong lòng hắn?"

Cảnh Từ "À" một tiếng, cũng không biết tin hay là không tin.

A Nguyên nhịn không được lại hỏi: "Vì sao Tiêu Tiêu không giao hắn cho quan phủ xử lí, ngược lại tốn công tốn sức tự mình đưa hắn áp tải về kinh thành?"

Cảnh Từ nhìn hướng Tả, Tiêu hai người rời đi, đến cùng đáp nàng nói: "Tiêu Tiêu là *ảnh vệ của hoàng thượng, chỉ nghe phân phó của một mình hoàng thượng, cũng chỉ phụ trách cho một mình Hoàng Thượng. Có khi, hắn cũng sẽ thay Hoàng Thượng ra mặt, âm thầm xử lý một ít chuyện riêng tư. Đương nhiên, nếu là ảnh vệ hành động có gì không ổn, phạm phải sai lầm, cũng chỉ có thể do Hoàng Thượng xử trí."

(*ảnh vệ (ám vệ): là những người được huấn luyện từ bé,võ công cao cường, xuất quỷ nhập thần, để bảo vệ chủ nhân tuyệt đối trung thành, hoàng đế thường huấn luyện ảnh vệ theo bên mình, khi cần có việc hoặc gặp nguy hiểm)

"Cái đó và Tả Ngôn Hi có quan hệ gì?"

"Ngôn Hi cũng là ảnh vệ của hoàng thượng."

"......"

Một lần nữa giấu phần mộ, Cảnh Từ đang chuẩn bị rời đi, bên kia trên đường núi bỗng nhiên lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Đưa mắt nhìn lên, A Nguyên đã nhịn không được kêu lên: "Là Chu Kế Phi!"

Chu Kế Phi vẫn tuấn tú tuổi trẻ, hai đầu lông mày lờ mờ nhìn ra được ngày xưa ôn hòa nhã nhặn, có lẽ bản chất của hắn đã đẹp, nhưng trên quần áo có mấy nếp uốn mất trật tự, bốn phía cọ sát, dường như vừa đi ngủ một giấc dã ngoại.

Nhưng rất không hài hòa chính là trên tóc của hắn mắc một chiếc lá khô, lại ngay ngắn, dùng một cây trâm khảm minh châu cố định ở đó, tố vân không loạn.

Hắn đi rất lảo đảo, trên đường còn ngã một lần, lại nhanh chóng bò lên, cũng không biết phủi bụi đất trên người, càng bỏ qua ánh mắt của Cảnh Từ, phóng tới phần mộ kia.

"Tham nhi, Tham nhi!"

Hai con ngươi hắn lóe sáng, tươi cười ôn hòa, gọi tên người trong lòng thật đa tình nhu hòa, hoàn toàn không giống như đã chết tâm.

Hắn dừng ở bia mộ, sờ sờ tên Khương Tham, ôn nhu nói: "Ta biết ngay muội không bỏ được ta, tất nhiên sẽ tới tìm ta. Nhưng tại sao đợi lúc ta ngủ mới tìm ta? Ta muốn tỉnh dậy nhìn muội thật kĩ."

Tay của hắn rất sạch sẽ, chỉ có vừa rồi bị dính bùn đất. Nhưng cổ tay trái của hắn giống như bị thương, dùng một chiếc khăn băng bó.

Cảnh Từ đi tới, hỏi: "Nếu như ngươi sang đây nhìn nàng, tại sao lại ngủ?"

Chu Kế Phi liền nắm lên đầu, rất nhanh đem búi tóc chỉnh tề làm rối. Hắn buồn bực nói: "Đúng nha, tại sao ta phải ngủ, tại sao phải ngủ......Nếu ta không ngủ, liền có thể nhìn thấy Tham nhi!"

Hắn đưa tay vào trong ngực, sờ một lúc, lại lấy ra một cái bình sứ dính máu. Hắn ôn nhu nhìn phần mộ, nói: "Nhưng cũng không ngại, Tham nhi nhìn này, ta lại mang máu linh hạc tới đây... Muội nói cái này phối dược rất tốt, sau này ta nhìn thấy linh hạc sẽ lấy máu về cho muội, vừa vặn rất tốt?"

Nhưng ngày ấy Chu Kế Phi điên rồi, đã đem linh hạc Chu Thực nuôi giết hết, Chu phủ đâu còn có hạc? Cũng không biết gà vịt trong phòng bếp hay ngoài vườn lại xui xẻo như vậy, bị Nhị công tử tâm trí mù quáng giết lấy máu.

A Nguyên nhìn nhìn, tầm mắt dừng lại cổ tay trái của Chu Kế Phi.

Nàng tiến lên, cầm cổ tay hắn, mỉm cười hỏi: "Sao tay ngươi lại bị thương? Ai băng bó cho ngươi?"

Chu Kế Phi mờ mịt, "Bị thương? Băng bó?"

Hắn không hiểu nhìn về phía cổ tay mình, dùng sức giật ra.

A Nguyên vươn tay, đầu ngón tay linh hoạt mà gẩy gẩy, cái khăn liền rời ra, lộ ra vết thương trên cổ tay Chu Kế Phi.

Miệng vết thương đã được xử lý qua, vết máu đã đông lại, nhìn không giống như là vừa bị thương. Bình máu trong tay Chu Kế Phi, hơn phân nửa là do lúc hắn giết gà vịt làm chính mình bị thương.

Chu Hội Phi đối đãi với đệ đệ mình khá tốt, nếu phát hiện, sẽ phái người băng bó cho hắn, nhưng không có khả năng dùng khăn bình thường băng vết thương.

Tay cầm khăn của A Nguyên run lên, đã đem khăn giãn ra, một chiếc khăn lụa tốt, ở góc có thêu một bông tú cầu trắng như tuyết.

Khăn tay trong trắng thuần khiết như thế, tài nghệ thêu thùa...

Tim A Nguyên đập mạnh một nhịp, thấp giọng nói: "A Từ, ta nhớ được lúc trước trong viện của Khương Tham có trồng hoa tú cầu."

Cảnh Từ bỗng dưng quay đầu, quét mắt về phía phương hướng Chu Kế Phi chạy tới, sau đó tiến lên vỗ vỗ vai Chu Kế Phi, ấm giọng nói: "Nhị công tử, ngươi xem, Khương cô nương cũng không đáp ứng ngươi, có lẽ còn chưa trở lại? Vừa rồi ngươi ngủ ở chỗ nào? Có lẽ nàng chẳng qua là nhất thời bỏ đi, lúc này lại trở về chờ ngươi rồi!"

Chu Kế Phi ngẩn ngơ, rõ ràng nghe hiểu ý của Cảnh Từ, chợt nghe thấy tiếng kêu lớn: "Tham nhi, Tham nhi, muội đừng đi, chớ đi, ta.... đến, đã đến......"

Hắn xiết chặt bình sứ, quay người chạy về.

-----------

Chu Kế Phi tuy điên, ngốc, nhưng chỉ cần chuyện có quan hệ đến Khương Tham, nửa điểm cũng không hồ đồ.

Hắn rất nhanh chạy vội tới bên cạnh một tảng đá lớn, ngơ ngác mọi nơi nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng trong lòng hắn, kêu lớn: "Tham nhi, Tham nhi, muội đang ở đâu?"

Lần này, hắn đã đúng.

Đằng sau tảng đá lớn có một lớp cỏ khô, rõ ràng có dấu vết người nằm qua, bên cạnh còn có dính vết máu cùng vải ướt dầu.

Chu Kế Phi không phải là mơ nhìn thấy Khương Tham, mà là Khương Tham hoàn toàn chính xác đã đến.

Với năng lực dùng thuốc của Khương Tham, hẳn làm Chu Kế Phi hôn mê dễ dàng. Nàng phát hiện trên tay Chu Kế Phi bị thương, xé mép váy thay hắn xử lí vết thương, lại dùng khăn băng bó kỹ. Nàng thậm chí còn thay hắn búi tóc lại, một lần nữa búi tóc chỉnh tề.

A Nguyên kinh ngạc nói: "Kỳ quái, vì sao nàng phải làm Chu Kế Phi hôn mê?"

Cảnh Từ đứng ở bên cạnh núi đá, hơi đánh giá, ngón tay để lên tảng đá, nói: "Nàng sang đây xem!"

A Nguyên bề bộn đi qua, theo phương hướng Cảnh Từ chỉ nhìn lên, thấy rừng cây cùng bụi cỏ cùng với tình hình xung quanh phần mộ.

Nàng hơi suy nghĩ một chút, liền hiểu được, "Đúng rồi, lúc đào mộ, Chu Kế Phi vừa vặn đến. Khương Tham có lẽ là đi theo Chu Kế Phi tới, hoặc có lẽ là đi theo chúng ta tới, mắt thấy tin nàng ta giả chết không thể giấu diếm, sợ Chu Kế Phi thấy quan tài trống không bị chịu kích thích, cho nên cản hắn lại, giấu ở bên này!"

Nàng lại nhìn phương hướng phần mộ, trên lưng toát ra một tầng mồ hôi, "Nói cách khác, vừa rồi sự tình phát sinh trước phần mộ, nàng ta đã nhìn thấy tận mắt?"

Cảnh Từ sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, có chút đáng sợ, thấp giọng nói: "Ừ! Kể cả Ngôn Hi bị nàng liên lụy thế nào như thế nào, bị Tiêu Tiêu trói đi thế nào!"

Đôi mắt hắn thanh lãnh như băng, "Có lẽ, Ngôn Hi căn bản chính là cố ý đi ra. Hắn sợ chúng ta lòng nghi ngờ sẽ tới bên này tìm kiếm, làm bại lộ Khương Tham. Nhưng Khương Tham lại ở chỗ này cùng Chu Kế Phi thân mật làm bạn, thay hắn xử lí vết thương, trơ mắt nhìn Ngôn Hi trong lúc nguy nan!"

Thẳng đến khi Tả Ngôn Hi bị mang đi, quan tài rỗng không đã che giấu, sẽ không đi kích thích đến Chu Kế Phi nữa, nàng mới cứu tỉnh Chu Kế Phi, chính mình lặng yên rời đi.

A Nguyên nghe được trong lời nói của hắn đối với Khương Tham ghét cay ghét đắng, vội hỏi: "Kỳ thật cũng không phải chuyện xấu. Tả Ngôn Hi biết Khương Tham đối với hắn bạc tình bạc nghĩa phụ nghĩa, sẽ lạnh lòng, liền có thể chọn cô gái khác, sẽ không sợ bị nữ nhân này làm phiền! "

"Sẽ không."

"À"

"Tình nghĩa hắn đối Khương Tham......vượt xa so với dự liệu của ta trước đó. Hắn sẽ không buông tay." Thanh âm Cảnh Từ lạnh như băng, tahan hình cũng run lên nhè nhẹ, "Kỳ thật hắn cùng ta rất giống nhau, ngu xuẩn..ngu xuẩn đáng sợ!"

A Nguyên nghĩ không ra Cảnh Từ ngu xuẩn ở đâu, nhưng thấy sắc mặt Cảnh Từ không đúng, lập tức luống cuống, bề bộn đỡ lấy hắn nói: "A Từ, sắc mặt huynh không tốt, có phải không thoải mái ở đâu không? Nếu như Khương Tham đã rời đi, chỗ này rừng sâu, chỉ bằng hai chúng ta cũng không tra ra cái gì, chi bằng mời Lý đại nhân sai nhân thủ tới đây lục soát núi!"

Cảnh Từ lạnh lùng như tuyết, cúi đầu nhìn A Nguyên thân mặc nam trang, đôi mắt hắn ẩn nhẫn có sát khí, lại như nham thạch nóng mãnh liệt ấn nhẫn.

A Nguyên càng lo lắng, lại đoán không ra tại sao Khương Tham sao lại làm hắn thất thố như thế, bề bộn muốn kéo hắn đi lên kiệu, chợt nghe bên cạnh một tiếng gọi không biết là vui mừng hay thê lương, bề bộn quay đầu lại nhìn lên, thấy Chu Kế Phi ôm đầu hoảng hốt mà nhìn xung quanh, sau đó hướng trong rừng chạy đi.

"Tham nhi, Tham nhi......"

Hắn thê lương gào thét, dưới chân vừa trợt, nhất thời lại ngã lộn một phát, trán đập vào núi đá, máu tuôn ra như suối, chảy xuống đầy mặt. Hắn lại hồn nhiên chưa nhận ra, lung tung lau máu tươi, lảo đảo tiếp tục xông về phía trước, lại giống như tìm không ra phương hướng, vài bước lại dẫm lên trang đá, đi xuống sườn núi.

Nghĩ đến tuy hắn điên rồi, nhưng Khương Tham vẫn là người khảm trong lòng hắn, đem so với tính mạng còn quan trọng hơn, tỉnh tỉnh mê mê nghe Cảnh Từ cùng A Nguyên đối thoại, cũng không biết nghe hiểu nhiều hay ít, dưới sự kích thích chỉ biết Khương Tham đang ở gần đây, lại điên càng lợi hại, chỉ lo hốt hoảng chạy đi tìm.

- -- đề lời nói với người xa lạ---

Ngày mai gặp!

Edit + Beta: Hàn - Mai

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi