LƯU HƯƠNG


Một con vịt kì lạ bỗng nhiên xuất hiện trước mắt Thương Hoài Nghiên.
Thương Hoài Nghiêm im lặng nhìn chằm chằm con vịt nhìn qua rất lạnh lùng tàn nhẫn này đến nửa ngày, cũng không biết mình nên có phản ứng như thế nào mới phải.
Nếu như nói rằng ăn một món ăn có thể nhận ra được tình cảm của người nấu, vậy cũng không phải là việc gì kì lạ, bởi vì việc này y cũng đã trải qua nhiều lần; thế nhưng nếu nói khi ăn đồ ăn vào lại xuất hiện ảo giác như thế này, vậy thì...!Cái này nghe thôi cũng thấy rợn cả tóc gáy.

Nếu như không phải bản thân y có cơ thể đảm bảo tốt thì có lẽ lúc này y cũng phải nghi ngờ đầu óc mình có vấn đề.
Trong lòng Thương Hoài Nghiên ít nhiều gì cũng vẫn cảm thấy bồn chồn.
Mặc dù y biết rằng những thứ trước mặt này hoàn toàn là do mình đoán ra, chỉ cần nhổ đồ ăn trong miệng ra là sẽ đảm bảo không có vấn đề gì, nhưng y lại không khống chế được hành động, bắt đầu nghiền nghẫm mỹ thực trong miệng, cảm giác thịt vịt mềm mỏng trong miệng thấm đẫm nước sốt, cắn một miếng là có thể nhận được hương vị một nửa mềm mại, một nửa tươi non, giữa môi lưỡi giống như nhận được một thứ gì đó vô cùng mềm mại ôm ấp vỗ về, rồi lại cảm thấy có một ngọn lửa nhiệt tình nóng bỏng xông thẳng lên đầu!
Y chỉ thấy con vịt vẫn đứng yên trước mắt mình chợt lóe ánh sáng lạnh trong mắt, dao nĩa trong tay leng keng một tiếng.
Thình thịch thình thịch thình thịch!
Tổng cộng là hơn 100 đao được chém ra, mọi chướng ngại vật trước mắt nó đã biến thành tro bụi.
Con vịt thu đao xong thì ung dung thong thả thở một hơi dài, bước chân hào phóng tản bộ, đi từng bước một về phía xa sau đó thân ảnh nhạt dần cho đến khi chỉ còn lại một dấu chấm nhỏ, sau đó biến mất hoàn toàn trong tầm mắt của Thương Hoài Nghiên.
Chờ đến khi con vịt kia hoàn toàn biến mất rồi, náo nhiệt xung quanh đã kéo Thương Hoài Nghiên trở về với hiện thực.
Thương Hoài Nghiên tỉnh tảo lại thì lại phát hiện ra trong lúc không hay biết gì mình đã ăn sạch sành sanh phần thịt vịt cùng với nước sốt bạch tùng lộ.

Y quay đầu nhìn sang hai bên trái phải, nhận ra được rằng cho dù là người bình tĩnh nhất cũng tràn đầy vẻ kinh diễm trên mặt, Mạt Kỳ vừa rồi vẫn còn đang kéo 258 vạn thì bây giờ cũng phải ngẩn người tại chỗ không thốt nên lời.
Cuối cùng, Thương Hoài Nghiên không quên người quan trọng nhất đối với mình ở nơi này.
Y nhìn về phía Dịch Bạch Đường.
Y nhìn thấy Dịch Bạch Đường đã lọc xong thịt của một con vịt, để trả lại phần khung xương lên nĩa của nhân viên phục vụ đang đứng một bên, lại vác thêm một con vịt nữa hướng về phía bàn khách tiếp theo, bước chân không nhanh không chậm, nhìn vào bóng lưng đặc biệt...

Trong lòng Thương Hoài Nghiên xuất hiện hai chữ kiêu ngạo chạy quanh, Dịch Bạch Đường hơi quay đầu lại, cố ý liếc mắt nhìn Thương Hoài Nghiên một cái.
Hai người cách một khoảng không nhìn nhau.
Dịch Bạch Đường gật nhẹ đầu, dùng hành động thực tế để nói: Được rồi, cứ nhìn tôi là tốt rồi.
Đã thông báo với cây non, việc trong nhà đã dàn xếp ổn thỏa, Dịch Bạch Đường tiếp tục quay đầu lại, đưa mắt về phía bàn thứ hai.
Bởi vì hàng loạt các nguyên nhân gây bất ngờ ngay từ đầu, cho nên hiện tại yến hội đã bước vào giai đoạn hồi hộp, căn bản không thích hợp với việc chuẩn bị những món ăn mất nhiều thời gian, bởi vì chỉ sợ trong phòng bếp dù chuẩn bị một món ăn chỉ mất 5 đồng hồ thì các vị khách ngồi ở đây cũng cảm thấy thiếu kiên nhẫn.
Cho nên khi vừa nhìn thấy những con vịt đã được ngâm tẩm gia vị hoàn hảo, Dịch Bạch Đường mới nảy sinh ý nghĩ bất chợt: Trực tiếp nấu ăn trước mặt mọi người!
Như vậy, cho dù có làm chậm đi chăng nữa thì mọi người ở đây cũng đều có thể nhìn ra được, sờ thấy được, cho dù có gấp hơn bình thường thì mọi người cũng không cảm thấy gấp gáp như lúc trước nữa.
Mình thật quá thông minh.
Trên gương mặt không có biểu hiện gì nhưng trong lòng Dịch Bạch Đường đã không chút tiếc rẻ nào tự khen ngợi mình.
Mọi người chỉ thấy hắn đứng trước một bàn rượu tiếp theo, không làm thêm động tác gì, chỉ đứng chờ Paolo và đoàn người chuẩn bị xong các loại vật dụng, sau đó tiếp tục hạ dao, lần thứ hai thi triển kĩ năng trước mặt mọi người.
Giống như trước đó, ánh bạc chớp lóe, thịt vịt bay lượn.
Dịch Bạch Đường lọc sạch thịt của con vịt thứ hai đến khi nó chỉ còn lại một khung xương trắng đặt trên nĩa, những vị khách rảnh rỗi đã đứng đầy bên cạnh hắn để ngắm nhìn.
Hắn không thèm để ý đến, cứ như vậy đi qua mỗi bàn, đến bàn tiếp theo lại nhiều hơn những người vây đến xem náo nhiệt, chờ đến khi hắn đi đến bàn của ông Dịch là bàn thứ nhất từ dưới lên, các vị khách ở phía sau đã dài thành một hàng để xem biểu diễn, cứ như vậy đứng bên bàn thật sự rất giống với tư thái nhìn từ trên cao xuống.
Ông Dịch: "..."
Ông Dịch đối mặt với tình cảnh khác hoàn toàn so với tưởng tượng của mình thế này vừa cảm thấy phức tạp lại vừa thấy lúng túng, cũng không biết nên làm thế nào để đối mặt với đứa con lớn nhất của mình, cho nên ông ta hành động đơn giản nhất – trực tiếp nhắm mắt làm ngơ, đứng khỏi chỗ ngồi để tránh né, nhưng ông ta còn chưa kịp bước khỏi chỗ ngồi 2 bước đã thấy có người bỗng nhiên lên tiếng: "Ông chú à, nếu như ông đứng lên rồi, vậy ông nhường cho tôi chỗ ngồi này nhé, tôi cũng không ngồi lâu đâu, sau khi ăn vịt xong sẽ lập tức đi ngay."
Ông Dịch: "..."
Ông ta liếc mắt nhìn một cái, là một người còn đang mặc quần áo đầu bếp, rất lạ mắt, chưa từng gặp bao giờ.
Vậy mà hiện tại ai cũng có thể gọi mình là ông chú.
Ông Dịch cảm thấy rất khó chịu, tức giận nói: "Được, cho cậu."

Lời vừa dứt đã thấy đầu bếp kia dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chiếm lấy vị trí của mình, toàn thân căng thẳng, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Dịch Bạch Đường đang đứng.
Dịch Bạch Đường đang lọc thịt vịt không chú ý đến loại chuyện nho nhỏ kiểu đổi người như thế này, nhưng đầu bếp ở phía bên Paolo đã nhận ra, đến rỉ tai với anh ta đôi câu.
Paolo ngẩng đầu nhìn lên, không nhận ra người, nhưng nhận ra quần áo.
Vì vậy, anh ta cũng nói với Dịch Bạch Đường: "Bạch Đường, cậu nhìn xem, kia có phải trợ lý đầu bếp của đám kia không?"
Lúc này Dịch Bạch Đường mới thuận thế nhìn một cái: "Đúng thế."
Paolo tức giận nói: "Muốn đến quấy rối phải không, có cần đuổi hắn ra không?"
Dịch Bạch Đường lại liếc mắt nhìn người, nhất thời trở nên trầm tư.
Người đang ngồi thay vào chỗ ông Dịch không ai khác, chính là Hồ Kiến Minh!
Hồ Kiến Minh làm ra loại hành động này quả thật cũng là bất đắc dĩ, suy nghĩ ban đầu của hắn là khi Dịch Bạch Đường nấu ăn sẽ lòi ra sự ngu dốt, đến lúc đó tất cả khách khứa ở đây sẽ biết đầu bếp nào mới là tốt.

Thế nhưng ai mà ngờ được thực tế lại hoàn toàn không phải như vậy.

Hắn không ngờ là Dịch Bạch Đường vừa ra tay đã trực tiếp trấn trụ được mọi người, đôi mắt của mọi người trực tiếp dính lấy trên người Dịch Bạch Đường.
Hồ Kiến Minh không có cách nào tiếp nhận được kết quả như thế!
Hắn không tin rằng Dịch Bạch Đường có thể làm được món ngon đỉnh thiên lập địa như vậy!
Đáng tiếc là những vị khách mời đang ngồi ở đây cũng không phải là kẻ cả đời chưa từng được ăn ngon, hắn đã đi qua vài cái bàn vậy mà cơ hội ăn thừa dù chỉ một miếng cũng không có, mắt thấy Dịch Bạch Đường đi đến bàn cuối cùng rồi, nếu như muốn nếm thử vị thì cũng chỉ có thể kiên trì đoạt lấy!
Tuy rằng Hồ Kiến Minh không hiểu tiếng Pháp, nhưng chỉ cần nhìn thấy ngón tay của Paolo chỉ về phía mình, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết anh ta đã nói gì với Dịch Bạch Đường, cho nên hắn kiên trì nói: "Sao vậy, hai vị bếp trưởng cảm thấy kinh ngạc khi tôi xuất hiện ở đây à? Hết cách rồi, vừa rồi có một vị đại thúc tốt bụng nói với tôi ông ấy bị dị ứng với thịt vịt, cho nên đã nhường lại vị trí cho tôi."
Hắn nói đến đây cũng không thèm quan tâm đến việc gì nữa, ngược lại lại để lộ ra kế hoạch, không cần mặt mũi, không biết xấu hổ, đối phương là kẻ thù, không cần biết dùng cách gì cũng nhất định phải quật ngã!
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Cho nên thịt vịt này bằng mọi giá hắn phải được nếm thử!
"Vừa vặn là tôi cũng có hứng thú với món thịt vịt này của bếp trưởng Dịch, cho nên đến để mở mang, bếp trưởng Dịch sẽ không đuổi người đi đấy chứ."
"Để kệ anh ta đi." Dịch Bạch Đường suy nghĩ xong, thuận miệng nói, "Ngược lại tôi cũng muốn biết anh ta muốn nếm ra mùi vị gì để đối phó tôi."
Paolo: "..."
Paolo: "..."
"Có điều anh ta sẽ không thử ra được mùi vị khác biệt gì đâu." Dịch Bạch Đường miễn cưỡng nói tiếp.
Paolo: "..."
Hồ Kiến Minh: Chờ đã, cậu ta có ý gì?
Dịch Bạch Đường miễn cưỡng nói tiếp: "Không thể hình dung và nói được hương vị chính xác cho người khác."
Thật ác độc.

Paolo bỗng nhiên cảm thấy có phần thương hại Hồ Kiến Minh!
What??? Hồ Kiến Minh suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu!
Cuối cùng hắn không nhịn được lên tiếng:
"Anh dựa vào đâu mà dám nói thế?"
Mọi người đều ăn chén cơm đầu bếp này, anh dựa vào đâu mà dám dùng vị thế đứng ở trên trời không chịu xuống như thế!
Dịch Bạch Đường liếc mắt nhìn Hồ Kiến Minh một cái, nhắc nhở đối phương: "Món đậu phụ kia là bếp trưởng các cậu làm."

Bếp trưởng các người làm phần đậu phụ kia là muốn đầu độc cây non nhà ta = đầu bếp bình thường muốn tiêu diệt cây non.
Bản lĩnh của nhị đầu bếp < bản lĩnh của bếp trưởng.


Nhị đầu bếp = đầu bếp của nhà hàng bình thường = tiểu lâu la = những người không liên quan.
Suy luận kết thúc, lô-gich hoàn mỹ, không chê vào đâu được, không thế phản biện.
Dịch Bạch Đường không tiếp tục để ý đến sắc mặt thay đổi liên tục của Hồ Kiến Minh nữa, lần thứ hai tập trung lực chú ý đến con vịt mình đang cầm, không đến 3-5 phút đẫ lọc xong thịt của con vịt cuối cùng.
Đợi đến khi con vịt cuối cùng chỉ còn trơ lại xương trên que xiên, phần thịt đã bay qua lửa nóng xếp ngay ngắn trên mâm trắng rồi, cùng đợi một người khác xử lý đồ ăn, việc hắn cần làm coi như xong, hắn để các vật dụng xuống, chuẩn bị quay người rời đi lại không nghĩ đến đoàn người đi theo hắn tách ra hai bên không phải là nhường thành một lối đi thông thoáng, mà đứng ở giữa con đường này còn có Mạt Kỳ tiên sinh.
Trên mặt Mạt Kỳ tiên sinh lúc này là tươi cười rạng rỡ.
Từ khoảng cách thật xa ông ta đã vươn tay ra, tiến lên trước, dùng sức nắm chặt hai tay Dịch Bạch Đường, nhiệt tình nói: "giờ thì tôi đã biết vì sao bọn họ lại đặt cho cậu một biệt danh đáng yêu như thế rồi! Đồ ăn cậu làm ra thật sự là quá...!Thật sự khiến cho người ta phải kinh hỉ và kinh ngạc!"
"Bản thân dao pháp đã là một màn nghệ thuật thịnh yến."
"Nghệ thuật vốn dĩ không phải cao sang như cung vàng điện ngọc mà là kết hợp với thực tế, lúc miếng thịt có độ dày vừa phải vượt qua lửa nóng đã có thể chín mềm lại không mất đi vị ngọt của thịt."
"Hương vị của nó cứ như vậy tươi mới vô cùng."
"Còn về phần nước sốt của Paolo..."
Mạt Kỳ cũng không quên Paolo, Paolo là người ông ta quen biết đã lâu, đồ ăn làm ra cũng rất phù hợp với khẩu vị của Mạt Kỳ: "Nước sốt của cậu là nước sốt của cậu, không ai có thể bắt chước được."
"Được rồi." Mạt Kỳ vui vẻ nói, "Hôm nay tôi đã được ăn một món ăn tuyệt vời nhất, 1 tháng sau, sau khi về nước, Paolo, tôi sẽ viết một chuyên đề về mỹ thực đối với nhà hàng của cậu sau đó trong chuyên mục hợp tác với đài truyền hình sẽ giới thiệu nó; còn Bạch Đường, tôi sẽ đến nhà hàng của cậu để ăn một bữa cơm, viết một bài bình luận được không? Dù sao nơi này cũng là nước ngoài, đưa lên truyền hình sẽ không tiện lắm."
"Cái gì?!"
Ông Dịch đứng trong đám người kinh ngạc bật thốt lên.
Lúc này mọi người xung quanh cũng đang đứng thành từng tốp nói chuyện với nhau, lời kinh ngạc ông Dịch thốt lên căn bản không nhấc lên ngọn sóng nào trong biển rộng cả, ngoại trừ vài người xung quanh xoay mặt liếc mắt nhìn ông ta một cái ra, những người khác ngay cả một ánh mắt cũng không có.
Ông Dịch cũng không có tinh thần để ý đến những người khác.
Ông ta ngơ ngác đứng tại chỗ, sau đó tỉnh táo lại.
Đứa con trai này hình như không giống với suy nghĩ trước đó của mình...
Đối mặt với câu hỏi dò của Mạt Kỳ, Dịch Bạch Đường cũng ngẩn ra: "Vì sao ông biết tôi có một nhà hàng?"
Mạt Kỳ cười không nói, chỉ nháy mắt với Dịch Bạch Đường.
Trong đám người, Thương Hoài Nghiên một mặt bình tĩnh, giấu đi công cùng danh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi