Có câu nói thế nào nhỉ, à, đúng rồi, mọi việc đều phải đánh đổi.
Lời này rất có lý, sau trận đánh lộn với Trần Lĩnh Liêm vào ngày hôm qua, Trương Quang Bảo đi làm, mới vừa bước vào cửa đã thấy Trần Lĩnh Liêm ngồi gục đầu xuống chỗ quầy lễ tân.
Vừa thấy Trương Quang Bảo đi vào thì mặt cậu ta như người chết, vội vàng cúi đầu không dám nhìn anh.
Vết màu đỏ trên mặt hôm qua đến hôm nay đã chuyển sang màu tím, tay thằng nhãi Lý Đức đúng là ghê thật, là do cậu ta xui xẻo.
Chú Trần cũng có mặt, đang đứng gần quầy lễ tân hút thuốc, thấy Trương Quang Bảo đi vào thì im lặng nhìn anh.
Thằng nhóc này là người kiên định, chịu làm, nhân phẩm cũng không tệ.
Nhưng bây giờ những thứ này chẳng có tác dụng gì, Trần Lĩnh Liêm là con trai của anh trai, từ nhỏ anh trai đã chăm sóc ông ấy, con của anh trai bị đánh ra thế này, nếu ông ấy không xử lý thì không có mặt mũi ăn nói với anh trai.
Tuy rằng Trương Quang Bảo rất được ông ấy coi trọng, nhưng nếu so với người thân thì còn kém xa.
Trương Quang Bảo vừa thấy cảnh tượng này thì trong lòng đã hiểu rõ, có lẽ chuyện hôm qua đã bị thằng nhãi này mách lẻo, nào, bây giờ muốn làm gì thì làm đi.
“Chú Trần, có phải chú có chuyện gì muốn nói với con không?” Trương Quang Bảo bình tĩnh hỏi, dù sao chuyện cũng đã rồi, trốn tránh không có ích gì, chẳng bằng cứ trực tiếp đối mặt.
Chú Trần thầm thở dài, quay người đi thẳng lên lầu.
Trương Quang Bảo cười nhạt, liếc mắt nhìn người đang ủ rũ cụp đuôi kia một cái, rồi theo ông ấy đi lên.
Theo quy tắc cũ, chú Trần ngồi ở trên mép giường, Trương Quang Bảo ngồi trước máy tính.
Chú Trần ném một điếu thuốc sang, Trương Quang Bảo châm thuốc, rồi rít một hơi, nhả ra một vòng khói.
“Chú đã biết chuyện này rồi.” Chú Trần nói bâng quơ.
Trương Quang Bảo gật đầu, nếu chú đã biết, thì anh cũng sẽ không kể lại nữa.
“Trương à, con là người đàng hoàng, chú Trần cũng không tìm cớ qua loa có lệ với con, Trần Lĩnh Liêm là con trai anh cả chú, bị con đánh thành thế này, chú không có mặt mũi ăn nói với anh trai.” Những lời chú Trần nói đều là sự thật, cũng rất thẳng thắng, Trương Quang Bảo đã đoán được ông ấy muốn nói gì, hút thuốc, trông dáng vẻ của anh không hề uể oải một chút nào.
“Đây, tiền lương tháng này, thêm tám trăm tệ, coi như cảm ơn con đã giúp đỡ mấy tháng qua.” Chú Trần đẩy ra một xấp tiền.
Trương Quang Bảo không từ chối mà nhận lấy, thứ anh nên lấy thì sẽ không nương tay.
Hai nghìn có thể tiêu được vài tháng, đến khi đó ra ngoài tìm việc làm sau cũng được.
Trương Quang Bảo cũng không đếm lại đủ tiền hay không mà nhét vào trong túi áo, đứng dậy, ban đầu anh muốn nói một vài câu cảm ơn, nhưng rồi cảm thấy vậy thì kỳ cục quá, đang trái lo phải nghĩ thì trong đầu đột nhiên lóe lên một câu: “Chú Trần à, đàn ông nên phóng khoáng một chút, con không nói gì đâu, đi đây.” Nói xong anh quay người đi thẳng xuống lầu.
Chú Trần chép miệng như đang đau răng, ông ấy thật sự không đành lòng, ôi chao, nhân viên phục vụ tốt như vậy khó tìm lắm.
Làm to chuyện này lên, ôi…
“Trương à, con chờ một chút, dù sao cũng không còn chuyện gì khác, hai chú con mình tâm sự.” Chú Trần gọi Trương Quang Bảo đã sắp chạy đến cửa quay lại.
Nếu đổi thành người khác, Trương Quang Bảo sẽ không thèm để ý đến, nhưng đây là chú Trần đó, ông ấy luôn đối xử với anh không tệ, cũng nên nể mặt ông ấy.
Anh gật đầu, quay về chỗ ngồi nhìn chú Trần.
Dù sao cũng là người làm ăn, cách thức làm việc rất đơn giản, đưa tiền xong việc.
Theo lý thuyết, thì với con rùa rụt đầu Trần Lĩnh Liêm kia, đánh cậu ta mười trận cũng không hết giận, cháu trai à, cháu trai thì sao? Cháu trai có thể trộm cướp thế à, cái câu kêu cướp nhà khó phòng, cũng không biết chú Trần nghĩ thế nào nữa.
Thôi, chuyện nhà người ta, anh không cần phải tốn công tốn sức xen vào.
“Trương à, con là con trai, cũng là đàn ông, mấy tháng nay chú Trần đã nhìn rất rõ.
Bây giờ người trẻ tuổi giống con không nhiều lắm, ánh mắt chú Trần trước giờ nhìn người rất chuẩn, tương lai của con nhất định sẽ rất sáng lạn.” Lời dạo đầu của chú Trần làm Trương Quang Bảo cảm thấy hơi khinh thường, có chuyện gì thì cứ nói rõ ra, cần gì phải quanh co lòng vòng.
Có lẽ là nhận ra Trương Quang Bảo không thích nghe những lời này, chú Trần đi thẳng vào vấn đề chính: “Chú nói thẳng vậy, thằng nhóc con mặt nào cũng tốt, nhưng mà tính cách lại quá thẳng, quá chính trực, tính cách này lăn lộn ngoài xã hội không được đâu.
Chú Trần không coi con là người ngoài, cho nên chú mới nói rõ với con những lời này, không muốn con bị những thứ này hại, biết không?”
Nói thật, những lời này là lời trong lòng chú Trần, cũng chỉ có Trương Quang Bảo mới có thể hiểu lời ông ấy, nếu là những người khác thì ông ấy mặc kệ chẳng quan tâm họ sống chết thế nào đâu.
Ai mà chẳng có thời tuổi trẻ ngông cuồng, ai mà chẳng bước qua độ tuổi đó.
Đàn ông, phải đến bốn, năm mươi tuổi mới bắt đầu tổng kết con đường mình đã đi cả đời, rồi đưa ra kết luận, đó cũng được gọi là kinh nghiệm đời người.
Bọn họ sẽ tôn sùng chân lý, cảm thấy đó là lẽ đúng, khi gặp được người hợp ý mình sẽ nói ra vài lời tâm đắc, coi như là truyền dạy lại cho con cháu.
Có điều, họ thường hay bỏ qua vài điều, những lời đạo lý này, nếu không phải tự mình nếm trải thì tuyệt đối sẽ không tin.
Đàn ông, nhất là đàn ông Trung Quốc, trước giờ rất tự cao tự đại, đây không phải hạ thấp, mà là tán dương.
Mấy ngàn năm qua, đúng là hầu như đàn ông Trung Quốc đều luôn có tâm lý kiêu ngạo, một lần rồi thêm một lần nữa đưa Trung Hoa phát triển lên một tầm cao mới, sừng sững cả hậu thế.
Cũng vì tính tự cao tự đại này, bọn họ sẽ không nghe lọt tai những lời người khác nói, tự coi mình là trung tâm.
Trương Quang Bảo chính là loại người điển hình này, tuy rằng chú Trần nói như vậy, hơn nữa ông ấy không phải là người đầu tiên nói với anh những lời này, nhưng anh hoàn toàn không để ở trong lòng, đúng đấy, tôi thẳng, tôi chính trực, thì có sao? Người sống thì phải sống cho vui vẻ, sảng khoái không phải sao? Nếu gặp chuyện gì cũng rúc đầu, vậy chết đi thì hơn.
Chẳng phải những lão thành cách mạng đã nói sao, làm người thì phải có nguyên tắc, đây là nguyên tắc của anh!
“Chú Trần, có lẽ chú nói đúng, nhưng con sẽ không làm như vậy, chú con mình là hai thế hệ, vị trí không giống nhau, quan điểm nhìn nhận vấn đề cũng không giống nhau, con cảm ơn chú đã quan tâm, nhưng con cho rằng, cuộc sống con rất tốt.” Nói xong, anh cười với chú Trần rồi đứng dậy chạy lấy người.
Khi sắp đến cửa, còn không quên bỏ lại một câu: “Chú Trần, loại người như Trần Lĩnh Liêm chú phải cẩn thận chút đó.”
Chú Trần cười khổ một tiếng, thôi, coi như ông ấy phí lời, bây giờ người trẻ tuổi đều như vậy cả.
Than ôi, hy vọng cả đời này con sẽ mãi bình an, thằng nhóc này…
Nếu là người khác, bị ông chủ đuổi việc e là sẽ sợ bật khóc nhỉ? Nhưng Trương Quang Bảo không như vậy, vừa ra khỏi cửa tiệm net anh đã cười.
Ha ha, mẹ kiếp thế mà bị đuổi, đúng là trùng hợp ghê, chao ôi, lại thành dân thất nghiệp lang thang, hai nghìn này có lẽ chỉ sống được ba bốn tháng, thôi, chờ sau khi tốt nghiệp lại tìm công việc mới.
Có câu, không ở chỗ này thì ở chỗ khác, con trai chí lớn bốn phương mà, ha ha…
Nghĩ vậy, trong lòng anh chẳng những không khổ sở, ngược lại còn vui vẻ hơn.
Anh đi trên đường cái đong đưa lắc qua lắc lại, nếu nhìn thấy một cái lon, anh còn học theo dáng vẻ của Triệu Cảnh dùng chân đá nó một cái.
Những người qua đường thấy thằng nhóc rảnh rỗi này trong lòng nhất định sẽ nghĩ thầm, có gì mà vui vẻ dữ vậy, người trẻ tuổi đúng là Coca mà.
Bầu trời hôm nay xanh, mây trắng, nhìn người đi lại trên đường đến là thân thiết, tâm trạng Trương Quang Bảo thực sự không tệ.
Anh chạy chậm trên đường, nhảy nhót vui vẻ đi về trường học.
Anh còn chưa về đến trường mà đã gọi điện thoại cho Dương Ngân Hạ.
“Alo, đàn chị, không không không, Ngân Hạ, ra đây ra đây, hôm nay anh vui lắm, hai mình đi tiệm ăn!”
“Ha ha, chuyện gì làm Quang Bảo của chúng ta vui vẻ như vậy, được, em lập tức ra ngay!”
Trương Quang Bảo đứng ở cổng trường, đánh giá sân trường, trong lòng anh rất thoải mái, giống như buông bỏ được một gánh nặng.
Thật ra anh cũng thấy khó hiểu, bị mất việc thì có gì mà vui chứ.
Nhưng chuyện này chẳng có lý do nào cả, chỉ là vui thôi, cần gì phải có lý do!
Chỉ chốc lát sau, Dương Ngân Hạ đã đi ra.
Trương Quang Bảo nhìn sang, cảm thấy hôm nay đàn chị Dương còn xinh đẹp hơn bình thường.
Nhìn đi, mái tóc dài đen nhánh, đây chính là tiêu chí điển hình của người đẹp phương Đông đó.
Hãy nhìn khuôn mặt kia xem, càng nhìn càng thích, còn cả dáng người cân đối, ôi chao, đúng là cục cưng của anh rồi, mau đến ôm một cái thôi.
Nghĩ là làm, ngay khi Dương Ngân Hạ mới vừa đi đến trước mặt anh, anh đã ôm chặt Dương Ngân Hạ ngay trước mặt mọi người, ôm siết cô thật chặt.
“Ôi chao, em đang nghĩ rốt cuộc có chuyện gì làm anh vui đến vậy đấy?” Sau khi được Trương Quang Bảo thả ra, Dương Ngân Hạ hơi xấu hổ sửa tóc, đỏ mặt hỏi.
Trương Quang Bảo ngẩng đầu lên cố ý cười nói: “Bây giờ phải giữ bí mật, đi, hôm nay chúng ta ăn uống thoải mái.”
Dương Ngân Hạ nhìn anh, mỉm cười lắc đầu nói: “Ôi, phải nói anh sao đây, lớn tướng vậy rồi mà như con nít.”
Hai người đi vào quán cay Tứ Xuyên mà mọi người hay đi, Trương Quang Bảo gọi năm sáu món ăn mà không thèm nhìn giá, rồi gọi thêm bốn lon bia, không đợi đồ ăn lên, anh đã rót ra một ly làm một ngụm trước.
“Ôi! Chà, thật sảng khoái!” Trương Quang Bảo uống cạn ly, lau miệng, nói to.
Mày mặt hớn hở giống như nhặt được bảo vật.
Dường như Dương Ngân Hạ cũng bị anh làm ảnh hưởng, cười như đóa hoa: “Em nói này Quang Bảo, rốt cuộc là chuyện gì, anh cứ nói ra trước đi, trước mặt em mà anh còn úp mở làm cái gì?”
Trương Quang Bảo híp mắt nhìn cô, đột nhiên nhướng mày với cô, vẫy tay, Dương Ngân Hạ nghi ngờ đưa đầu lại sát, Trương Quang Bảo khẽ nói một câu bên tai cô.
Chuyện này nói nghỉ là nghỉ thật sao, mất một lúc lâu Dương Ngân Hạ vẫn chưa lấy lại tinh thần, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật sao? Anh mới uống có một ly thôi mà, vẫn chưa say chứ?”
“Chuyện này còn có thể giả sao, em xem đi!” Anh móc xấp tiền do chú Trần đưa trong túi áo ra cho Dương Ngân Hạ.
Sau khi cô nhận lấy thì cẩn thận đếm, hai nghìn, không thiếu một tờ, nói vậy thì chuyện này là sự thật sao? Đúng là chỉ có Dương Ngân Hạ mới có thể không cảm thấy kỳ lạ, nếu như là Trương Quang Bảo thì không thể nào không xảy ra chuyện này.
Cô lập tức cất tiền vào túi xách, đàn ông không có khái niệm về tiền, trên người có bao nhiêu dùng hết bấy nhiêu, mà Trương Quang Bảo là một người có một tiêu hai, nếu để tiền anh giữ, hai nghìn này dùng chưa tới một tuần đã sạch.
“Quang Bảo, không sao đâu, không làm nữa thì thôi, cả ngày vất như vậy, vả lại còn bận trước bận sau.
Dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi, đến lúc đó sợ gì không tìm được việc làm chứ?” Dương Ngân Hạ nói lời này không không phải là an ủi Trương Quang Bảo, mà là lời trong lòng cô.
Dù sao thì từ sau khi Trương Quang Bảo đi làm ở tiệm net, cả người đã gầy sọp hẳn đi, giờ khó khăn lắm mới nuôi anh mập hơn một chút, nghe nói Khánh Minh kia nghỉ rồi, công việc gác đêm lại rơi xuống người Trương Quang Bảo.
Vậy không thể được, anh không cần kiếm chút tiền này cũng được, đỡ phải cực.
“Ngân Hạ à, bây giờ anh xem như rõ rồi, làm công chỉ là làm công, người ta đã gọi thì mình phải có mặt, muốn mình cuốn gói là mình phải cút ngay, người có lòng dạ tốt như chú Trần còn phát tiền cho anh, gặp người không tốt, chậc, một xu cũng chẳng cho.” Trương Quang Bảo vừa uống vừa nhíu mày, gương mặt anh đã nhăn nhúm lại.
“Ôi chao, anh uống chậm chút, không ai giành với anh đâu, thật là.” Dương Ngân Hạ vỗ lưng Trương Quang Bảo, oán trách anh.
Ngẫm ngược lại thì lời của anh cũng có lý, đàn ông mà, dù sao cũng phải có sự nghiệp của mình, làm công cả đời không phải là cách.
“Quang Bảo, em nghĩ rồi, sau này anh làm ông chủ, em làm vợ ông chủ, được không?”
Trương Quang Bảo vừa nghe thấy vậy thì cố ý chọc cô, nói: “Gì? Anh làm ông chủ, em làm vợ ông chủ? Vậy được đó, em phải làm vợ tôi trước rồi mới nói! Cạc cạc…” Nói rồi, bàn tay anh lập tức nhào về phía ngực Dương Ngân Hạ.
Dương Ngân Hạ bị anh chọc cho dở khóc dở cười, nắm lấy tay anh, cười nói: “Được rồi, không phải anh muốn cãi nhau đó chứ? Em không có nói cái này.” Cô nói rồi tóm lấy bàn tay đang thả lỏng của Trương Quang Bảo, Trương Quang Bảo không để tâm, tay anh đã thật sự chạm vào ngực cô một chút.
Dương Ngân Hạ xấu hổ, khuôn mặt đỏ như than cháy.
“Ôi, đàn chị, anh phát hiện ra chuyện này!” Sau khi Trương Quang Bảo chạm vào, trợn trừng mắt nghiêm túc nói.
Khuôn mặt Dương Ngân Hạ còn đang đỏ chót, vừa nghe anh nói vậy thì khẽ hỏi: “Chuyện gì?”
“Em rất to đấy, vừa rồi anh sờ mà không sờ hết được!” Lúc Trương Quang Bảo nói lời này thì vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, là một chuyện rất xấu hổ mà khi thoát ra khỏi miệng anh thì lại giống như đọc báo cáo học thuật vậy.
Dương Ngân Hạ đưa tay đấm nhẹ lên lưng anh, cắn môi cười mắng: “Không đứng đắn, cũng không biết xấu hổ!”
“Em là bạn gái của anh, anh xấu hổ làm gì chứ?” Trương Quang Bảo ương ngạnh hừ lạnh một tiếng.
Lời này nghe thì có hơi vô lễ, nhưng Dương Ngân Hạ nghe thấy thì không cảm thấy vậy.
Đàn ông phải có một loại khí phách, đó là khí phách độc chiếm tất cả, chinh phục mọi thứ.
Khi anh nói với cô muốn cô là người phụ nữ của anh, nói cách khác, trong lòng anh có cô, anh quan tâm cô.
Đừng để ý đến hành động vô lễ của anh, bởi vì anh yêu cô.
“Quang Bảo à, không phải anh nói muốn tham gia cuộc thi sáng tác sao?” Dương Ngân Hạ vừa giúp Trương Quang Bảo gắp đồ ăn, vừa thuận miệng hỏi.
Trương Quang Bảo gật đầu, bất chấp cái miệng đầy dầu, nói to: “Bây giờ không đi làm, chuyên tâm làm việc này.
Mẹ kiếp, em không biết gần đây trên mạng có một thằng nhãi tên Tiểu Bạch, hình như trước kia là Tiểu Thiên Vương internet gì đó, được cưng chiều lên tận trời.
Ông đây không phục, dù thế nào cũng phải liều mạng với cậu ta! Bạn của anh tên Tiểu Mã, anh đã từng nói với em đấy, em đoán anh ta nói thế nào? Nói anh thử đi, mẹ kiếp, cái gì gọi là thử? anh không tin, ha ha…”
Nhìn Trương Quang Bảo uống đỏ hết cả mặt, hai mắt tỏa sáng, Dương Ngân Hạ hiểu ý mỉm cười, người đàn ông này, dường như chuyện gì trong mắt anh cũng đều là chuyện nhỏ cả, chỉ cần anh muốn làm thì không việc gì có thể làm khó được anh.
Suy nghĩ một chút, có lẽ chuyện này chính là nguyên nhân duy nhất mà cô yêu anh.
“Vậy được, em ủng hộ anh.
Không phải anh cần máy tính sao? Ngày mai em sẽ đưa máy tính của em cho anh, bây giờ nghỉ học rồi, em không cần dùng nữa.” Dương Ngân Hạ cười nói.
Trương Quang Bảo vui vẻ gật đầu: “Ừm, được! Đỡ tốn công anh ngày nào cũng phải đi mượn thằng nhãi Lý Đức kia!”
Vốn dĩ mất việc, bữa cơm này phải là bữa mượn rượu giải sầu mới đúng, nhưng Trương Quang Bảo và Dương Ngân Hạ lại ăn vô cùng vui vẻ, ăn xong, Trương Quang Bảo đã hơi ngà ngà say.
Dương Ngân Hạ gọi ông chủ, vén màn chuẩn bị đỡ anh về trường học.
Mới vừa ra khỏi quán ăn, một trận gió lạnh thổi tới, Trương Quang Bảo đã tỉnh táo lại không ít.
Dương Ngân Hạ đặt cánh tay anh lên vai, hai cái đầu dựa vào nhau, lỗ mũi ngửi thấy từng làn hương thơm quyến rũ của phụ nữ, Trương Quang Bảo xoay đầu đi, khi ngửi thấy mùi hương khiến anh say lòng kia, trong lòng dâng lên một xúc động.
“Đàn chị…” Anh khẽ gọi, giọng nói của anh ngập tràn sức hút nam tính.
Dương Ngân Hạ ngừng lại, đáp: “Hả?”
“Chúng ta đừng về trường học nữa.”
Dương Ngân Hạ còn chưa kịp phản ứng, hỏi: “Không về trường học? Vậy tối nay ngủ đâu?”
Trương Quang Bảo cười ha ha, rút tay lại, ôm lấy vòng eo nhỏ của Dương Ngân Hạ đi đến ven đường.
Nhìn trái nhìn phải rồi vươn tay vẫy một chiếc xe taxi, không nói không rằng gì mà đẩy Dương Ngân Hạ lên, vừa mở miệng đã dọa Dương Ngân Hạ sợ hãi: “Bác tài, đến khách sạn Duyệt Ý!”
Đang yên đang lành đi khách sạn làm gì? Chẳng lẽ là Quang Bảo uống say, muốn…
Dương Ngân Hạ vừa lên xe thì tâm trạng đã bất ổn, cô không phải bé gái, biết rất có thể Trương Quang Bảo muốn làm gì.
Lẽ ra, vào thời đại này, hơn nữa đã là sinh viên đại học, mọi người sẽ chẳng quan tâm đến chuyện này.
Thời đại này, có ai còn quan tâm mấy cái chuyện trinh tiết kia chứ?.