Đại tướng quân Lương Quảng của Diêu Khê vốn dĩ không phải là một kẻ nham hiểm thâm độc, chỉ là hắn đã bại dưới tay Lâm Trục Lưu rất nhiều lần, tính cách lại kiêu căng ham cái lợi trước mắt, khó tránh làm ra một số chuyện cực đoan.
Thấy Lâm Trục Lưu ngay cả vũ khí cũng không mang, hay tay trống không đi vào doanh của mình, Lương Quảng liền cảm thấy mất hết mặt mũi, nghiến răng nghiến lợi đạp tiểu hầu gia đến trước mặt nàng.
Tiểu hầu gia hẳn là bị trói quá lâu, nên từ mặt đến cổ bị ngạt đến nỗi đỏ bừng. Lâm Trục Lưu rút miếng vải trong miệng hắn ra, hắn bèn mắt lệ lưng tròng, tủi thân gọi một tiếng: “A Trục…”
Lâm Trục Lưu đỡ trán, vẫy tay với Sở Thành, “Sở Thành, đưa tiểu hầu gia xuống núi.”
Sở Thành không hề do dự, ẵm tiểu hầu gia chạy thẳng xuống núi. Mà binh sĩ của Lương Quảng lúc này cũng tựa như mất hết hứng thú với tiểu hầu gia, không hề đuổi theo, một đám người vây lấy Lâm Trục Lưu và Đồ Lạc, xem ra người mà bọn chúng đợi chính là họ.
Quảng Lương cắm phập cây trường thương xuống đất, khoanh tay nói: “Lâm Trục Lưu, ngươi thế mà dám đến. Đoan Nguyệt Bất Quy sơn, hôm nay ta sẽ khiến ngươi không có đường về!”
“Đến đây, thử xem nào.” Lâm Trục Lưu nhướng mày, ngoắc tay với Lương Quảng.
Lương Quảng vung trường thương tới, Lâm Trục Lưu không có binh khí, nhanh nhẹn tránh thế công dồn dập của hắn. Nhưng khi tiếp chiêu thức của hắn, nàng bèn cảm thấy cơ thể mình không ổn lắm.”
Lương Quảng là tướng lĩnh bộ binh mạnh nhất của Diêu Khê, nhưng cho dù mạnh đến mấy, cũng không thể một kích đẩy lui nàng mười mấy bước được. Nàng nhìn bàn tay của mình, một mảnh xoám ngoét, e là Tăng Liễn đã sớm hạ độc nàng từ khi trên đường lên núi.
“Lương Quảng, ngươi thật là hèn hạ.” Lâm Trục Lưu trầm giọng nói.
“Không độc không phải là trượng phu.” Lương Quảng đáp.
Lâm Trục Lưu khẽ xoay người, đoạt lấy cây trường kích của binh sĩ Diêu Khê. Chỉ nghe thấy tiếng binh khí va chạm vào nhau kêu leng keng, binh khí của tướng sĩ xung quanh nàng đều bị gãy, đồng thời bịt chặt lấy cánh tay máu chảy ròng ròng nghiến răng lùi về phía sau. Theo thế công kích của nàng trở nên ác liệt gấp chục lần, chớp mắt, liền tiêu diệt một đám binh sĩ vây quanh.
Lâm Trục Lưu cười thách thức, vung trường kích về phía sau, “Lương Quảng, Lâm Trục Lưu ta hôm nay muốn xem thử, ngươi có bản lĩnh gì mà đòi thắng ta.”
Lương Quảng nghe thế nổi giận đùng đùng, vung trường thương tập kích vào các chỗ hiểm trên người nàng. Lâm Trục Lưu khẽ xoay trường kích, chuẩn xác ngăn lại tất cả các thế công kích của hắn, chiêu thức của hai người sắp quện lại như sấm sét, Lâm Trục Lưu xoay người bay lướt ra ngoài hơn một trượng, chặt đầu kẻ tập kích sau lưng Đồ Lạc.
Lương Quảng toan đuổi đến, thì cảm thấy bả vai bên trái đau buốt thấu tim, chỉ nghe thấy tiếng y phục bị rách, một dòng máu tươi phun thẳng ra từ đầu vai của hắn.
“Tướng quân!” Hai phó tướng của Lương Quảng hoảng sợ, một trong số đó giơ tay huýt một tiếng vào trong miếu Nữ Thần, cung thủ Diêu Khê mai phục tứ phía cấp tốc giương cung, từng hàng mưa tên bắn về phía Lâm Trục Lưu.
“Chút tài mọn vặt vãnh cũng dám múa rìu qua mắt thợ?” Lâm Trục Lưu cười khinh thường, thuận theo làn gió thổi qua, nhảy vọt lên cao năm trượng đường đường chính chính nghênh đón thế công của kẻ địch ập đến.
Tuy mũi tên của cung thủ Diêu Khê dày đặc, nhưng nàng tựa như biết trước được phương hướng của mũi tên xuất phát từ nơi nào, vung cây chiến kích trong tay chặn lại tất cả đợt tấn công. Bất luận là mũi tên của cung thủ Diêu Khê đang ẩn nấp ở xung quanh bắn ra có xảo quyệt thế nào, nàng cũng đều có thể chuẩn xác né tránh, đồng thời khéo léo khiến mũi tên của chúng bắn vào binh sĩ của chính mình.
“Lương Quảng, trong mắt ngươi Võ khôi của Đoan nguyệt chỉ ở đẳng cấp này thôi sao? Ngươi có biết lúc lão tử chơi hỏa tiễn, thì các ngươi còn đang mặc quần thủng đáy nghịch bùn đấy!” Nàng điểm nhẹ mũi chân nhanh nhẹn đáp xuống đất, lặng lẽ lau đi vết máu màu tím đen bên khóe miệng, vơ lấy trường kích tiện tay giết chết ba tên binh sĩ của Diêu Khê.
Lương Quảng nghiến chặt răng hàm, mệnh lệnh hai phó tướng bên cạnh cùng mình nhấc binh khí xông lên, tấn công trực diện về phía Lâm Trục Lưu. Đối diện với thế công kích trực tiếp như vậy, Lâm Trục Lưu đan chéo hai chân, giương trường kích đâm vào ánh đao đang đan chéo vào nhau của ba người kia, rất nhanh làm tan rã sự phối hợp của chúng, một kích cắt đứt yết hầu của một gã phó tướng.
Lương Quảng thầm kinh hoảng vô cùng, hắn biết Lâm Trục Lưu đã trúng độc nhưng vẫn gắng gượng chống cự, thế mà thực lực của mình vẫn thua kém nàng không biết bao nhiêu lần. Sau khi hắn và phó tướng bên cạnh hiểu rõ lợi hại thì thế công thay đổi đột ngột, rút về phía sau mấy trượng mới tránh được sự công kích của Lâm Trục Lưu.
Sau khi Lâm Trục Lưu bức lui hai kẻ kia, nàng vội vàng lui về phía sau, quét sạch đám binh sĩ đang lũ lượt kéo đến giúp Đồ Lạc - người đang bị hãm sâu trong đại quân của Diêu Khê.
“Đồ Lạc, bắt được cơ hội thì ngươi chạy mau.” Lâm Trục Lưu nói với Đồ Lạc khi hai người dựa sát lưng vào nhau ngự địch.
“Không thể được!” Đồ Lạc quẳng lại cho Lâm Trục Lưu ba chữ, rồi không để ý đến nàng nữa, chớp mắt công kích càng trở nên mãnh liệt về phía đám binh sĩ Diêu Khê.
Lâm Trục Lưu thấy thái độ của Đồ Lạc kiên quyết, cau mày, thầm tính toán quân tiếp viện khi nào mới đến.
Nàng là Võ khôi của Đoan Nguyệt, chiến thần trong lòng binh sĩ Qua Tỏa, bất luận nàng và kẻ địch chênh lệch lớn thế nào, thì khi nàng nghênh địch cũng chưa từng có tiền lệ rút lui.
Nhưng Đồ Lạc là Quân tá của Hồng doanh, vốn dĩ không phải thuộc hạ của nàng, nàng không thể để hắn đi vào chỗ chết.
Có lẽ là bởi vì sợ bị phát giác, nên độc mà Tăng Liễn hạ không nặng lắm. Vậy nên hiện tại tuy rằng nàng hô hấp không suôn sẻ lắm, sức lực không được như trước, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chống chọi được một thời gian.
Giờ đây binh sĩ Diêu Khê ồ ạt như thủy triều, Lương Quảng cũng bám riết không thôi, nếu không thể bảo vệ Đồ Lạc rút lui an toàn, thì nhất định phải kiên trì đến khi viện binh đến mới được ngã xuống.
Lâm Trục Lưu nghĩ vậy, thế công dưới tay lại bởi vì bảo tồn thể lực mà yếu đi đôi chút.
Lương Quảng nhìn thấu ý đồ cố ý giữ sức của Lâm Trục Lưu, bèn cùng với phó tướng tấn công càng hung hãn.
Hắn ta vốn dĩ là một trong những mãnh tướng của Diêu Khê, nổi danh với chiêu thức vừa nhanh nhạy, mạnh mẽ lại vừa nham hiểm. Lâm Trục Lưu một lúc đối phó với hai người, lại đang bị trúng độc, nàng cảm thấy hơi đuối sức, định xử lý một trong hai tên trước.
Mắt thấy phó tướng của Lương Quảng lộ ra sơ hở, trường kích của nàng chuẩn bị chặt đứt cánh tay của tên phó tướng kia, thì bỗng cảm thấy tức ngực, tia máu màu đen ồ ạt tuôn ra khỏi miệng.
Lương Quảng nhân cơ hội này, giơ trường thương về phía yết hầu của Lâm Trục Lưu, bỗng lúc này, một thanh trường đao bóng loáng chặn lại thế công của hắn.
Lâm Trục Lưu lau sạch vết máu bên khóe miệng, ngước mắt lên thì trông thấy nửa bên mặt anh tuấn của Tiêu Mị.
Khắp người Tiêu Mị toàn là máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng lúc y vung trường đao lại mang theo sát khí rét lạnh thấu xương, Lâm Trục Lưu cảm thấy đây là lần đầu tiên mình thấy một người có thể sử dụng trường đao một cách khí thế như vậy.
Vết thương trên lưng Tiêu Mị vốn dĩ đã đóng một lớp vảy mỏng, theo động tác kịch liệt của y mà toác ra, mỗi lần phát huy toàn bộ sức lực sẽ chảy ra một mảng máu tươi.
Một cuộc chiến ác liệt như vậy, tuy y dùng binh khí khá nhẹ nhàng nhưng không hề cảm thấy kỳ dị. Mỗi một chiêu, mỗi một thức đều mang kình lực mạnh mẽ, từng đạo, từng đạo ánh đao chói lòa khiến tướng sĩ Diêu Khê không mở mắt lên nổi.
Quét sạch quân địch bên cạnh, Tiêu Mị ngoảnh đầu cười với Lâm Trục Lưu, nói với nàng bằng chất giọng khàn khàn: “Tướng Quân, cố gắng chống đỡ, quân chi viện hẳn là sắp đến rồi, ban nãy ta nhìn thấy thương ưng của cô đang ở ngọn núi thứ tư.”
Lâm Trục Lưu gật đầu, lúc nhìn thấy vết thương dữ tợn trên người Tiêu Mị tim nàng đập thình thịch, gần như điên cuồng trút giận mà chém giết đám binh sĩ Diêu Khê.
Binh sĩ của Diêu Khê quá nhiều, bản thân nàng còn có thể chống đỡ, nhưng nàng sợ Tiêu Mị đang bị thương nặng không thể gắng gượng thêm được lâu nữa.
Nếu quân chi viện đã đến ngọn núi thứ tư, thì đến được miếu Nữ Thần cũng không còn bao lâu nữa. Lâm Trục Lưu yên tâm, dùng toàn bộ sức lực, quét sạch từng đám, từng đám tướng sĩ Diêu Khê.
Lương Quảng thấy Tiêu Mị làm hỏng cơ hội trăm năm khó gặp của mình, trong lòng tức đến thổ huyết, không quan tâm đến Lâm Trục Lưu đang bị đám tướng sĩ Diêu Khê vây quanh nữa mà bắt đầu tấn công về phía Tiêu Mị.
Võ nghệ của Tiêu Mị vốn dĩ không bằng Lương Quảng, lúc này lại đang ở thế nỏ mạnh hết đà, sau một hồi bị Lương Quảng công kích y lảo đảo lùi về phía sau, ngay tại vết thương cũ bị chém thêm một đao.
“Hự…” Tiêu Mị rên một tiếng, một tay nắm lấy thanh trường thương mà Lương Quảng ghim lên vai mình, một tay vung trường đao chém về phía hắn ta, nhưng lại bị phó tướng của hắn vung kiếm chặn lại.
Tên phó tướng kia chưởng một phát vào lồng ngực Tiêu Mị, rút trường thương ra khỏi đầu vai y. Tiêu Mị bịt lại vết thương đang chảy máu trên đầu vai, lui về phía sau vài bước, quỳ một chân xuống đất thở dốc.
“Tiêu Mị!” Lâm Trục Lưu phẫn nộ, tròng mắt phút chốc mang màu đỏ sậm khát máu, bắp thịt mỏng manh trên cánh tay hơi run rẩy.
Nàng vận toàn bộ công lực, khiến binh sĩ xung quanh bị chấn động văng ra. Tất cả binh sĩ Diêu Khê đều có thể cảm nhận được, Đoan Nguyệt Võ khôi vào giờ phút này và ban nãy hoàn toàn khác nhau, toàn thân nàng phát ra một loại sát ý khiến người ta kinh tâm động phách.
Trường thương trong tay Lâm Trục Lưu cuồn cuộn như giao long, không hề ngưng trệ mà đâm thẳng về phía mục tiêu của mình, theo tiếng binh khí xuyên qua từng thớ thịt và xương cốt dội vào màng nhĩ, trường kích xuyên thẳng vào ngực trái của Lương Quảng. Lâm Trục Lưu rút trường kích về, chưởng một phát vào lồng ngực hắn ta, Lương Quảng giống như một chiếc diều giấy ngã quỵ xuống đất.
Tiếp đó nàng xoay cán thương, quét ngang qua tên phó tướng của Lương Quảng, thanh đoản đao trong tay chém đứt yết hầu của hắn.
Lâm Trục Lưu xoay người đỡ lấy cơ thể của Tiêu Mị, sau khi lau vết máu tươi chảy ra bên khóe miệng y, nàng nghẹn ngào cất tiếng: “Tiêu Mị! Ngươi… mẹ kiếp ngươi gắng gượng cho ta!”
Tiêu Mị nắm chặt lấy tay của Lâm Trục Lưu, dường như đau đến nỗi không nói nên lời, nhưng vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười với nàng.
Đúng vào lúc này, chỉ thấy từng hàng, từng hàng mũi tên mang khí thế mạnh mẽ bắn thẳng về phía binh sĩ Diêu Khê, trong rừng truyền đến tiếng gào thét kinh thiên động địa.
Lâm Trục Lưu ngẩng đầu, trông thấy Hàn Tiểu Tứ và La Lưu xông lên đầu tiên, phía sau là đội cung nỏ và bộ binh của Tử doanh.
La Lưu cứu được Đồ Lạc ở gần hắn nhất, Hàn Tiểu Tứ cầm bộ cung nhiều nỏ, gào thét liên hồi: “Mả cha chúng mày! Dám động vào thủ lĩnh của chúng tao, ôi chao, đường với chả sá!!”
Hàn Tiểu Tứ dẫn đội cung nỏ của Tử doanh, La Lưu dẫn đội bộ binh của Tử doanh, bao vây lấy miếu Nữ Thần từ hai phía.
Lâm Trục Lưu bèn dìu Tiêu Mị nhanh chóng lùi về phía sau, đến phía sau cùng của binh sĩ Tử doanh.
Tiêu Mị trông thấy đội ngũ của Hàn Tiểu Tứ và La Lưu, tinh thần hoàn toàn thả lỏng, mắt tối sầm, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
“Tiêu Mị!” Lâm Trục Lưu đỡ lấy y từ phía sau.
Đến gần, Lâm Trục Lưu mới phát hiện cánh môi của Tiêu Mị trắng bệch, bên trên phủ một tầng xám ngoét của tử khí. Thật ra nào chỉ ở miệng, mà cả khuôn mặt của Tiêu Mị đều trắng bệch, vết máu sẫm màu trên lưng trộn lẫn với máu tươi không ngừng rỉ ra.
“Hàn Tiểu Tứ, mau cút lại đây cho ta!” Lâm Trục Lưu bốc hỏa, gào một tiếng với Hàn Tiểu Tứ.
“Thủ lĩnh, ta đến đây…. Trời ơi, Tiêu ca!” Thấy dáng vẻ của Tiêu Mị, Tiểu Tứ cũng đau lòng khó bề kiềm nén.
“Tiểu Tứ, ngươi đi với ta đưa Tiêu Mị về doanh, ta bảo A Xả truyền tin đến chỗ Liễu Kỳ trước, để hắn chuẩn bị sẵn sàng trị thương cho y.
Hàn Tiểu Tứ nhìn Lâm Trục Lưu một cái, giống như giẫm phải đuôi nhảy dựng lên, “Thủ lĩnh, sao sắc mặt cô kỳ lạ thế? Cô trúng độc à?! Đám chó Diêu Khê hèn hạ này, lão tử làm thịt bọn chúng!”
Lâm Trục Lưu lôi hắn lại, nói với hắn: “Tiểu Tứ, về doanh trại với ta trước, món nợ này của Diêu Khê sau này tính sau.”
Hàn Tiểu Tứ gật đầu, huýt sáo gọi Trần Thanh lại, ngựa không dừng vó đưa Tiêu Mị xuống núi.
- Shen dịch -