LƯU HƯƠNG


Sau giờ cơm trưa, nhóm người Vương Chấn Giang lục tục rời đi, quán cơm lại không có khách khác đi vào.
Dịch Bạch Đường nói đơn giản: « Trước tiên đóng cửa lại đã.

»
Mới giữa trưa đã đóng cửa? Tôn Lăng nghe vậy cảm thấy thật kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, nhanh chân nhanh tay thu dọn bát đũa, lau tay rồi trực tiếp tiến lên kéo cửa cuốn bên ngoài xuống.
Không gian tạm thời khép kín lại sẽ có lợi cho suy nghĩ.
Dịch Bạch Đường sắc mặt ngưng trọng lấy kẹo cao su ra, chậm rì rì bóc vỏ 3 cái liền, sau đó nhét từng cái vào trong miệng mình.
Hắn cũng không biết điều mình đang suy nghĩ cụ thể là gì.
Chuyện món ăn mang theo tình cảm, việc của Thương Hoài Nghiên, từng cái từng việc luân phiên xuất hiện trong đầu hắn giống như đại gia bàn điều kiện, trước tiên trong đầu chủ nhân ngây người 10 giây đồng hồ, tiếp theo lại tiếp tục ngây người trong đầu chủ nhân 10 giây đồng hồ lần thứ hai, tiếp theo sẽ tiếp tục ngây người trong đầu chủ nhân 10 giây đồng hồ lần thứ ba...
Dịch Bạch Đường đang suy nghĩ về hai việc này, ánh mắt cũng đồng thời rơi vào Tôn Lăng, nhìn đối phương đóng cửa lại, sau đó bắt đầu sắp xếp lại bàn ghế, tiếp theo là rửa bát đũa, sau khi rửa xong lại tiếp tục lau chùi bát đũa, rồi lại trở về trong phòng bếp, nhìn các loại nguyên liệu đang được bày trong phòng bếp do dự một lúc thật lâu, sau đó lấy hai củ khoai tây từ trong làn đựng đồ ăn ra, yên lặng gọt vỏ.
Cách đó thật xa, không biết Dịch Bạch Đường có võ công hay không nhưng tất nhiên là không thể nhìn rõ hình dạng to nhỏ của vỏ khoai mà Tôn Lăng đang gọt ra trên tấm thớt.
Thế nhưng âm thanh chưa từng bị ngăn cản.
Hắn chỉ lười biếng ngồi trên ghế, có thể nghe tiếng thái to nhỏ không đều của đối phương để suy đoán ra kết quả.
Ví dụ như:
"Sát sát sát —— ầm!"
Cắt khối:
"Sát sát sát —— Đùng!"
Dao bị trượt.
"Sát sát sát —— tê!"
Gọt vào tay mình.
Chỉ là gọt khoai tây mà thôi lại có thể gọt ra nhiều nhịp điệu như vậy, tại sao anh lại không đi chơi nhạc nhỉ...
Dịch Bạch Đường mang theo phiền muộn, hỏi người trong phòng bếp: « Trước đây anh đã từng vào bếp chưa? »
Tôn Lăng không lên tiếng, giả chết, tiếp tục cố gắng gọt vỏ.

Dịch Bạch Đường cũng không tiếp tục hỏi nữa, vui vẻ thoải mái nhai kẹo cao su của mình.
Cuối cùng, người không kiên trì được vẫn là Tôn Lăng, ngoan ngoãn trả lời Dịch Bạch Đường: « Từ lúc còn rất nhỏ có tiến vào một lần, đem nhà bếp của nhà mình thiêu rụi, sau đó cũng chỉ có thể dùng bếp cồn để nấu mì ăn liền.

»
Trong dự đoán.

Dịch Bạch Đường ừ một tiếng: « Anh cảm thấy trong vòng nửa tháng có thể nấu được đồ ăn mà anh muốn? »
Tôn Lăng dừng lại trong chốc lát, lựa chọn ăn ngay nói thật: « Nửa tháng quá ngắn, e rằng đến cuối cùng cũng không thể làm được, nhưng dù sao thì tôi cũng đã cố hết sức...!Hơn nữa, nửa tháng sau, cô ấy muốn đi rồi.

»
Dịch Bạch Đường không hỏi Tôn Lăng « cô ấy » trong miệng hắn là ai.
Ngược lại, Tôn Lăng đặt dao trong tay xuống, đi đến bên cạnh Dịch Bạch Đường, chủ động kể cho Dịch Bạch Đường nghe câu chuyện kia: « Chuyện này cũng có thể chỉ là một câu chuyện xưa tẻ nhạt, tôi và cô ấy là người trong cùng một thôn, cũng cùng học một trường cấp ba, học cùng một ban, đại khái là bởi vì chúng tôi cùng là người trong một thôn nên sau đó trở thành người yêu của nhau ; thế nhưng sau đó lại xảy ra một vài hiểu lầm nên chúng tôi quyết định chia tay...!Sau khi tốt nghiệp trung học, cô ấy thuận theo ý tứ của cha mẹ gả cho người khác, tôi thì thi lên đại học.

»
"Sau đó cũng không liên lạc với nhau nữa."
«Mãi đến tận hai tháng trước tôi mới tình cờ gặp lại cô ấy ở bệnh viện.

»
« Hôn nhân của cô ấy không quá hạnh phúc, đối phương là người bạo lực, lần này bởi vì trấn thương não mà phải nằm viện, trong lúc nằm viện cô ấy đã quyết định sẽ ly hôn với người kia...!Cô ấy quyết định sau khi xuất viện rồi sẽ đi đến các nơi khác nhau trên thế giới để du lịch, thời gian là một tuần sau.

»
Tâm trạng của Tôn Lăng hơi thấp xuống:
« Cho nên tôi hi vọng, trước khi cô ấy rời đi có thể tặng cho cô ấy một thứ gì đó khó quên.


»
"Tại sao lại lựa chọn đồ ăn?" Dịch Bạch Đường hỏi.
« Bởi vì khi nói lời yêu nhau, cô ấy có nói mình không muốn làm việc nhà cho nên tôi đã đồng ý sẽ nhận giặt quần áo, làm cơm nước, quét tước dọn dẹp nhà cửa.

Tuy rằng hiện tại cũng đã muộn rồi, với lại, hiện tại và quá khứ cũng không giống nhau, nhưng tôi vẫn muốn trước khi cô ấy rời đi còn có thể thực hiện lời hứa nấu ăn cho cô ấy.

» Tôn Lăng nghiêm túc trả lời.
"A." Dịch Bạch Đường không tỏ rõ ý kiến.
« Hơn nữa, tôi có thể cảm nhận được...!» Tôn Lăng suy nghĩ một chút rồi nói: « Đồ ăn thật ra rất có ma lực không phải sao? Có người cảm thấy mình không thể vượt qua nổi bản thân, đi ra ngoài dạo phố sau đó ăn một vài thứ lại lập tức cảm thấy thật ra cũng chẳng là chuyện gì to tát cả...!»
Nói đồ ăn có ma lực, cái này ngược lại không sai.
Dịch Bạch Đường âm thầm suy nghĩ.
Hắn vẫn còn nhớ khi bản thân vừa bắt đầu hiểu chuyện, hắn cũng ở trong một ngôi làng, khi những đứa trẻ khác vẫn còn đang ngồi nghịch cát, chơi xếp gỗ, chơi ghép hình, tóm lại là đủ các loại trò chơi, hắn lại ở trong phòng bếp hoặc bên ngoài nhà bếp chơi tôm cua, chơi gà vịt, chơi rau củ quả.
Còn thích chơi dao trong phòng bếp.
Khi đó, mình chắc chỉ khoảng 3-4 tuổi, hay là còn nhỏ hơn một chút?
Nói chung là từ nhỏ đã bắt đầu, trong tay sẽ cầm các loại dao nhỏ cắt các loại đồ vật, trái cây, rau dưa bị cắt ra khắp nơi, đãi ngộ của tôm cua gà vịt cũng không tốt hơn chỗ nào.
Có điều, năng lực so với cái vị bên cạnh kia còn tốt hơn nhiều, tuy rằng lúc đó chỉ có ba tuổi, nhưng cuối cùng cậu ta làm ra bao nhiêu thì cũng nhất định sẽ ăn hết bấy nhiêu.
Nói đến cái này...
Dịch Bạch Đường dừng lại, không tình không nguyện thừa nhận:
Trù nghệ của đại ma vương quả thật có thể biến một thứ tầm thường trở nên thần kì, kĩ năng sử dụng dao rõ ràng là điều quan trọng nhất trong nấu ăn, mà cho dù hắn có đem những thứ đó băm chặt đến liểng xiểng, chỉ cần đại ma vương muốn, ông vẫn có thể làm ra đồ ăn không ra gì trở thành mỹ thực.
Đương nhiên, cuộc sống như vậy hắn nhớ là nhiều nhất cũng chỉ duy trì được có một năm.
Sau một năm, hắn cũng có thể đem đồ vật cắt tỉa ra hình ra dạng.
Khi đó, sau mỗi ngày cắt rau xong còn bị bắt quét tước dọn dẹp, cái gì cũng không hiểu nhưng cũng không cảm thấy nhàm chán, mỗi khi nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn mới sẽ cảm thấy vô cùng hưng phấn, hận không thể dùng mỗi một loại nguyên vật liệu đó nghiên cứu cách chế biến mới sau đó ăn sạch sành sanh, e rằng chỉ có thể dùng câu nói "đồ ăn có ma lực" để khái quát được tất cả những điều đó.

Sau đó, một ý nghĩ bỗng nhiên xuất hiện rồi nhảy nhót trong đầu Dịch Bạch Đường, hắn dò hỏi cậu ta: Nếu như đồ ăn có ma lực, vậy trong đồ ăn cũng sẽ có tình cảm sao?
Dịch Bạch Đường: "...?!"
Hắn cứ như vậy bị dọa sợ, trong nháy mắt thoát ra khỏi hồi ức, tiếp theo, toàn bộ cảm giác đều giống như lớn lên thêm một vòng.
Thật muốn chết, con đường mỹ thực của mình căn bản không phải là cái này mà!
Con đường mỹ thực của mình lấy hương vị tinh tế làm chuẩn để có thể nấu ra đồ ăn ngon lành nhất.
Tất cả đều có thể cân đo đong đếm! Có thể nhìn thấy! Có thể phân tích!
Loại chủ ý duy tâm thế này hoàn toàn là lời nói vô căn cứ...
Tốt hay không tốt, Tôn Lăng ngồi ở bên cạnh không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi lão sư, hình như gần đây ông chủ Thương không đến?"
Dịch Bạch Đường lập tức trừng Tôn Lăng một cái.
Tôn Lăng không hiểu ra sao.
Dịch Bạch Đường kiềm chế bản thân mình, dời mắt đi, không tình nguyện lấy điện thoại di động ra, lục tìm trong danh bạ ít ỏi của mình một số điện thoại mới được lưu vào.
Mình cần một người bạn có EQ cao để hỗ trợ.
Không sai, thế nhưng mà hiện tại không có ai cả!
Thật phiền muộn, đúng vào thời khắc mấu chốt thì hảo đầu lưỡi lại không ở đây, cũng không biết đến tột cùng là đối phương đã xảy ra chuyện gì...
Thương Hoài Nghiên kỳ thực cũng không có chuyện gì.
Chỉ là y phát hiện bản thân cùng với Dịch Bạch Đường ở chung không được đúng lắm, cho nên thuận miệng tìm đến một lý do hoàn toàn không có thật, bất động thanh sắc kéo dài khoảng cách, dự định dùng thời gian để dời đi lực chú ý cùng với làm giảm tình cảm bướng bỉnh do hoóc-môn ảnh hưởng, để tình cảm của hai người có thể về lại mức an toàn mà thôi.
Để cho một tổng tài giảm bớt tình cảm, biện pháp tốt nhất là dùng công việc để dời đi lực chú ý, không có cách nào tốt hơn.
Có điều, Thương Hoài Nghiên không phải là một tổng tài như thế.
Rất nhiều việc bên trong tập đoàn thật sự không phải do y quyết định, mà y đưa ra quyết định gì cũng chưa từng có sai lầm, đồng thời, y còn có rất nhiều tình nhân.
Y muốn dời đi sự chú ý cùng với giảm tình cảm xuống, chỉ cần tìm một tình nhân coi như thích hợp qua lại một đoạn thời gian là được rồi.
Thế nhưng lần này, khi đưa ra lựa chọn, Thương Hoài Nghiên lại do dự, y không tìm đến một tiểu minh tinh gần đây nhất mình nâng lên hồng, mà tìm đến một tình nhân trong quá khứ, hiện tại là một người bạn bình thường.
Bọn họ gặp nhau tại một sân tennis.
Một luật sư trẻ đeo kính mắt viền vàng, mặc áo khoác dày, đeo khăn quàng cổ tiến vào vừa đúng lúc Thương Hoài Nghiên giành chiến thắng.
Trận đấu kết thúc, Thương Hoài Nghiên làm một thủ thế "Lần sau gặp lại" đối với đối thủ, cầm lấy khăn mặt một bên lau mồ hôi, một bên nói chuyện với luật sư: "Hôm tới cùng tôi đi bơi được không?"
Luật sư sững sờ, đẩy đẩy kính mắt, cười nói: "Thương tổng còn thiếu người đi cùng sao? Gần đây tôi lại vừa nhận được một vụ án..."
Thương Hoài Nghiên khẽ mỉm cười, đi cùng đối phương đến phòng nghỉ ngơi, ngữ khí không thiếu ôn hòa cùng nhường nhịn: "Sẽ không để cho cậu phải chịu thiệt, thử suy nghĩ xem sao."
Lần này luật sư thật sự dao động, ai bảo là trong những vị kim chủ thì Thương Hoài Nghiên vẫn luôn nổi danh là ôn nhu hào phóng, anh tuấn nhiều tiền cơ chứ?

Có điều, là một luật sư cũng sẽ thật sự không thể không có sự khôn khéo nhất định.
Lần thứ hai luật sư đẩy kính mắt, hơi ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Thương tổng đây là do đụng phải vấn đề phiền não liên quan đến tình cảm phải không?"
Thương Hoài Nghiên đi phía trước không hề trả lời.
Cũng đúng lúc này hai người đã đến phòng nghỉ ngơi.
Thương Hoài Nghiên bước vào trước, chọn một nhãn hiệu mình quen dùng, lấy một điếu thuốc, châm lửa.
Trước tiên y hút một hơi, sau đó mạn bất kinh tâm bỏ đi tàn thuốc rồi mới tiếp lời đối phương: "Coi như vậy đi."
Luật sư cùng tiến vào phải cắn lấy đầu lưỡi của mình để tránh việc nói ra lời không nên nói.
Ngược lại, Thương Hoài Nghiên thật sự muốn tìm một người để trò chuyện, cho nên sau khi nói xong, y cũng không đợi người khác tiếp tục hỏi mà dựa lưng vào ghế sô pha, tự mình tiếp tục: "Có điều không quá thích hợp, cậu ta và tôi không phải là cùng một loại người."
Luật sư oán thầm: Nói cứ như tôi và anh là cùng một loại người vậy.
Thương Hoài Nghiên hơi rũ mắt, sau khi suy nghĩ một lúc còn nói: "Hơn nữa, khí tức thẳng tắp thuần khiết của cậu ta cách mấy mét cũng có thể nhận ra được."
Luật sư tiếp tục oán thầm: "Sao, nói cứ như tôi giống GAY vậy, Thương tổng hình như đã quên mất bản thân mình chính là loại người nam nữ đều không ngại? Hơn nữa, lại còn dùng từ "thuần khiết" để hình dung, Thương tổng ngài không cảm thấy xấu hổ sao?
Thương Hoài Nghiên hoàn toàn chìm vào trong suy nghĩ, y vừa hít một hơi khói thật sâu, hiện tại chậm rãi thở ra một hơi, khói trắng từng đợt theo hơi thở lượn lờ, lan tràn khắp nơi.
"Hơn nữa..." Sau khi nói xong hai từ này, Thương Hoài Nghiên suy nghĩ thật kĩ rồi mới tiếp tục nói, "Hiện tại quan hệ giữa tôi và cậu ta cũng tốt vô cùng, không cần thiết phải phá hoại nó."
Luật sư oán thầm lại càng sâu hơn: Được rồi, được rồi, anh tìm đến một người tám trăm năm không gặp như tôi chỉ để nói về chuyện này, vậy có thể thấy được anh đang vô cùng sầu não, cứ như vậy có thể trợn mắt nói mò, nói cùng với đối phương có "Quan hệ rất tốt", người này thật sự không phải là Thương tổng vô cùng đa tình họa phong mà mình quen biết.
Cũng đúng lúc này, điện thoại di động Thương Hoài Nghiên đặt trên mặt bàn vang lên.
Đối với việc này, luật sư cũng đã quen thuộc, trực tiếp chuyển cuộc gọi là được, cũng mở ra loa ngoài, nói ngay trước mặt Thương Hoài Nghiên: "Chào ngài, xin hỏi ngài là?"
Thương Hoài Nghiên ngồi thẳng người lên, cầm lấy chén nước trên bàn, chuẩn bị uống một hớp nước.
Sau đó, y nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt truyền đến từ một đầu khác trong điện thoại di động:
"Thương Hoài Nghiên đâu?"
Luật sư: Chuyện này...!Loại giọng điệu không khách khí giống như rất quen thuộc này, là ai?
Thương Hoài Nghiên đang uống nước lập tức bị sặc:: "Khụ khụ khụ khụ khụ!"
Đầu cuộc gọi bên kia yên lặng một lúc.
Giọng nói lạnh nhạt lại tiếp tục vang lên, mục tiêu rõ ràng:
"Bị bệnh?"
Cùng với đó là một câu tiếp theo giống như chuyện hiển nhiên:
"Anh ở đâu? Tôi đến gặp anh.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi