LƯU HƯƠNG


Đầu hạ, sau giờ ngọ*, chim nhỏ trên những ngọn cây bên đường cũng ủ rũ hơn.

(*11h-13h trưa)
Ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp lớp lá cây giống như những mảnh vàng vụn rơi lả tả trên mặt đất, phía sau vườn hoa, chim sẻ nhảy nhót vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến đám người tới tới lui lui bên cạnh, trong ao nước từng đàn cá vàng cũng bơi lội tung tăng không phiền não giống như thế.
Thương Hoài Nghiên ngồi ở phòng khách nhìn ra ngoài cửa sổ sát mặt đất ngắm nhìn chim sẻ và cá vàng rồi thở một hơi dài thườn thượt.
Những tháng ngày dạo chơi bụi hoa dính mật đến giờ đều biến thành buổi tối cô độc trong phòng rơi nước mắt mà...!Hiện tại trên mặt y không cảm xúc, lấy tác phong làm việc quan trọng, tổng kết kinh nghiệm, tích lũy giáo huấn, kĩ càng rút ra kết luận: Một, đối thủ là thần cũng không đáng sợ, chỉ sợ đồng đội heo.
Hai, lịch sử đen tối không được lặp lại.
Ba, bất kì nguy cơ nào cũng phải nghiêm túc bóp chết từ trong trứng nước!
Bốn, Dịch Bạch Đường dường như hiểu mình rất rõ, biết rằng mình động tâm, hắn tất nhiên cũng rất vui vẻ khi đồng thời phát hiện ra, đại khái e rằng khả năng...!Ngay lập tức đã gặp phải?
Tim Thương Hoài Nghiên nhảy dựng, vô cùng đau đầu, chỉ cảm thấy mình đã trêu chọc phải một cái ra đa nhạy cảm như vậy, cố tình lại còn không buông ra được, thật sự là có hơi...
Một tiếng "Răng rắc" vang lên, cửa phòng tầng hai bỗng nhiên được mở ra.
Dịch Bạch Đường đã đổi sang một thân quần áo thể dục, chậm rãi đi từ trên lầu xuống, chậm rãi lướt qua Thương Hoài Nghiên, chậm rãi mở cửa lớn đi ra ngoài.
Đau đầu vừa rồi của Thương Hoài Nghiên lập tức bị quăng lên chín tầng mây.
Thương Hoài Nghiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhanh chóng đuổi theo Dịch Bạch Đường, âm thầm nhìn qua gương trong phòng khách một cái lại xoay mặt cười đến anh tuấn tiêu sái: "Bạch Đường, cậu muốn đi đâu? Vừa vặn hôm nay tôi cũng rảnh rỗi, để tôi đưa cậu một đoạn..."
Dịch Bạch Đường: "Hừ."
Thương Hoài Nghiên: "Có phải là đến Có Cây không? Mấy ngày nay tôi cũng đã không đến đó rồi, vậy chúng ta cùng đi được không, để xem bọn họ ở đó có lười biếng hay không."
Dịch Bạch Đường: "A."
Thương Hoài Nghiên khuyên can đủ đường, cuối cùng cũng coi như thành công nhét Dịch Bạch Đường vào ghế phụ cạnh ghế lái.
Y nhanh chóng vòng qua nửa xe, ngồi vào ghế lái, hai tay đặt trên ghế lái, lần thứ hai hít vào một hơi thật sâu.
Quyết định, kế hoạch đại tác chiến lấy lòng Dịch Bạch Đường từ lúc này chính thức bắt đầu!

Độ khó của nhiệm vụ...!Cấp S, cực kì khó!
Mục tiêu của giai đoạn tác chiến thứ nhất...!Lần thứ hai cùng giường chung gối!
Thời gian hoàn thành dự kiến...???
Hai ngày nay khí trời vừa vặn, cũng chưa phải thời điểm nóng nhất, rất thích hợp để chợp mắt sau giờ ngọ.
Bên trong buồng xe, ngoài tiếng hô hấp của một người khác cũng chỉ có tiếng dương cầm từ trong loa truyền ra mềm mại như nước chảy xuôi.
Dịch Bạch Đường yên ổn nhắm mắt gần nửa giờ, đến khi xuống xe cả người đều có cảm giác lười biếng của người vừa mới tỉnh dậy, cho nên mặc kệ Thương Hoài Nghiên tiến đến gần, vô cùng thân mật cầm tay hắn đi về phía nhà hàng Có Cây cũng không phản đối.
Mãi đến tận khi tiến vào phòng ăn, hiện giờ cũng không phải giờ cơm cho nên có thể thấy được người phụ nữ đang ngồi nhàn nhã bên bàn chơi di động mới cảm thấy tinh thần hơi được vực dậy: "Dì Chu, sao dì lại đến đây?"
Giày cao gót nhẹ nhàng đá một cái vào chân bàn, ghế tựa mang theo chủ nhân tao nhã quay một nửa vòng, khuôn mặt giám đốc Chu lộ rõ dưới ánh mặt trời, tinh thần sáng láng, ý cười dịu dàng: "Còn ít tuổi như vậy mà còn bận hơn cả ta, ta đưa hợp đồng cho cậu trước, về phần trước đó cậu và tiểu Hoàng làm loạn có lẽ cũng là vì phần hợp đồng này phải không?"
Dịch Bạch Đường im lặng không lên tiếng tiếp nhận hợp đồng, nhìn qua một lượt từ trên xuống dưới thấy không có vấn đề gì bèn tiện tay đưa cho Thương Hoài Nghiên."
Thương Hoài Nghiên vội vã nhận lấy.
Giám đốc Chu lại gõ gõ mũi giày xuống sàn nhà: "Sợi dây chuyền mà cậu đưa cho tôi rất đẹp, cũng không rẻ đúng không?"
Dịch Bạch Đường: "Không phải tôi đưa."
Giám đốc Chu sững sờ, ánh mắt lập tức chuyển đến trên người Thương Hoài Nghiên.

Dựa vào trực giác của phụ nữ, nàng vô cùng vui vẻ đưa dây chuyền đến phía chủ nhân thật sự, sau đó trong lòng lại có phần buồn bực: Hai thằng nhóc này hình như quan hệ không bình thường thì phải, không phải là còn chưa quen biết đến nửa năm sao? Sao lại thân thiết như thế...!Chẳng lẽ là vừa gặp đã thân như trong truyền thuyết?
Ý nghĩ của nàng xoay chuyển mấy lần, cũng không quá để tâm, chỉ mỉm cười nói: "Người khác vì cậu lại đưa cho tôi lễ vật quý trọng như vậy, có nên cảm tạ người ta không? Tôi thấy gần đây cậu đang chuẩn bị cho việc bình xét cấp bậc của nhà hàng đúng không? Có đối tượng chưa?"
Dịch Bạch Đường cau mày: "Ai nói cho dì biết?"
Một khi trạng thái đã tốt, đầu óc cũng thanh tỉnh theo.
Giám đốc Chu bình tĩnh: "Chuyện đơn giản như vậy còn cần người khác nói à? Toàn gia đình từ già đến trẻ đều biết việc này."
Dịch Bạch Đường nhíu mày, bỏ qua đề tài liên quan đến gia đình: "Tiến hành không quá thuận lợi.


Tôi đã liên lạc hơn nửa, nhưng trong tay họ đều không có danh sách của năm nay."
Giám đốc Chu bình tĩnh nói: "Đây là việc bình thường, mỗi năm các nhà hàng mới xuất hiện nhiều như thế, ai cũng muốn được bình xét cấp bậc, thế nhưng mỹ thực gia được hiệp hội đầu bếp trao quyền bỏ phiếu cũng chỉ có vài người, hơn nữa mỗi người chỉ có thể đề cử 1 nhà hàng mỗi năm, đừng nói đến phần của năm nay, có những mỹ thực gia đã có hẹn trước đến 5 năm sau rồi...!Có điều tôi đến đây cũng không phải để nói những tin tức bất lợi này với cậu.

Tôi biết một mỹ thực gia chắc chắn còn tiêu chuẩn, cậu có hứng thú không?"
Ánh mắt của Dịch Bạch Đường rơi trên người giám đốc Chu: "Trong tay ông ta có tiêu chuẩn còn lại?"
Giám đốc Chu: "Chắc chắn là vẫn còn."
Dịch Bạch Đường: "Có điều kiện gì?"
Giám đốc Chu: "Không có điều kiện gì cả, cậu chỉ cần làm cho anh ta một bữa cơm, để cho anh ta tán thành cậu là được.

Vì cậu đã giúp tôi nên tôi mới nói cho cậu biết điều này."
Dịch Bạch Đường: "Cảm ơn..."
Giám đốc Chu không đợi Dịch Bạch Đường nói xong, tiếp tục bổ sung: "Có điều cũng có vấn đề nhỏ, vị mỹ thực gia này là bạn của ta, vì một vài vấn đề tâm lý cho nên tạm thời mất đi năng lực vị giác."
Dịch Bạch Đường mặt không cảm xúc: "..."
Giọng điệu của giám đốc Chu bình tĩnh: "Tiểu Bạch Đường, dì tin tưởng cậu, cậu có thể trị khỏi cho dì thì khẳng định có thể trị khỏi cho cái tên này."
Dịch Bạch Đường lạnh lùng nói: "Cái này thật không dám nhận."
Giám đốc Chu bật cười: "Nổ cái gì thế? Các cậu không phải cũng cần phải rèn luyện năng lực à? Dì đây chính là cung cấp cho cậu bản mẫu để tiến hành thí nghiệm."
Dịch Bạch Đường cũng không tiếp lời.
Ánh mặt trời dễ dàng chiếu sáng lên chiếc bàn có vị trí cạnh cửa sổ, chiếu lên nửa người Dịch Bạch Đường và giám đốc Chu.

Từ lúc hai người bắt đầu một hỏi một đáp, Thương Hoài Nghiên vẫn duy trì nụ cười mỉm lễ phép, chỉ là theo thời gian trôi đi, trong lòng y đã bắt đầu mất hứng.
Đề tài của họ luôn không có chỗ để mình xen lời.
Y thầm nghĩ như thế.
Hơn nữa vẫn luôn dùng ngôn ngữ bằng tay chân để ám chỉ mình cần phải rời đi.
Y lập tức cười lạnh một tiếng.
Hừ...!Mình cố tình làm như xem không hiểu.
Thương Hoài Nghiên thừa dịp liếc mắt nhìn Dịch Bạch Đường, trong tầm mắt, ánh mắt của Dịch Bạch Đường yên tĩnh, đối với tất cả mọi thứ đều không có phản ứng, giống như không cảm thấy có điều gì bất thường cả.
Thương Hoài Nghiên nhất thời cảm thấy mất mát.
Giám đốc Chu cầm chén lên nhấp một hớp rồi lại đặt xuống, cánh hoa cúc thon dài dập dềnh trên sóng nước.

Nàng cũng không thật sự ám chỉ Thương Hoài Nghiên phải rời đi, chẳng qua cảm thấy những việc tiếp theo tốt nhất nên nói riêng với Dịch Bạch Đường.
Nàng châm chước rồi đứng lên: "Được rồi, chuyện ngày hôm nay cũng gần như xong rồi, tôi đi trước, cậu tiễn tôi một đoạn được không?"
Dịch Bạch Đường theo lời đứng dậy.
Hai người đi qua cửa kính tự động.
Giám đốc Chu nói: "Bạch Đường, bình thường tôi cũng không nói cho cậu việc tôi và người trong nhà cậu có giao tình, có phải cậu cũng hơi hiếu kì..."
Dịch Bạch Đường im lặng không lên tiếng.
Giám đốc Chu tiếp lời: "Lúc trước tôi cũng đã hỏi qua Tiểu Hoàng.

Việc Tiểu Hoàng nói chuyện không liên quan đến mẹ cậu là thật.

Tôi và mẹ của cậu là đồng học, cũng đã là bạn tốt nhiều năm, thế nhưng những năm gần đây tôi cũng không biết mẹ cậu ở đâu, cũng chưa từng liên lạc với mẹ cậu...!Những gì cậu ấy nghe được ở bên ngoài là cuộc nói chuyện điện thoại giữa tôi và một người bạn khác, năm đó ba người chúng tôi có quan hệ rất tốt, thế nhưng những năm gần đây, mọi người trời nam biển bắc, một người mất tích, còn lại hai người cũng kết hôn, ai cũng không thể lập tức đến để tụ hội." Nàng hơi dừng lại, sau đó nở nụ cười bất đắc dĩ, "Nếu gặp qua điện thoại, chúng tôi sẽ cùng nói một vài việc về mẹ cậu, cũng sẽ nói vài câu về cậu."
Dịch Bạch Đường im lặng một lúc lâu giờ mới lên tiếng: "Tôi biết rồi."
Đại khái là vì bỗng nhiên nói đến một lĩnh vực mà hắn hoàn toàn không hiểu, trong phút chốc Dịch Bạch Đường cảm thấy không biết nên nói gì.
Không giống với ông ngoại ít nhiều sẽ nhắc đến cha mình, nhân vật mẹ ruột này từ nhỏ đến lớn gần như là một vấn đề kiêng kị.

Không ai chủ động nhắc đến, coi như hắn có chủ động hỏi cũng chỉ vĩnh viễn nhận được một câu trả lời im lặng.
Mí mắt Dịch Bạch Đường khẽ buông xuống rồi lại nâng lên, hắn không tiếp tục lảng tránh đề tài này, cũng không biểu lộ cảm xúc không vui vẻ gì của mình: "Dì Chu còn có chuyện gì không?"
Giám đốc Chu nhìn Dịch Bạch Đường.

Ánh mặt trời chiếu lên làn da trong suốt của cậu bé trước mặt cũng không thay đổi được dáng vẻ dường như lãnh đạm không bao giờ thay đổi này.

Mà cho dù có như vậy thì đây cũng là một cậu bé tốt đẹp đáng yêu.

Nàng cũng không phải lúc nào cũng hiểu bạn tốt của mình nghĩ gì, một người phụ nữ như vậy lại nhất định ngã đến vỡ đầu chảy máu vì một người đàn ông, đến mức tất cả đều không để ý đến.
Nàng nhẹ nhàng giải thích: "Không có gì.

Bạch Đường, mẹ cậu không phải..."
Dịch Bạch Đường nói nhàn nhạt: "Tôi chưa từng gặp bà, cũng không biết bà như thế nào."
Hắn không tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa, quay người trở về, vừa liếc mắt đã thấy Thương Hoài Nghiên ở phía cửa sổ sát đất đang trông ngóng mình, hận không thể ngay lập tức bay đến bên cạnh mình.
Trong nháy mắt, người muốn nói lại thôi biến thành giám đốc Chu!
Trong lòng Thương Hoài Nghiên có loại vui sướng không rõ, y nhanh chóng bước đến bên cạnh Dịch Bạch Đường, ân cần hỏi: "Bạch Đường, tiếp theo làm gì? Đi tìm mỹ thực gia mà giám đốc Chu đã nói phải không?"
Dịch Bạch Đường: "Phải."
Thương Hoài Nghiên gật đầu: "Tôi hiện giờ cũng không có việc gì, có thể lái xe đưa cậu đi."
Dịch Bạch Đường không vui: "Tôi tự đi."
Thương Hoài Nghiên: "..."
Muốn ôm bảo bảo đang không vui vào lòng sờ sờ hôn nhẹ, thế nhưng bảo bảo lại không muốn để mình sờ sờ hôn nhẹ...
Thương Hoài Nghiên nhanh trí: "Tôi bỗng nhiên nhớ ra, ở bên kia công ty có một hạng mục cần thị sát, chúng ta vừa vặn tiện đường, để tôi đưa cậu đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi