LƯU MANH HÓA IDOL



Sau khi nghe bài hát, một số cư dân mạng cho rằng cảm giác quyến luyến, không muốn chia xa khi phải tạm biệt các bạn cùng lớp đã được bài hát thể hiện ở mức cao nhất, khiến người ta phải rơi lệ.

Trong tháng mười một tốt nghiệp này, ca khúc đã chạm tới trái tim của rất nhiều bạn sắp rời xa mái trường, dư vị để lại trong lòng mọi người kéo dài vô tận.
Vào thời điểm này, mọi suy đoán về cậu Bảo cũng đang lan truyền trên mạng, có người nói rằng anh ấy sinh ra trong một gia đình có truyền thống âm nhạc, được học hành tử tế từ nhỏ, cha mẹ là những người có thâm niên trong làng nhạc.

Cũng có người nói rằng cậu Bảo thực chất là một nghệ sĩ biểu diễn đường phố, vừa học vừa kiếm tiền trả học phí bằng cách đi biểu diễn.

Sự việc này đã thu hút sự chú ý của nhiều người hâm mộ, thậm chí có người còn yêu cầu tìm thông tin liên hệ của cậu Bảo, để ủng hộ anh ấy, giúp anh ấy hoàn thành việc học của mình.
Có một phát ngôn còn gây tranh cãi hơn khi cho rằng cậu Bảo là học trò của một ca sĩ nổi tiếng ở Trung Quốc, đã đi theo anh ta học tập và sáng tác hơn mười năm.

Một phóng viên đã phỏng vấn nam ca sĩ này, nhưng anh ta vờ tỏ ra thần bí, nói rằng không có lời giải thích nào cho câu hỏi trên.

Ca sĩ này, cách đây năm sáu năm vẫn còn nổi tiếng, nhưng giờ đã xuống dốc, phong độ không còn được như trước, nên không tránh khỏi việc mọi người nghi ngờ anh ta đang lợi dụng những tin đồn gần đây về cậu Bảo và vụ Tiêu Thái Khôi đạo nhạc để đánh bóng bản thân.
Vì vậy, hiện tại có rất nhiều người đang chú ý đến cậu Bảo, ca sĩ kiêm nhạc sĩ mạng, rốt cuộc anh ấy ở đâu? Là người như thế nào? Anh ấy có biết gì về những thành tích của mình trên mạng không?
Đương nhiên là Trương Quang Bảo biết điều đó, anh đã theo dõi tình hình phát triển của sự việc.

Thậm chí anh còn làm ổ ở Baidu, vào một bài đăng được tạo ra cho anh, trò chuyện với người hâm mộ cả một buổi chiều.

Các fan hâm mộ mừng như điên, "cậu Bảo" xuất hiện trở lại, tin tức này một đồn mười, mười đồn trăm, chỉ trong chốc lát, số lượng bài đăng trên Baidu không ngừng tăng lên.
Trương Quang Bảo không còn cách nào khác là mở một bài đăng mới để trò chuyện với những người ủng hộ mình.
"Cậu Bảo, anh là thần tượng của em, em có thể nhìn anh một cái được không?" Người nói câu này hình như là một cô gái, ID của cô ấy là "Dâu tây nhỏ", có thể nhìn thấy, gặp gỡ thần tượng của mình là một chuyện vô cùng hạnh phúc, là một cảm giác khó nói thành lời.
"Ha ha, nếu bạn nhìn thấy mặt thật của tôi, chỉ sợ sẽ thất vọng.

Tôi là một con ếch mang dáng vẻ của đàn ông, đúng rồi, đừng gọi tôi là thần tượng, chúng ta có thể làm bạn, chứ không phải mối quan hệ giữa người hâm mộ và thần tượng.

Cách xưng hô này khiến tôi thấy không thoải mái." Trương Quang Bảo trả lời.
Bài đăng này ngay lập tức được lấp đầy bằng hàng trăm bình luận, từng yêu cầu, từng câu hỏi từ phía người hâm mộ đều rất kỳ lạ, một số người yêu cầu Trương Quang Bảo công bố tài khoản QQ của mình, để mọi người thêm bạn bè, một số người hỏi Trương Quang Bảo sáng tác "Không muốn nói tạm biệt" trong hoàn cảnh nào, một số người lại muốn Trương Quang Bảo đăng hình, đủ loại yêu cầu khác nhau.
Trương Quang Bảo rất vui vẻ, thấy nhiều người thích tác phẩm của mình, anh cảm thấy mình đã không làm chuyện vô ích.


Âm nhạc không chỉ giúp bản thân giải trí mà còn mang lại niềm vui cho mọi người.

Anh không ngại thảo luận những vấn đề này với người hâm mộ, hơn nữa còn giải thích lý do tại sao không công bố thông tin, may là những người hâm mộ rất hiểu chỗ khó xử của anh, cũng không ép buộc.
"Cậu Bảo, anh là đồ khốn khiếp, là tên cặn bã, vô sỉ tới cực điểm! Anh lợi dụng Tiêu Thái Khôi để giúp bản thân trở nên nổi tiếng, anh chỉ là ăn may, sau này sẽ bị người ta phỉ nhổ! Tôi khinh thường anh!" Một nốt nhạc không hài hòa xuất hiện, ngay khi Trương Quang Bảo đang trò chuyện sôi nổi với người hâm mộ, ai đó đã đăng một bài như vậy.
Chẳng mấy chốc, bài đăng này đã bị fan của Trương Quang Bảo dìm xuống.

Mọi người đều điên cuồng mắng chửi người có tài khoản SB này, mắng thì cứ mắng, tự nhiên lôi cả Tiêu Thái Khôi vào làm gì.

Mọi người đem tổ tiên tám đời của người này ra mắng một lượt.

Trong số đó, có một fan nữ thực sự khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa, lúc nãy nói chuyện với Trương Quang Bảo, tài khoản có tên MM nói chuyện rất đoan trang, tao nhã nhưng khi nhìn thấy thần tượng bị mắng, lập tức nổi giận.
"Tiểu B, nghe cho kỹ, bổn tiểu thư xưa nay không thích mắng người, nhưng lần này thì tức giận thật rồi! Năm mươi năm Hà Đông, năm mươi năm Hà Tây, năm mươi năm người đàn ông thao anh, giang sơn như thử đa kiều, nhĩ bức như thử phong tao, bố anh JJ ngắn, chỉ bằng đầu con ruồi mắt con kiến, bị mẹ anh ép khô, nửa ngón tay đã nhét đầy! Ông nội nhà anh là quả cà chua già, JJ được có một đoạn, bà nội anh hồn đấu la, già rồi mà còn dư sức...!XX anh, anh là cái đồ OO, mắng thần tượng của bà đây hả, quay về cưỡng ép mẹ, dùng d*m thủy của bà ta rửa sạch miệng đi! Thẳng mất dạy, bà đây mà nhìn thấy anh, lập tức sẽ bóp chết cái đồ chó má nhà anh!"
Ngay sau khi bài viết này xuất hiện, ai cũng tự hỏi vị này là ai! Chắc hẳn tất cả những người hâm mộ ngồi trước máy tính đều chết lặng, bao gồm cả Trương Quang Bảo.

Cái miệng của MM đúng là không tha người.

Sau khi tên nhóc kia ấm ách để lại một câu như thế thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chắc là bị tình huống trước mắt dọa sợ.

Sau khi các fan đi mắng tên nhóc kia, ai nấy đều quay lại an ủi Trương Quang Bảo, bảo anh đừng để bụng, họ đang ghen tị với anh đấy thôi.
Thật ra, Trương Quang Bảo không quan tâm gì đến chuyện này, lúc đầu còn định dạy dỗ tên nhóc kia thật tốt, nhưng tên này đã cao chạy xa bay nên anh từ bỏ ý định.
Sau một hồi trò chuyện với người hâm mộ, Trương Quang Bảo nói anh còn có việc phải làm rồi rút lui.

Trời đất, thì ra làm người nổi tiếng mạng mệt như vậy, chỉ trả lời fan thôi cũng khiến anh mỏi cả tay.

Nhưng những fan hâm mộ rất nhiệt tình, điều này là sự khích lệ to lớn với Trương Quang Bảo.
Đang ngồi trên ghế, tay chống trán nghỉ ngơi một lúc, thì có một vị khách gọi sửa máy, anh qua xem thì quá nhọ, card đồ họa bị cháy.

Máy tính của chú Trần trong quán net lẽ ra nên nâng cấp từ lâu rồi, có rất nhiều game 3D dung lượng lớn, giờ còn dùng card đồ họa GF MX400 64MB, máy còn bật 24/24 thì sao mà chịu nổi, phải tìm cơ hội nói chuyện với chú ấy, khuyên chú ấy phối hợp mới được.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Trương Quang Bảo vừa nghe máy vừa bảo Đường Khánh Minh đổi máy cho khách.
"Alo, ai vậy?" Số điện thoại lạ, Trương Quang Bảo cũng không biết là ai.
"Xin chào, tôi là phóng viên của Mạng giải trí Tencent, xin lỗi vì quấy rầy cậu." Bên kia rất lịch sự nói.

Trương Quang Bảo ngẩn người, phóng viên? Sao anh ta biết số điện thoại của anh?
"À à, hẳn anh đang thấy kỳ lạ, sao tôi lại biết số điện thoại của anh đúng không? Xin lỗi, tôi gọi từ QQ, hy vọng anh không để ý."
Người ta đã ăn nói lịch sự như vậy, không ai đánh kẻ mặt cười, Trương Quang Bảo cười: "À, không sao, xin hỏi có chuyện gì vậy?"
"Là như vầy, gần đây tác phẩm trên mạng của cậu lan truyền rất nhanh, có vài tin đồn về cậu, chuyện này gây ra khá nhiều náo động, tôi hy vọng chúng ta có thể gặp nhau một buổi để nói chuyện." Đối phương đi thẳng vào vấn đề, thì ra là muốn phỏng vấn Trương Quang Bảo.
"Phỏng vấn tôi?"
"Đúng vậy, nếu như tiện."
Trương Quang Bảo dứt khoát từ chối: "Xin lỗi, tôi vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện này." Nói xong, anh định cúp máy.
"Xin chờ một chút!" Đối phương đột nhiên kêu lên: "Cậu Bảo, gần đây trên mạng có rất nhiều tin đồn về cậu, thậm chí có cả tin tiêu cực, tôi nghĩ, cậu cũng nên vì bản thân mà đứng ra nói rõ.

Huống chi, tôi không có ác ý, chỉ hy vọng có thể làm quen, kết bạn với cậu, nói thẳng ra, cá nhân tôi cũng đánh giá cao tác phẩm của cậu, tôi cũng là một fan hâm mộ của cậu."
Trương Quang Bảo cười: "Ha ha, anh khách sáo quá, được rồi, tôi rất thích kết bạn, anh đặt một cái hẹn đi, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ."
"Vậy thì tốt quá! Tôi đang ở Thành Đô, tám giờ tối nay chúng ta gặp nhau ở quán cà phê York, được không?" Đối phương dường như rất vui vẻ.

Trương Quang Bảo suy nghĩ một lát rồi đồng ý.

Nhưng anh đưa ra điều kiện là không được chụp ảnh, chỉ được viết ra giấy.

Bên kia cũng đồng ý.
Trương Quang Bảo cũng nhận thấy gần đây có rất nhiều tin đồn về anh, thậm chí có người còn lợi dụng tên tuổi của anh để đánh bóng bản thân, đã đến lúc anh phải lên tiếng.
Sau khi tan làm, Trương Quang Bảo vội vàng trở lại trường nhanh nhất có thể, cả ngày hôm nay vẫn chưa gặp chị Dương, gọi điện thì tắt máy, có phải cô giận rồi không? Ai ui, đây là điều anh lo nhất.
Vừa bước tới cổng trưởng, Trương Quang Bảo thở phào nhẹ nhõm, Dương Ngân Hạ vẫn đứng ở chỗ cũ chờ anh tan làm, mỉm cười nhìn anh.

Trương Quang Bảo đột nhiên có cảm giác "lấy được vợ thế này thì chồng còn đòi hỏi gì nữa".
"Chị, chị chờ lâu chưa?" Trương Quang Bảo bước tới, ôm eo Dương Ngân Hạ.

Dương Ngân Hạ vẫn như mọi ngày, cười tươi như hoa, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Trương Quang Bảo, nhìn thấy vết thương trên vai anh, nhỏ giọng nói: "Không lâu, mới được một lúc, chúng ta đi ăn cơm đi."
"Ừ!" Trương Quang Bảo gật đầu thật mạnh, nắm tay Dương Ngân Hạ bước đi.


Xem ra anh nghĩ nhiều rồi, chị Dương là người rộng lượng, không giống một cô gái bụng dạ hẹp hòi, so đo nhiều chuyện.

Đây cũng là một loại tin tưởng đối với mình.

Về cơ bản, các mối quan hệ được xây dựng dựa trên sự tin tưởng.
Vẫn là quán ăn nhỏ kia, sau khi gọi hai món ăn kèm, hai người vừa ăn vừa vui vẻ trò chuyện, tiếng cười nói không ngớt.

Dương Ngân Hạ không đề cập đến chuyện tối qua, điều này khiến Trương Quang Bảo thấy hơi chột dạ, thà cô cứ hỏi thẳng còn hơn, nhưng cô lại không nói gì...
"Chị, tối qua..." Trương Quang Bảo vừa mở lời, đã bị Dương Ngân Hà cắt ngang.
"Không cần giải thích, nếu như ngay cả cậu tôi còn không tin thì tôi còn tin được ai nữa? Đừng quên chính cậu đã nói với tôi, trên thế giới này, người hiểu cậu nhất là tôi.

Cậu nói một câu là tôi biết câu sau cậu định nói gì rồi, cậu không giấu tôi được gì cả, nhóc con ạ."
Nhìn Dương Ngân Hạ nở nụ cười tự tin, Trương Quang Bảo cười lắc đầu, xem ra đúng là anh không giấu cô được điều gì, đúng vậy, cũng không cần tốn nước miếng.

Tránh việc càng nói càng rối, cuối cùng lại không nói được rõ ràng.

"À, đúng rồi, chị, hôm nay có một phóng viên hẹn tối nay phỏng vấn tôi." Trương Quang Bảo chỉ thuận miệng nói vậy nhưng câu nói này lại khiến Dương Ngân Hạ làm đổ cả thìa canh.
"Chị có bị bỏng không?" Trương Quang Bảo hơi hoảng, vội vàng cầm tay Dương Ngân Hạ xem, may mà không bị bỏng.

Dương Ngân Hạ còn hoảng hơn cả Trương Quang Bảo, thất thanh hỏi: "Cái gì! Phóng viên á?"
"Đúng vậy, hẹn rồi, tám giờ tối nay, ở quán cà phê York." Trương Quang Bảo cảm thấy hơi kỳ lạ, nghe tin tức này, sao chị khóa trên lại phản ứng mạnh vậy?
"Chuyện này, chuyện này, cậu nói không muốn vào vòng giải trí mà?" Dương Ngân Hạ căng thẳng nhìn chằm chằm Trương Quang Bảo, hỏi.
Trương Quang Bảo giờ mới hiểu được Dương Ngân Hạ đang lo lắng điều gì, lập tức cười ha ha, an ủi: "Chị của tôi ơi, chị nghĩ đi đâu thế, không phải vậy.

Gần đây, ca khúc của tôi được phản hồi khá tốt trên mạng, nhưng cũng có nhiều tin đồn thất thiệt, có người còn mượn tên tuổi của tôi để đánh bóng bản thân, tôi nghĩ đã đến lúc mình phải đứng ra làm rõ mọi chuyện.

Với cả, mới có chút thành tích mà tôi đã gia nhập làng giải trí được sao? Chị đề cao tôi quá rồi, ha ha..."
Dương Ngân Hạ căng thẳng, bất an nhìn Trương Quang Bảo.

Trong lòng cô rất mâu thuẫn, theo cô thấy thì không có việc gì mà Trương Quang Bảo không làm được, cho dù là việc anh muốn trở thành minh tinh.

Lần trước, khi Trương Quang Bảo nói có người đạo ca khúc của anh, Dương Ngân Hạ bắt đầu chú ý đến tin tức trên mạng.
Gần đây, cô cũng biết, "Không muốn nói tạm biệt" của Trương Quang Bảo đã đạt được thành tích tốt trên mạng, cả khen lẫn chê đều có.

Nhưng dù là khen hay chê thì danh tiếng của Trương Quang Bảo ngày càng lên cao.

Nếu anh lựa chọn bước chân vào làng giải trí, trở thành minh tinh, có lẽ tương lai sẽ có rất nhiều cơ hội.
Nếu như vậy, liệu cô và anh có còn ở bên nhau được không? Nếu Trương Quang Bảo trở thành người nổi tiếng, vậy cô và anh sẽ gặp nhau trong tình cảnh thế nào? Trên báo chí thường đưa tin, người nổi tiếng nào đó, sau khi thành danh đã đối xử với người yêu thế này thế kia, ngoài ra, một số công ty giải trí còn yêu cầu các nghệ sĩ đã ký hợp đồng không được yêu đương, nếu vậy, Trương Quang Bảo định làm thế nào?
Cho nên, Dương Ngân Hạ luôn giữ thái độ chống đối việc Trương Quang Bảo gia nhập làng giải trí.

Cô cũng biết người trẻ tuổi đều có ước mơ trở thành ngôi sao, một khi thành sao rồi thì trên đầu sẽ có vầng hào quang chói lọi, chỉ cần sau một đêm là đạt được danh vọng.

Đó là điều mà mọi người trẻ mong mỏi.
Tuy nhiên, tình cảm sẽ khiến con người ta trở nên ích kỷ, cô không muốn mất Trương Quang Bảo nên không hy vọng Trương Quang Bảo bước chân vào làng giải trí.
Trương Quang Bảo dường như không nhận thấy sự kỳ lạ của Dương Ngân Hạ, vẫn tiếp tục nói về việc tí nữa đi gặp phóng viên phải nói thế nào, Dương Ngân Hạ không nghe lọt tai câu nào, tâm trạng cô đang rối bời.
Sau bữa tối, như thường lệ, hai người đi dạo trên sân tập.

Dương Ngân Hạ có tâm sự nên không nói câu nào, Trương Quang Bảo thì ngược lại, anh tỏ ra rất hưng phấn, thao thao bất tuyệt suốt.
"Có vẻ như cậu ấy rất muốn trở thành một ngôi sao.

Nếu không, sao có thể hạnh phúc như vậy, haiz..." Dương Ngân Hạ thầm thở dài, trong lòng tràn ra một tia chua xót.
"Quang Bảo!" Cô đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm Trương Quang Bảo.

Trương Quang Bảo bị cô làm cho giật mình, quay đầu lại nhìn cô, cười nói: "Chị, sao thế?"
"Cậu hứa với tôi một điều được không?" Lúc nói lời này hốc mắt của Dương Ngân Hạ đỏ ửng.

Trương Quang Bảo nhìn thấy, vội vàng đưa tay nâng khuôn mặt của cô lên, nhẹ nhàng nói: "Trời đất, chị, chị làm gì vậy? Được rồi được rồi mà, nói đi, có chuyện gì vậy."
Dương Ngân Hạ ôm lấy Trương Quang Bảo, dựa vào vai anh, khẽ nức nở, nói: "Tôi không muốn cậu trở thành minh tinh, vậy có được không? Cậu hứa với tôi được không?"
Vốn tưởng rằng Trương Quang Bảo sẽ suy nghĩ một lúc mới trả lời, nhưng không ngờ, anh khẳng định rất chắc chắn: "Yên tâm đi, tôi sẽ không làm minh tinh.


Tôi hỏi chút, nãy giờ chị suy nghĩ về việc này à? Thiệt tình, chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tôi chưa từng có suy nghĩ đó.

Chị đừng nghĩ tôi rất xuất sắc, trên mạng có nhiều người giỏi hơn tôi nhiều, làm gì đến lượt tôi cơ chứ."
Nghe Trương Quang Bảo nói vậy, Dương Ngân Hạ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô rời vai anh, mỉm cười mừng rỡ.
Nhìn đôi mắt đẫm lệ của chị khóa trên, Trương Quang Bảo lắc đầu cười khổ, con gái ấy à, rốt cuộc trong đầu mấy cô nghĩ gì thế?
Nhìn những giọt nước mắt trên mặt Dương Ngân Hạ, anh thật sự có cảm giác như giọt nước mưa thấm đẫm trên đóa hoa lê, Trương Quang Bảo không kiềm chế được mà vươn tay khẽ lau đi những giọt nước mắt của cô.
"Chị, chị yên tâm, chỉ là một bài phỏng vấn đơn giản để bác bỏ tin đồn, không có việc gì đâu.

Hay là chị có muốn đi cùng tôi không?"
Dương Ngân Hạ hết khóc lại cười: "Tôi không đi đâu, nếu để cho những người hâm mộ kia biết tôi là bạn gái của cậu, kiểu gì cũng ăn thịt tôi cho xem, tôi thấy trên mạng rồi, rất nhiều MM hô to là thích cậu Bảo nhất."
Trương Quang Bảo cũng buồn cười: "Ha ha, nhưng tôi yêu chị mất rồi, biết sao đây? Bằng không, bảo họ xếp hàng đợi đến số đi?"
Dương Ngân Hạ đập nhẹ vào ngực anh: "Cậu dám! Cả đời này tôi sẽ quấn lấy cậu, tuyệt đối không cho cậu có cơ hội đi tìm người con gái khác!"
Không biết tại sao, Trương Quang Bảo nghe được câu này thì căng thẳng một cách khó hiểu.

"Cả đời", một từ nghe rất xa xôi, còn mang theo một trách nhiệm nặng nề, sao mà anh gánh nổi? Khi con gái nói "cả đời", có phải nên hiểu thành đời này anh lừa tôi lên giường thì phải chịu trách nhiệm với tôi cả đời không?
Nếu như một người đàn ông làm như vậy với bạn, bạn sẽ làm gì? Tình yêu là chuyện của hai người, không ai có thể một mình gánh vác hết trách nhiệm.
Trương Quang Bảo thầm thở dài, cuối cùng quay đầu lại, hờ hững nhìn về phía xa.

Dương Ngân Hạ dường như không nhận ra sự thay đổi của Trương Quang Bảo, vẫn chìm đắm trong niềm vui sướng vì nhận được lời hứa của người yêu.
Chẳng bao lâu nữa, Trương Quang Bảo sẽ đến quán cà phê York để phỏng vấn.

Dương Ngân Hạ cẩn thận chỉnh lại quần áo cho anh, ngắm nghía khuôn mặt của anh, sau khi xác nhận không có gì là không ổn mới để anh ra ngoài.
Ngồi trên xe buýt, Trương Quang Bảo thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, đến khi gặp mặt phóng viên, những gì nên nói, những gì không nên nói, bây giờ anh phải suy nghĩ thật kỹ.

Đối mặt với phóng viên khác với đối mặt với một người lạ bình thường.

Thông qua phóng viên, lời nói của bạn sẽ được nhiều người biết đến.
Bài phỏng vấn hôm nay có thể được công bố trên trang web vào ngày mai, sẽ có hàng nghìn người xem được.

Trong đó, có người ủng hộ, cũng có cả người phản đối, không biết có nhắc đến Jay không? Hai người đều có bản thảo gốc trong tay, JAY còn phát hành mấy ca khúc trước anh, về lý thuyết mà nói anh ta sẽ không đạo nhạc.
Nếu là như vậy, lỡ phóng viên hỏi về vấn đề đạo nhạc thì tốt nhất không nên trả lời.
Lớn từng này tuổi, lần đầu tiên gặp phóng viên, Trương Quang Bảo thấy hơi mới lạ, xe đã tới điểm dừng.

Trương Quang Bảo xuống xe, tìm địa chỉ quán cà phê York, đi tới cửa.
Vừa bước vào quán, anh lập tức cảm nhận được một bầu không khí yên bình, lãng mạn.

Mọi thứ trong quán đều mang không khí thời thượng, ánh sáng dịu nhẹ, lối trang trí sang trọng, trang nhã, tiếng nhạc saxophone du dương phát ra từ dàn âm thanh nổi.

Bởi vì là buổi tối, nên khách trong quán tương đối nhiều, Trương Quang Bảo đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của phóng viên kia.
Trong một góc, có một người đàn ông đang say sưa đọc sách, quần áo của anh ta nhìn giống như phóng viên truyền hình, mặc com lê, bên cạnh là một cái túi.

Nhìn anh ta cũng không lớn tuổi, đâu đó khoảng hai năm hai sáu, ngũ quan cũng coi như thanh tú, tóc hơi rối, sắc mặt xanh xao, có vẻ là do thức khuya nhiều.

Có phải là anh ta không?
Trương Quang Bảo bước tới, nhỏ giọng hỏi: "Xin hỏi..."
Người đàn ông ngẩng đầu lên, đánh giá Trương Quang Bảo, chỉ trong chốc lát, mừng rỡ hỏi: "Cậu là cậu Bảo?"
Trương Quang Bảo cười gật đầu, nhưng phóng viên kia hơi sửng sốt, mãi sau với phản ứng lại, vội vàng đứng dậy: "Mời ngồi!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi