LƯU 2 QUỶ

Lòng dạ đàn bà, như kim dưới đáy biển, qua một buổi tối là thay đổi.

A Bảo lòng đau như cắt: "Hôm qua em có biết là anh lo cho em lắm không?"

"Một đêm không chợp mắt, chỉ sợ em gặp bất trắc gì."

"Quách Trang bị anh lật tung cả lên, từng phiến đá một bị xới lên, cấy mạ vào là thành ruộng được luôn ấy."

"Em lại đối xử với anh ra sao?"

"Thế mà em..."

"Được rồi em nói." Cuối cùng, Thương Lộ Lộ đầu hàng dưới ánh mắt khiển trách của cậu, cúi đầu nói.

Nhưng cô gái không mở miệng ngay, mà nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa nhìn ánh nắng, sắp xếp lại suy nghĩ trong chốc lát rồi mới nói: "Em đột nhiên bị lôi ra ngoài. Khi đó, em cũng giống anh, đang nhìn bài vị bị đổ trên bàn."

Điều này chứng tỏ lúc đó cô còn thanh tỉnh, A Bảo ngồi xuống nghe tiếp.

"Sau khi rời khỏi đây, đầu óc em mơ màng hỗn loạn, đến khi ánh trăng rọi vào gương bát quái phản chiếu đến mắt mới tỉnh táo lại. Em liền rút kiếm giắt bên eo phát động công kích, không biết qua bao lâu thì trời sáng, một mình em đứng ở giữa rừng đào."


A Bảo nhịn không được ngắt lời cô: "Anh đã thấy gương bát quái treo trên cây trong sân thứ tư, mặt trên đúng là có vết kiếm. Từ nơi đó đến rừng hoa đào cách một cái phòng, em có nhớ rõ mình đã đi qua như thế nào không?"

Thương Lộ Lộ gác trán: "Không nhớ rõ. Lúc em tỉnh lại đã ở rừng đào, xung quanh ngoại trừ hoa đào, cái gì cũng không có... Em tìm đường trở về, khi đi ngang qua nơi này thì nghe tiếng các anh."

Trước khi trời sáng Thương Lộ Lộ đã gặp cái gì, sao lại không nhớ?

Sao cô ấy có thể không mất cọng lông nào mà trở về?

Cứ tưởng rằng dựa vào việc cô đã trải qua có thể tìm ra manh mối, không ngờ vẫn thiếu mất điểm quan trọng.

A Bảo mất hết niềm tin, nằm ườn trên bàn không nhúc nhích.

Thương Lộ Lộ an ủi cậu: "Anh đừng từ bỏ sớm như vậy, tục ngữ nói rất đúng, "Núi trùm sông tận nghi không lối, liễu rậm hoa thưa lại có làng"."


(Nguyên văn:

Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ,

Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.

- Trích từ bài thơ Du Sơn Tây Thôn của Lục Du.

Ý nghĩa chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hi vọng.)

A Bảo ủ rũ nói: "Đây là thơ của Lục Du, không phải tục ngữ."

"..."

"Hơn nữa ông ấy và Đường Uyển không phải cùng đường bí lối sao? Ở đâu ra liễu rậm hoa thưa?"

(Mẹ ruột của Lục Du rất căm ghét cô con dâu Đường Uyển nên đã ép con trai phải ly hôn với Đường Uyển.)

"Đừng bi quan như thế, nói không chừng sẽ có cơ hội chuyển biến thì sao?" Thương Lộ Lộ nói.

"Chuyển biến gì cơ?"

"Như có quý nhân phù trợ các thứ."

"..." A Bảo đột nhiên nhảy dựng lên, "Anh nghĩ ra rồi."

Thương Lộ Lộ khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng: "Nghĩ ra cái gì?"


"Liên chưởng môn sắp tới rồi." A Bảo nói.

"Liên chưởng môn... Chưởng môn?!" Cô nhảy dựng lên, ngay sau đó nhớ tới chân đang bị thương, lại ngồi về nhưng trên mặt khiếp sợ khó tan.

A Bảo nhẹ nhàng thở ra: "Chuyện phức tạp như vậy, giao cho Liên chưởng môn lại thích hợp quá."

Thương Lộ Lộ: "..."

Thương Lộ Lộ thần sắc phức tạp hỏi: "Chưởng môn sao lại đến?"

"Lo lắng cho em á."

"Nhưng em đã không có việc gì."

A Bảo nói: "Đừng tùy tiện vẫy cờ đầu hàng!" Nhắc lại lời an ủi của Thương Lộ Lộ vừa nói.

Thương Lộ Lộ: "..."

Lê Kỳ đến tận khi trời tối mới mang cơm về.

Thương Lộ Lộ chạy đi thay quần áo, còn lại hai người vừa ăn vừa nói chuyện. A Bảo tóm tắt chuyện Thương Lộ Lộ gặp đêm qua, Lê Kỳ nghe đến trợn mắt há mồm. Cũng dễ hiểu, anh chàng tác gia tiểu thuyết trinh thám này cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào chuyện Thương Lộ Lộ đã trải qua.
A Bảo nói: "Dựa theo kịch bản tiểu thuyết trinh thám, chúng ta nên làm gì tiếp theo bây giờ?"

Lê Kỳ đau đầu: "Liên quan đến quỷ hồn, tình huống này không có trong kịch bản. Cho tới bây giờ hung thủ là ai, mục đích là gì chúng ta cũng không rõ."

A Bảo thở dài: "Nói chuẩn là, hung thủ có bao nhiêu người chúng ta cũng không biết."

Thương Lộ Lộ thay quần áo xong, A Bảo đề nghị quay lại khách sạn.

Lê Kỳ nói: "Vừa nãy cậu hỏi tôi về kịch bản tiểu thuyết, tôi nghĩ ra ý này. Nhân vật chính trong tiểu thuyết bình thường sẽ gặp phải đủ các loại nguyên nhân nên đành phải ngủ lại nơi có những câu chuyện kỳ quái như Quách Trang, hay chúng ta cũng nghỉ lại đây..."

Lời nói còn chưa dứt, A Bảo đã đưa Thương Lộ Lộ đi xa, trong gió còn truyền đến tiếng đối phương hứng thú bừng bừng gợi ý: "Hay là gọi Liên chưởng môn tới đi?"
Trở về khách sạn Hâm Hải, trưởng thôn có nhắn lại trước quầy lễ tân, mời A Bảo và Thương Lộ Lộ mùng năm đến ăn cơm tối.

Đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.

Đang muốn tìm điểm đột phá vụ án, điểm đột phá lại tự mò tới cửa.

A Bảo hỏi: "Hôm nay là mùng mấy đó?"

"Mùng bốn." Nhân viên lễ tân đáp.

"... Thật là một ngày lành." Không hiểu sao cậu lại cảm thấy thân thiết đến lạ.

Thời gian một ngày có lẽ đủ để Liên chưởng môn đến nơi.

A Bảo tràn ngập chờ mong đối với việc Liên Tĩnh Phong đến.

Thương Lộ Lộ lê bước chân nặng nề trở về phòng, đang định đóng cửa thì bị một bàn tay ngăn lại. Sự kiện đã trải qua đêm qua làm cô hơi trông gà hoá cuốc, tay nhanh hơn não mà rút kiếm ra luôn. Thân kiếm chuyển động, đèn hành lang phản chiếu qua lưỡi kiếm, chiếu lên gương mặt vô tội của A Bảo.
A Bảo chớp mắt, lặng thinh giơ tay đầu hàng.

Thương Lộ Lộ nói: "Phòng anh số bao nhiêu?"

A Bảo nghiêng đầu nhìn cửa phòng bên cạnh: "6026."

"..." Thương Lộ Lộ nói, "Đây là phòng em."

A Bảo đáng thương vô cùng, nói: "Anh trả phòng trưởng thôn đặt cho rồi, muốn thuê lần nữa thì phải tự trả tiền."

Thương Lộ Lộ trừng mắt: "Chả lẽ anh thiếu tiền?"

Hiện giờ, không còn ai không biết tên thật của A Bảo là Đinh Côi Bảo, là người thừa kế của Thiện Đức thế gia. Mà tài sản của Thiện Đức thế gia... Bao đời nay nổi danh làm từ thiện, không tồn tại vấn đề "Có tiền hay không", chỉ có vấn đề "Có bao nhiêu tiền".

A Bảo đổi kịch bản: "Em phải giám sát anh làm bài tập mà?"

Thương Lộ Lộ nói: "Việc này không thể dựa vào sự tự giác của anh hả?"

A Bảo kỳ quái hỏi lại: "Nếu anh có thể tự giác, Tam Nguyên còn nhờ em nhắc anh làm chi?"
Thương Lộ Lộ: "..." Thật sự hết cách phản bác.

"Nếu anh lo lắng em lại xảy ra chuyện, vậy em..." Cô nói.

"Em có thể bảo đảm em sẽ không xảy ra chuyện chứ?"

"Không, em nói là nếu thực sự xảy ra chuyện, anh ở bên cạnh em cũng vô ích." Thương Lộ Lộ cực kỳ thẳng thắn, không chút vòng vo nói ra sự thật, "Đêm qua em ở cạnh anh, cùng trong một phòng, dưới một mái hiên, vẫn mất tích."

A Bảo: "..." Tác phong vừa đơn giản vừa thô bạo của phái Thanh Nguyên, phải nói là phương diện nào cũng chu đáo nha.

Cuối cùng, A Bảo vẫn mặt dày mày dạn mà chui vào phòng Thương Lộ Lộ: "Trực giác nói cho anh biết, việc em bị bắt đi chắc chắn không phải trùng hợp, nhất định sẽ còn xảy ra chuyện nữa."

Thương Lộ Lộ nói: "Trực giác nói cho em biết, anh sẽ phải hối hận."

A Bảo nói: "Chỉ một buổi tối thôi, ngày mai Liên chưởng môn tới, anh đi ngay."
Thương Lộ Lộ thở dài: "Anh định ngủ ở đâu?"

A Bảo sạc điện thoại đã hết sạch pin từ lâu, sau đó rúc trên ghế dựa: "Anh ngồi ở đây là được, em ngủ đi."

Thương Lộ Lộ giật mình: "Anh một ngày một đêm chưa ngủ, hôm nay lại không ngủ tiếp?"

A Bảo nói: "Anh không buồn ngủ."

"Như vậy sẽ dễ bị đột quỵ đó."

Người ta là dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, thân đa sầu đa bệnh, A Bảo lại là thân muốn chết cũng không xong: "Không sao, anh quan hệ rộng, quỷ sai là đàn em của anh."

Thương Lộ Lộ khuyên nửa ngày không được, quyết định từ bỏ.

Chờ cô nằm xuống, trong phòng lập tức yên tĩnh.

A Bảo ngồi ngơ ngẩn một hồi, thấy điện thoại di động sạc được 50%, duỗi tay mở ra định chơi trò chơi, giao diện màn hình đột nhiên nhảy ra một cái nhắc nhở:

A Bảo đại nhân vĩ đại, đã đến giờ giải phóng sát khí.
!!!

A Bảo kinh hoảng nhảy dựng lên, xách ba lô tông cửa xông ra!

!!!

Thương Lộ Lộ bị đánh thức vội rút kiếm ra chém loạn xạ!

Thế gian có thần, có tiên, có người, có quỷ, có yêu, có ma, cũng có cương thi.

Theo truyền thuyết, trở thành cương thi vương là có được sức mạnh nghiêng trời lệch đất, không gì không làm được.

Vì truyền thuyết này, không biết bao nhiêu thần tiên đã đắm mình trụy lạc.

Thượng cổ thần thú Thần Đồ, vì để trở thành cương thi vương mà tìm cách chế tạo cương thi;

Thần tướng Hoặc Thương, hóa thân Đại Kính Tiên, ẩn thân phía sau màn, khuấy đảo trời đất.

Nhưng, khi đó bọn họ tuyệt không ngờ rằng, việc mình cẩn trọng làm cuối cùng lại tiện nghi cho người khác.

Luyện chế cương thi vương thất bại, nhưng thi soái chỉ ở dưới cương thi vương một bậc đã ra đời.
Đó chính là —

A Bảo.

Trên đỉnh không có vương, thi soái là mạnh nhất.

Từ nay về sau, A Bảo bất lão bất tử bất diệt.

Chỉ là cương thi giống như thuốc, càng tốt thì càng nhiều tác dụng phụ. Tác dụng phụ lớn nhất là tự sinh ra sát khí, ô nhiễm môi trường, mỗi tháng cần phải giải phóng một lần. Vì để bảo vệ môi trường nhân gian, địa phủ tạo ra thông đạo, bảo đảm sát khí mỗi tháng đều được đưa xuống địa phủ.

Vốn thông đạo địa phủ là cố định, nhưng suy xét đến thế giới lớn như vậy, A Bảo còn muốn chạy đi chơi, chu kỳ một tháng một lần lại quá ngắn ngủi, tự ý ra nước ngoài, lúc trở về lại không kịp. Tổ sư gia và địa phủ nhiều lần giao thiệp, cuối cùng cũng cho A Bảo một đãi ngộ như quỷ sai — bất kể đang ở phương nào, chỉ cần đọc chú ngữ là có thể nối đường ray trong nháy mắt.
Nhưng thêm một điều kiện là, mỗi tháng chỉ mở ra một ngày.

Hôm nay chính là ngày bài phóng định kỳ đó.

A Bảo chạy như bay vào rừng. Địa phủ mỗi tháng chỉ mở ra một ngày, nếu bỏ lỡ hôm nay, phải tích sát khí thêm một tháng. Cái cảm giác kia so với nhịn tiểu còn khó chịu hơn.

Cậu lao thẳng đến cạnh bờ ao nơi phát hiện xác chết, lấy từ trong ba lô ra một chuỗi chuông, lẩm bẩm.

"Đại môn Địa phủ, mở ra!"

Cây yên gió lặng, xung quanh không chút thay đổi.

A Bảo tay nắm chuông, mắt mờ mịt. Thời gian hiện trên di động là 23 giờ 39 phút, không còn đủ thời gian để đổi chỗ.

Cậu nín thở, niệm chú một lần nữa.

"Đại môn Địa phủ — mở ra!"

Vẫn không có động tĩnh gì như cũ.

Khi A Bảo thất vọng đến cùng cực, một cánh tay thon dài trắng nõn từ phía sau vòng qua, nắm lấy bàn tay đang cầm chuông của cậu...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi