LƯU HƯƠNG


Phía trước giám khảo chuyên nghiệp, món ăn của Dịch Bạch Đường và Hồ Thừa Bình lần lượt được đưa lên.

Món ăn đầu tiên của Hồ Thừa Bình là cá Bát Bảo.

Cá Bát Bảo cũng là món ăn chiêu bài đầu tiên của Thái Đức Lâu, trung tâm là cá Đa Bảo, sau khi được câu lên sẽ được nuôi trong nước có điều phối thêm rượu, gia vị và gừng một thời gian, bình thường là khoảng 3-5 ngày, cái này gọi là say rượu tận xương; tiếp theo lại vớt lên, mổ sạch, dùng phương pháp phối chế giống như nuôi cá lúc trước để tẩm ướp trong nước sốt đậm đặc; sau khi ướp trong một khoảng thời gian nhất định rồi sẽ cho trực tiếp vào nồi để hấp, công đoạn hấp này cũng cần phải chú ý thời gian, khoảng 3-5 phút, như vậy, khi cho vào nồi, cá vẫn còn ánh nước sốt óng ánh, nhưng đợi đến khi nửa sống nửa chín, các loại gia vị ngâm tẩm từ lúc trước cũng ngấm sâu vào tận bên trong xương thịt cá, thịt cá sẽ có vị ngọt thanh hoàn toàn tự nhiên giống như vẫn còn đang sống, hơn nữa, bên trong vị ngọt lại xuất hiện thêm vị rượu và vị mặn.

Nghe nói là khi món ăn này xuất hiện lần đầu tiên ở Thái Đức Lâu, tất cả các thực khách được ăn món ăn này đều khen không dứt miệng, một mỹ thực gia nổi tiếng nào đó còn không hề keo kiệt lời khen, nói là "Khi ăn món ăn này rồi mới biết tất cả những thứ khác đều là cá chết.

"
Hiện giờ, món ăn này cũng đã có mặt được ít nhất 10 năm.

Mọi người bình thản động đũa, dùng bữa, hương vị quả thật không tệ, có Hồ Thừa Bình đại sư làm bếp trưởng, thịt cá tươi mới khi cho vào trong miệng có thể nói là đã đạt mức cực hạn của vị giác.

Sau đó, bọn họ súc miệng, lại tiếp tục làm sạch mũi, làm thế là để cho hương vị còn lưu lại trong mũi và miệng vừa rồi đều được làm sạch, tiếp theo mới dùng vị giác và khứu giác hoàn toàn mới để tiếp tục thưởng thức món ăn tiếp theo.

Nhắc đến cũng khéo.

Món ăn tiếp theo của Dịch Bạch Đường cũng là một món làm từ thuỷ sản nước ngọt.

Món ăn này là Cơm nếp hấp cua.

Gạo nếp màu tím đen được rải chỉnh tề một tầng, bên trên là một con cua đồng vàng, thế nhưng vì chưa vào mùa nên cua đồng cũng hơi nhỏ.

"Ôi, muốn nấu món ăn ngon thì cũng cần phải chú ý đến thời điểm có thích hợp hay không, giờ lại ăn cua đồng, thời gian có vẻ không được đúng cho lắm nhỉ.

"
Có người gõ gõ lên trên mặt bàn.


Nhưng bây giờ mới là món ăn đầu tiên, muốn gấp gáp hò hét cái gì đó thì cũng vẫn quá sớm, phần lớn các đầu bếp đều đợi món cơm nếp hấp cua được đưa lên trước mặt mình mới động thủ chuẩn bị thưởng thức.

Tuy rằng vị giám khảo kia có thái độ thiên vị Thái Đức lâu vô cùng rõ ràng, thế nhưng cũng không hẳn là nói sai, lúc này đúng là không phải thời điểm thích hợp để ăn cua.

Ôm tâm thái như vậy, thái độ của những giám khảo còn lại khó tránh khỏi bị ảnh hưởng vài phần, động tác tay lấy cua đồng cũng không quá tích cực.

Thế nhưng khi họ vừa gắp cua đồng lên, các chuyên gia đã ngay lập tức phát hiện ra điều không đúng: Cua đồng này có vẻ quá nhẹ thì phải?
Bọn họ cầm lấy cua đồng, hơi hơi gõ vào đó, tiếp theo lại lật phần mai ra, quả nhiên, toàn bộ thịt cua bên trong đã bị lấy ra hết, hiện tại đặt bên trên gạo nếp chỉ là mọt cái xác cua hoàn hảo.

Nếu muốn lấy toàn bộ thịt cua ra nhưng vẫn có thể bảo tồn xác bên ngoài một cách hoàn hảo thì cũng thật sự không dễ dàng gì.

Mỗi người bọn họ đều dùng ánh mắt nghiên cứu tìm tòi chăm chú nhìn vào xác cua đồng một lúc, tiếp theo mới dời tầm mắt lên trên cơm nếp.

Thật ra, cơm nếp cũng không nên là món ăn được đưa lên đầu tiên.

Bởi vì ăn vào rồi sẽ tạo cảm giác chắc dạ, nếu như ăn nhiều rồi thì khẩu vị đối với những món sau cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Thế nhưng cơm nếp này của Dịch Bạch Đường cũng có điểm lạ.

Mặc dù được đặt trong một chiếc khay sứ lớn, nhưng chiếc khay này cũng đã được đặt vào vị trí trung tâm trên bàn, mấy chiếc đĩa trong đó có độ lớn tương đương với một chiếc cốc cà phê, bên trên là một lớp cơm nếp mỏng giống như mặt cỏ, chung quanh là màu tím đen, ở giữa lại có màu trắng sữa pha lẫn sắc vàng, trong đó, cơm nếp màu trắng sữa có hình dạng giống như cua đồng vừa được nhấc lên, hình dạng mập mạp, đủ cả 8 chân, ở trên còn dùng gạo nếp cẩm tạo thành hai con mắt, nhìn qua cũng rất đáng yêu.

Nếu như cua đồng bên trên cơm nếp đã là một cái vỏ rỗng thì phần ăn vào tất nhiên sẽ là phần gạo nếp này.

Giám khảo tiện tay đặt vỏ cua đồng uy vũ bất khuất lên bàn, cầm lấy thìa múc một thìa cơm nếp, một thìa canh bình thường múc xuống, phần cơm nếp đã trống 1/3.

Nếu như gọi đây là bàn cơm nếp thì cũng quá coi trọng nó rồi, nhiều nhất cũng chỉ là một cái đĩa cơm nếp nho nhỏ, thật sự chưa từng thấy một đầu bếp nào lại tiết kiệm nguyên liệu như thế!
Trong lòng mọi người bất giác oán thầm hai câu, sau đó mới đưa cơm nếp nhét vào trong miệng.


Trong giây phút hai hàm răng chạm vào nhau nghiền nát miếng cơm nếp kia, vị cua nồng đậm giống như một quả bom nho nhỏ, trong chớp mắt nổ tung trong khoang miệng.

Có người bật thốt lên: "Chuyện gì thế này?!"
Thế nhưng không có ai trả lời.

Tất cả mọi người đang tập trung, nhanh chóng, lặp lại động tác trong miệng!
Từng hạt gạo nếp dẻo thơm sau khi bị hàm răng nghiền nát, hương vị cua đồng ẩn nấp trong đó lập tức thuận thế chui ra, gạch cua vị mặn, thịt cua khoái hoạt, hơn nữa toàn bộ lại bao bọc lấy hạt cơm nếp, ở trong miệng cùng nhau đan dệt thành một khúc phong vị đặc biệt vui vẻ, hạnh phúc!
Vội vội vàng vàng nhai nuốt miếng cơm trong miệng, lúc này mọi người mới có thể rút sự chú ý của mình ra, một lần nữa đặt lên trên cơm nếp.

Trên bầu trời, ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, chiếu rõ mọi thứ, thế nhưng vào giây phút này, không chỉ có một vị giám khảo vẫy tay với nhân viên phục vụ để họ lấy thêm một chiếc đèn bàn tới để chiếu lên trên đĩa cơm.

Rất nhanh, mấy cái đèn bàn đều được đưa lên.

Nhóm các vị giám khảo ngồi ở nơi này tập hợp lại các đĩa cơm, tia sáng chiếu thẳng xuống dưới, giám khảo ngồi ở vị trí trung tâm đầu tiên dùng đũa gắp mấy hạt cơm nếp trắng lên, chỉ vào màu vàng óng bên trong nói: "Mọi người nhìn xem, màu vàng óng càng rõ hơn dưới ánh sáng, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là gạch cua.

"
Nói rồi, ông ta lại thả cơm nếp trắng xuống, tiếp theo lại lấy mấy hạt cơm nếp màu tím đen lên, lại nói: "Bên trong cơm nếp cẩm có khả năng không nhìn rõ được, thế nhưng dưới ánh sáng mạnh tăng cường, vẫn có thể nhìn thấy hai đầu hạt cơm sậm màu hơn hẳn, ở giữa lại nhạt màu hơn, cũng có cảm giác lấp lánh tương tự, bên trong rất rõ ràng là có thịt cua.

"
"Thế nhưng việc này là không thể nào làm được đúng không!" Có người bật thốt lên, "Cái này cũng không phải là cho vào bên trong cơm nếp làm nhân, mà là từng hạt cơm một, làm sao đầu bếp có thể có đủ thời gian để cho thịt và gạch cua đồng vào bên trong từng hạt cơm được?"
Cái này!
Mặc dù mọi người cũng không biết làm thế nào để có thể ra được thành phẩm như vậy, thế nhưng hiện tại cũng không phải lúc để nói điều này, giờ mà nói ra thì thật chẳng khác nào nói tất cả mọi người ngồi ở đây đều không lợi hại bằng vị đầu bếp kia à?
Các giám khảo còn lại cũng không nén được sự tức giận đối với gia hỏa này.

Vị giám khảo đưa ra nghi vấn này về món cơm nếp hấp cua đồng kinh điển kia cũng không thể tiếp tục đề tài này nữa, ông ta nhẹ nhàng tằng hắng một cái, lại nhìn về phía các vị giám khảo xung quanh đó rồi nói sang chuyện khác: "Món ăn đầu tiên của cả hai phe cũng đã được nhận xét xong, các vị có thể nói qua vài nhận xét cá nhân.

"

Sự im lặng diễn ra chốc lát ở bên phía bàn dài.

Đầu tiên là vị giám khảo đã nói hiện giờ ăn cua đồng cũng không phải là thời điểm thích hợp để ăn lên tiếng, đôi mắt hơi nghiêng, có phần đủ ý tứ hàm xúc với một nhân viên phục vụ nào đó đứng bên cạnh.

Nhân viên phục vụ kia đầu tiên là đứng yên, sau mấy phút thì rời đi, đi qua hai cánh cửa, đến một góc khuất.

Đến khi hoàn toàn đi vào trong góc kín này rồi, lại xuất hiện ánh sáng cùng với một người khác, hai bên đều nhìn nhau rất rõ ràng.

Nhân viên phục vụ hạ thấp giọng nói với Hồ Kiến Minh đang đứng chờ ở đây: "Tình huống cũng không quá tốt, phía bên kia có sáng tạo hoàn hảo, đã rất nhiều vị giám khảo dao động.

"
Tiếp theo cậu ta cũng không dừng lại lâu hơn, bước qua Hồ Kiến Minh, đi về phía phòng vệ sinh.

Như vậy, nếu như có ai tình cờ nhìn thấy họ cũng có thể giải thích được là tình cờ gặp mặt trong phòng vệ sinh.

Hồ Kiến Minh âm thầm nắm chặt tay, sau đó đi ra ngoài, rút điện thoại ra.

Hắn quyết định dựa vào mối quan hệ xã hội của mình!
Chỗ ngồi của các vị giám khảo đã trở nên náo nhiệt.

Người lên tiếng đầu tiên vẫn là giám khảo bình chọn cho Thái Đức lâu lúc trước, ông ta hắng giọng một cái, nói: "Sáng tạo rất tốt, thế nhưng món ngon cuối cùng vẫn cần lựa chọn dựa trên hương vị của đồ ăn, hiện tại đúng là thời điểm không thích hợp để ăn cua, món ăn này cũng quá mức khoa trương rồi.

Hơn nữa Thái Đức lâu cũng đã được thành lập mấy chục năm, món ăn gì được mang ra cũng là món ăn đã được chúng ta ăn qua rất nhiều lần, cho nên không phải là nó không có sự sáng tạo, hương vị không tốt mà là chúng ta đã ăn thành một thói quen; đối lập chính là một phe khác, chúng ta căn bản không biết rõ, trước đó cũng chưa từng ăn nên mới cảm thấy đặc biệt mới mẻ.

"
Sau khi dứt lời, ông ta nhìn các vị giám khảo xung quanh một vòng rồi nói:
"Tôi cho cá Bát Bảo 10 điểm, cơm nếp hấp cua đồng 8 điểm.

"
Mấy vị giám khảo khác cũng đang rơi vào trầm ngâm.

Nếu như chỉ là bình luận món ăn đơn thuần, không liên quan gì đến điểm số, vậy thì bọn họ có thể thoải mái nói ra tất cả những điều họ suy nghĩ.


Thế nhưng, khi đã đạt đến vị trí như ngày hôm nay, rất ít người có thể thật sự không quan tâm đến mọi việc, chỉ quan tâm đến bàn luận đồ ăn.

Không nói đến những việc khác, Hồ Thừa Bình cũng được xem là lão tiền bối bên trong nghiệp giới đầu bếp, mọi người đều quen biết lẫn nhau, nếu như thật sự cho một điểm số thấp, vậy khi gặp nhau cũng cảm thấy ngại ngùng!
Vì vậy lại có người thứ hai lên tiếng:
"Nhưng sáng tạo này vẫn đáng được cổ vũ, tôi thấy hai món ăn này, đều cho 9 điểm.

"
Ông ta suy nghĩ, quyết định không đắc tội với lão tiền bối, nhưng cũng không thể đắc tội với khẩu vị của mình được.

Cùng với việc các giám khảo bắt đầu nói chuyện, nhân viên phục vụ vừa tiếp xúc với Hồ Kiến Minh cũng vừa quay lại từ phòng vệ sinh, một vị giám khảo khác cũng trực tiếp đứng lên đi về phía phòng vệ sinh.

Vị giám khảo này thả lỏng hơn nhiều so với nhân viên phục vụ vừa rồi, vừa rời khỏi khu vực dùng cơm đã lấy di động ra, gọi cho Thương Hoài Nghiên một cuộc điện thoại, ngay câu đầu tiên đã nói: "Đúng như cậu nói, đầu bếp của phía màu lam nấu ăn không tệ, có điều, theo như tôi thấy thì bên phía Thái Đức lâu đã bắt đầu sử dụng quan hệ xã hội của mình rồi!"
"Ồ —— "
Trong bóng đêm, món ăn cũng bắt đầu được đưa đến các bàn khách mời.

Thương Hoài Nghiên cầm điện thoại di động, đi tới một nơi lâm thủy, một tay chống lên lan can, khóe miệng hơi nhếch, ý cười lạnh nhẹ nhàng lướt qua khóe môi.

Y nói hai câu đơn giản với vị giám khảo kia, sau đó cúp máy, quay lại bàn tròn.

Từ lúc rời đi đến khi quay lại chưa đến 2 phút, đồ ăn vừa được đưa lên bàn đã không cánh mà bay, bên này nhân viên phục vụ vừa mang món ăn lên, bên kia nhân viên phục vụ đã tiến đến thu dọn một bàn đĩa trống.

Trạng thái ở bên phía bàn tròn vẫn duy trì giống như lúc trước, một đĩa đồ ăn đặt ở giữa bàn, 8 người ngồi xung quanh thi nhau cướp đoạt, đũa như bay, ăn không biết trời đất ở đâu!
Thương Hoài Nghiên trợn mắt há mồm:
"Chuyện này! Đồ ăn ăn ngon không?"
"Ăn ngon, ăn ngon, ăn ngon!" Lâm tổng nhét đầy đồ ăn trong miệng, liên tiếp trả lời ba chữ ăn ngon với Thương Hoài Nghiên, "Những món ăn này đều vô cùng tuyệt vời, nếu như hôm nay không đến, tôi thật sự sẽ đau đớn đến mức không còn muốn sống trên đời này nữa!"
Sau khi nói xong, thật vất vả mới nuốt hết thức ăn trong miệng vào cuống họng, bỗng nhiên ông ta làm rơi đũa trên bàn, sợ hãi đến mức biến sắc!
"Chờ đã!"
Thương Hoài Nghiên vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm tổng sắp hỏng đến nơi: "Chúng ta đã ăn bao nhiêu món ăn rồi? Món nào tôi cũng cảm thấy ăn quá ngon, vậy lát nữa làm sao chọn được thực đơn đây?"
Thương Hoài Nghiên: "! "
Cảm thấy chuẩn bị hỏng đến nơi không chỉ có một mình Lâm tổng, khi một câu này được nói ra, những người còn lại trong bàn cũng giống như được nhắc nhở, không phải lời nói quá, trong chớp mắt này, Thương Hoài Nghiên giống như nhìn thấy cảm giác cha mẹ mất đi trên mặt bọn họ!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi