LƯU MANH HÓA IDOL



Lần này, Trương Quang Bảo thật sự rất mệt mỏi.

Anh đã làm việc cật lực liên tục mấy đêm, đồng hồ sinh học bị đảo loạn.

Lúc này, anh đang ngủ say trên giường.

Trong phòng ngủ vẫn còn Lý Đức và Lương Cẩm, một người đang chơi game, một người đang xem TV.

Cả hai đều cố gắng chỉnh âm lượng xuống mức thấp nhất, tránh làm ồn Trương Quang Bảo.
Dương Ngân Hạ đã đến một lần, thấy Trương Quang Bảo đang ngủ thì không làm phiền anh, lặng lẽ rời đi.
“Lý Đức, cậu lên website chính thức cúp Tiểu Cường xem coi tác phẩm của Quang Bảo đã vượt qua vòng loại chưa?” Hai ngày nay Lương Cẩm thường xuyên chú ý chuyện này, thấy dạo này Trương Quang Bảo dốc sức như vậy, nếu đến cả vòng loại cũng không qua được thì chắc anh sẽ đau lòng lắm.
Lý Đức đang chơi hăng say, nghe Lương Cẩm nói vậy thì đặt điện thoại xuống rồi lên xem website chính thức cúp Tiểu Cường.

Anh ta tìm một lượt thì cũng chẳng thấy gì, mãi đến khi tải lại thì mới tìm thấy.

Thì ra ngày 18 tháng 12 mới có kết quả vòng loại.

Bây giờ vẫn còn sớm, mới có ngày 13.
“Vẫn còn sớm.

Bây giờ mới là ngày 13, còn năm ngày nữa mới có kết quả.

Haiz, anh Lương này, anh căng thẳng như vậy làm gì?” Lý Đức hỏi một cách khó hiểu.

Bình thường anh ta chẳng nói chẳng rằng, có vẻ như chẳng quan tâm chuyện gì cả.

Sao bây giờ lại vậy?
Lương Cẩm thở dài rồi đứng dậy tắt TV.

Anh ta lo lắng nói: “Anh bạn, nói thật với cậu, tôi hơi lo.”
Lý Đức mở to mắt: “Sao cơ? Anh lo gì?”
Cẩm Lương nhìn anh ta rồi quay đầu, nhìn về phía Trương Quang Bảo trên giường: “Lo cho Quang Bảo.”
“Anh lo cho Quang Bảo gì?” Lý Đức hơi sốt ruột, hai hàng lông mày nhăn lại thành một đường.
Cẩm Lương nói tiếp: “ Lo cho bài hát của cậu ấy.”
“Mẹ kiếp, nói thì nói cho hết câu.

Cứ ngắt chừng làm gì?” Cuối cùng Lý Đức không nhịn được nữa mà chửi bậy.
Lương Cẩm lắc đầu, đi tới bên cạnh anh ta rồi ngồi xuống: "Cậu nói xem, Quang Bảo vất vả như vậy, nếu cậu ấy đến cả vòng loại cũng không qua được thì..."
“Haha…” Lý Đức cười.

Anh Lương này cũng khá thú vị, trước đây chuyện gì cũng tin tưởng Trương Quang Bảo mà bây giờ lại lo Trương Quang Bảo không qua được vòng loại.

Thay đổi nhanh quá đấy.
Thấy Lý Đức cười lớn như vậy, Lương Cẩm không khỏi trừng anh ta một cái, tức giận nói: "Cười cái gì? Cuộc thi này lớn như thế, không kém cạnh gì chương trình Super Girl đâu.

Cậu nghĩ thử xem, hơn tám mươi ngàn, gần chín mươi ngàn người đó.

Mà Quang Bảo lại không học chuyên ngành âm nhạc.


Tôi sợ nếu cậu ấy qua được vòng loại thì đúng là một sự đả kích.”
Lương Cẩm cười, lắc đầu: “Anh Lương à, cứ yên tâm.

Tôi dám cá với anh, Quang Bảo không những vượt qua vòng loại, cậu ấy ít nhất cũng sẽ có mặt trong top 100 của khu vực Tây Nam.

Anh tin không? Cậu ấy có thể vào vòng chung kết hay không, tôi không dám chắc, nhưng ít nhất cũng sẽ được như vậy!”
Lương Cẩm thấy Lý Đức tín nhiệm Trương Quang Bảo đến thế thì cảm thấy được an ủi đôi chút.

Chỉ mong là như vậy.
“Anh nghĩ thử xem, Quang Bảo trên mạng có độ hot nhất định, cũng có không ít người cổ vũ cho cậu ấy.

So với những người khác, cái này là ưu thế còn gì! Cậu ấy đã kêu gọi trên Tieba của Baidu rồi.

Tôi tin rằng tất cả những người thích bài hát của cậu ấy đều sẽ ra sức giúp đỡ sau khi có kết quả vòng loại.

Nghe nói tỉ lệ chọi là một chọi ba, đến lúc đó cũng không cần cạnh tranh quá lớn.

Anh lương của tôi, anh cứ yên tâm yên chí đi.” Lý Đức vỗ vai Lương Cẩm, an ủi anh ta.
Cửa đột nhiên bị mở, Lý Đức và Lương Cẩm nhìn lại, ra là Lưu Quyết.

Mấy ngày nay không thấy bóng dáng anh ta, nghe nói anh ta đi tìm việc.

Không biết tình hình thế nào rồi.
“Vãi, cậu đi đâu thế? Tìm được việc chưa?” Lý Đức thấy Lưu Quyết đi vào thì hỏi anh ta.

Lưu Quyết không trả lời, đi thẳng về phía giường của mình rồi ném túi lên giường.

Thấy vẻ mặt lạnh tanh của anh ta, e rằng sự việc không quá thuận lợi.

Lý Đức và Lương Cẩm nhìn nhau, hiểu thầm.
“Không sao.

Đợi hoàn thiện đồ án tốt nghiệp, bốn người chúng ta cùng đi tìm việc là được.” Lý Đức an ủi.

Mấy hôm trước nghe nói Lưu Quyết có một người chú mở một công ty phần mềm ở Thành Đô.

Thằng nhãi này đi vài ngày, không ngờ lại chẳng có gì cả.
Hai người bọn họ vốn đang trông đợi xem có thể nhờ cậy anh ta để gia nhập công ty của chú anh ta hay không.
Lưu Quyết ngồi xuống một cái ghế, Lý Đức đưa cho anh ta một điếu thuốc rồi châm lửa.

Anh ta rít một hơi, thở ra vòng khói rồi phun ra một câu như này: “Haiz, mỗi tháng 68 triệu, làm sao tôi tiêu được?” Lưu Quyết vừa nói, vừa không nhịn được mà nở một nụ cười.
Đám người Lý Đức thấy vậy thì không khỏi xông lên, giữ chặt Lưu Quyết rồi đập anh ta vài cái.

Thằng nhãi này, rõ ràng đã tìm được việc mà còn giả vờ buồn bã, đúng là ngứa đòn.
“Ây da, đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!” Lưu Quyết một bên tránh, một bên hét lớn, Lý Đức và Lương Cẩm tha cho anh ta, muốn anh ta thành thật giải thích, sự tình rốt cuộc ra sao rồi.
Lưu Quyết cười hì hì, ngó qua hai người anh em của mình rồi mới không nhanh không chậm nói: “Hai ngày nay tôi đều ở trong nhà chú.

Chú tôi nói là ngày mai bắt đầu đi làm.

Lương tháng 68 triệu!”
Trên mặt Lý Đức và Lương Cẩm đều hiện ra sự ngưỡng mộ.

Sinh viên cao đẳng mà kiếm được 68 triệu thì cũng không dễ đâu.

Ở đất Thành Đô, dù 68 triệu một tháng không dư ra được nhưng cũng đủ sống rồi.

Sau này cũng không cần xin tiền gia đình nữa, nghĩ thử xem, cảm giác thành tựu đó không chỉ dùng hai ba câu là diễn tả hết được.
Thấy biểu cảm ghen tị trên mặt Lý Đức và Lương Cẩm, Lưu Quyết cười đắc ý: “Thấy sao? Các anh em, mọi người ngưỡng mộ hay là ghen tị vậy? Haha, ây da, Quang Bảo, Trương Quang Bảo, dậy đi! Dậy đi!” Anh ta lớn tiếng gọi Trương Quang Bảo, nhưng có gọi thế nào cũng chẳng thấy động tĩnh gì.

Lưu Quyết quay người lấy một cái gối ở trên giường rồi đập mạnh xuống.
Đám Lý Đức đang định ngăn lại, tiếc là không cản được.

Trương Quang Bảo bị gối đập vào đầu thì mắng: “Mẹ nó!” Rồi ngồi dậy.
“Tiên sư cha mày! Thằng nào đập đấy?” Trương Quang Bảo tròn mắt, hỏi to.

Lý Đức và Lương Cẩm không hẹn mà cùng chỉ vào Lưu Quyết.

Trương Quang Bảo nhìn qua thì thấy thằng ranh này đang gác chân, hút thuốc một cách nhàn nhã.

Ơ, không phải anh ta đi đến chỗ chú bác gì đó để tìm việc à? Sao lại về rồi?
“Lưu Quyết, cậu tìm được việc chưa?” Trương Quang Bảo xoa mặt, thuận miệng hỏi.
Lưu Quyết cười đắc ý: “Đương nhiên rồi.

Tôi là phần tử tri thức cấp cao đó, chẳng lẽ lại không tìm được việc sao?” Trương Quang Bảo nghe vậy thì cười, nếu cậu là phần từ tri thức cấp cao thì tôi là con mẹ nó tinh hoa dân tộc luôn rồi.

Chẳng qua, anh em tìm được việc vẫn là chuyện đáng mừng.
“Lưu Quyết, thương lượng một chuyện nhé? Cậu có thể nói với chú mình để cho bọn tôi vào làm không? Trình độ mọi người đều ngang nganh nhau mà.” Lý Đức chớp thời cơ, nói lên yêu cầu này.

Anh em có phúc cùng hưởng, bây giờ cậu tìm được việc rồi, dù sao cũng phải giúp anh em chút chứ.
Vốn tưởng Lưu Quyết chắc chắn sẽ đồng ý, ai ngờ thằng nhãi này lại có vẻ khó xử, hút một điếu thuốc không nói gì.
“Sao vậy? Khó quá à?” Lý Đức hỏi một cách hơi khó chịu.

Nhẽ ra thì đây thì chú của cậu, cậu nói một câu là được.

Chưa cần tính đến chuyện khác, cứ để mọi người vào trước rồi có làm được hay không thì phải dựa vào năng lực của mình, chỉ cần cho bọn họ một cơ hội là xong.

Nhưng không nghĩ đến anh ta cũng làm khó chút chuyện này.
“Haiz, chuyện này thật sự khó nói.

Lý Đức, không phải tôi không muốn giúp cậu.

Quy mô công ty của chú tôi vốn không to, lại không thiếu nhân lực.

Đưa được tôi vào cũng do nể tình bố tôi từng là chiến hữu với chú ấy, nên…” Lưu Quyết nói một cách rất khó xử, khiến người ta không nỡ hoài nghi độ chính xác của những lời này.
Dù Lý Đức không vừa lòng nhưng người ta đã giải thích rồi, không thể cưỡng cầu nữa.


Anh ta nhếch miệng, chán nản lướt website chính thức cúp Tiểu Cường.

Có lẽ do nhìn ra sự bất mãn của Lý Đức, Lưu Quyết cố ý đi qua.

“À, Cúp Tiểu Cường.

Tôi thấy có mấy biển quảng cáo trên phố, đều là về cúp Tiểu Cường.

Chậc, tình thế này cũng khá căng nhỉ.” Lưu Quyết cố ý nói, muốn thu hút sự chú ý của Lý Đức.
Lý Đức liếc anh ta: “Thế này thì có gì ghê gớm đâu? Quang Bảo còn tham gia nữa là.”
Nghe vậy, Lưu Quyết nhìn Trương Quang Bảo rồi nói rằng ngày mai mình đi làm nên phải đi nghỉ ngơi.

Không hề có từ nào thừa ra.

Trương Quang Bảo cũng không bận tâm, Lưu Quyết vẫn luôn là kiểu người không quá hòa đồng.

Mọi người đều đã quen rồi.

Vì học cùng lớp từ cấp ba lên đại học nên bốn người bọn họ mới thân đến vậy.

Nhưng hồi cấp ba Trương Quang Bảo, Lý Đức, Lương Cẩm mới là một nhóm.

Còn Lưu Quyết là mãi đến lúc học đại học mới dần dần thân với bọn họ.
Chưa tới hai ngày mọi người đã quên mất chuyện này rồi.

Đều là thanh niên với nhau, cũng chẳng phải chuyện gì quá lớn, cần gì để trong lòng.

Lưu Quyết bắt đầu đi thực tập ở công ty chú mình rồi.

Thằng nhãi đó ngày nào cũng đóng bộ rõ chỉnh tề, tạo hình như chuyên gia IT, hơn nữa còn cố ăn nói trưởng thành, cổ họng cũng to hơn không ít.
Có vẻ Lý Đức không vui, giễu cợt anh ta vài câu.

Không ngờ thằng nhóc này đáp lại ngay: “Giỏi thì đi đi.” Câu này vào tai Lý Đức thì chỉ có một đi không trở về.
Hôm nay, Trương Quang Bảo và Dương Ngân Hạ đi chơi, Lưu Quyết thì đi làm, trong phòng chỉ còn Lý Đức và Lương Cẩm.

Lương Cẩm đang ngủ say, tiếng ngáy vang lớn.

Lý Đức chơi game một chút rồi lại lên website chính thức của cúp Tiểu Cường nhìn thử.

Rõ ràng anh ta biết chưa có kết quả nhưng vẫn không nhịn đi xem được.
Nghe nói fan của Trương Quang Bảo còn thay anh lập ra một trang Tieba trên Baidu, anh ta vào xem.

Ây da, giỏi thật đấy! Bài viết đầy tinh thần đề cử, kêu gọi, vả lại chủ bài viết còn thêm cả tinh hoa vào.

Bấm vào xem thử, mọi người đều đang reo hò cổ vũ cho Trương Quang Bảo.

Thấy anh em mình có triển vọng như vậy, trong lòng Lý Đức cũng rất vui.
Nhưng nghĩ lại về mình thì, mẹ nó, Quang Bảo người ta còn biết sáng tác âm nhạc.

Còn mình năm ba đại học mà chẳng học được gì, sau này ra ngoài thì phải làm sao? Haiz, chán quá.

Càng lớn càng chán, mãi mãi làm học sinh có phải tốt không.
Anh ta lại mở một website tuyển dụng ở Thành Đô ra như thường lệ rồi kiểm tra thông tin tuyển dụng.

Dù bây giờ vẫn chưa đến lúc đó nhưng theo dõi trước vẫn chẳng thừa.

Đừng để đến lúc đó mới tìm rồi lại hoang mang, mất phương hướng.
Ây da, mẹ nó, nhìn thấy tin tức tuyển dụng đó đã chán rồi.

Mấy đơn vị tuyển dụng này có vấn đề về đầu óc à? Cứ đụng một chút lại nói gì mà sinh viên hệ chính quy trở lên rồi là hơn hai năm kinh nghiệm trong công việc có liên quan.

Sinh viên hệ chính quy thì thôi đi nhưng hơn hai năm kinh nghiệm không phải nói bỡn sao? Sinh viên vừa tốt nghiệp thì lấy đâu ra kinh nghiệm trong công việc có liên quan? Mẹ nó, một đám đầu óc có vấn đề!
Đọc một lượt thì người ta không yêu cầu sinh viên hệ chính quy thì cũng yêu cầu có hai năm kinh nghiệm trong công việc có liên quan.

Khó khăn lắm mới tìm thấy hai chỗ tuyển cả sinh viên cao đẳng, kết quả lại toàn tuyển nhân viên bán hàng.

Nói rõ là bán hàng hoặc đẩy mạnh tiêu thụ.

Công việc này là công việc vất vả nhất, khó chịu nhất, ngày nào cũng bị người khác xem thường, không khác ăn mày là bao.
“Ôi… tài năng của mình lại bị uổng phí rồi.” Anh ta thở dài, vừa định thoát khỏi website thì đột nhiên nhìn thấy một tin “Thông báo tuyển dụng của công ty phần mềm Zeta Thành Đô”.

Zeta, không phải là công ty của chú Lưu Quyết hay sao?
Nhìn kĩ lại, sắc mặt Lý Đức ngay lập tức thay đổi.
“Tuyển dụng kỹ thuật viên máy tính.

Yêu cầu, trình độ cao đẳng trở lên, tốt nghiệp chuyên ngành liên quan đến máy tính, cần cù chịu khó, có tinh thần trách nhiệm.

Người quan tâm vui lòng gọi đến số 0288523XXX, có thể thương lượng về đãi ngộ.”
Lưu Quyết à, Lưu Quyết, cậu lừa anh em chúng tôi.

Vậy mà cậu lại làm ra chuyện này.

Không phải cậu nói công ty không tuyển người nữa sao? Ở đây ghi rõ mồn một như này, tuyển sinh viên cao đẳng, hơn nữa còn không có quy định cần kinh nghiệm.

Mấy người chúng tôi đều phù hợp.

Vậy mà cậu lại mẹ nó lừa chúng tôi!
“Anh Lương! Anh Lương! Lương Cẩm!” Lý Đức vô cùng tức giận.

Anh lớn tiếng gọi Lương Cẩm đang ngủ dậy.
Lương Cẩm mở mắt, rồi lại nhắm lại.

Anh ta quay người, làu bàu: “La ầm lên cái gì thế? Có chuyện gì à?”
“Anh dậy đi.


Nhìn này, thằng ranh Lưu Quyết thật không phải là người!” Lý Đức hét lớn.

Lương Cẩm nghe vậy thì lập tức ngồi dậy, nhìn thấy Lý Đức đang nhìn màn hình một cách bực tức rồi cười khẩy.
Anh ta chạy qua nhìn, Lý Đức chỉ vào tin tuyển dụng trên màn hình.

Lương Cẩm nhìn xong thì cũng cười khẩy rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Anh Lương, anh thấy gì chưa? Bọn mình cũng chơi với nhau được gần sáu năm rồi mà cậu lại đối xử với chúng tôi như này đây.

Cậu không muốn giới thiệu chúng tôi vào làm thì cũng không sao, đúng không, chẳng ai ép cậu.

Nếu vậy thì cậu cứ nói thẳng ra, cậu lừa bọn tôi làm gì? Đệch!” Lý Đức rất kích động.

Anh ta là một người tâm trạng thất thường, một chuyện nhỏ xíu cũng có thể khiến anh ta bùng nổ.

Càng đừng nói bị anh em đối xử như thế này.
Lương Cẩm lắc đầu, hơi xúc động nói: “Từ trước đến nay Lưu Quyết vẫn không quá hòa đồng.

Dù anh ta ở cùng một phòng với chúng ta nhưng bao chuyện xảy ra, anh ta tham dự được mấy lần? Kệ đi, đừng nói về anh ta nữa.

Dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi, đến lúc đó mỗi người một nẻo, mắt không thấy lòng không phiền.”
Lý Đức nghe vậy thì khịt mũi: “Mắt không thấy lòng không phiền? Anh nghĩ vậy thì thôi, chuyện này tôi vẫn chưa xong với cậu ta đâu.

Tôi muốn hỏi xem cậu ta có coi chúng ta là bạn bè không.

Đệch!”
Lương Cẩm thấy anh ta tức như vậy, không cẩn thận sẽ cãi nhau to với Lưu Quyết.

Mọi người chơi với nhau mấy năm nay, có nhất thiết phải gây chuyện lúc sắp tốt nghiệp không? Ai cũng có quan điểm của mình, người ta không giới thiệu cậu thì đó cũng là tự do của người ta.

Bọn mình dù không có triển vọng thì cũng chẳng đến mức phải dựa vào người khác để kiếm tiền.
“Không được, chuyện này tôi sẽ thương lượng với Quang Bảo.

Không thể làm như vậy, mẹ nó, nghĩ lại thì lúc học cấp ba, bọn mình nhiều ít gì cũng đã giúp đỡ thằng ranh này mà.

Nhớ lại lúc học lớp 12, cậu ta xảy ra mâu thuẫn với người khác trên mạng, bên kia bảy, tám người.

Lúc đó tôi với Quang Bảo, hai người hạ tám đứa mà cậu ta lại chạy trước.

Về sau Quang Bảo bị đập một gậy vào đầu, kêu cũng không kêu một tiếng.

Nói chung cũng đáng đời cậu ta xui xẻo, lúc chạy ở phía trước thì bị xe máy đâm trúng.

Quang Bảo đến vết thương của mình cũng không quan tâm, đưa hết tiền cho cậu ta đi khám.

Mẹ nó, vậy mà giờ cậu ta lại đối xử với bọn mình như vậy?” Lý Đức càng nói càng kích động, đập bàn phím cái rầm rồi kêu lên.
Lương Cẩm không nói nữa, chuyện này của Lưu Quyết thật sự khá xấu tính.

Hồi cấp ba, lúc cảm tình với anh ta vẫn còn chưa phải quá tốt mà mọi người vẫn giúp đỡ anh ta đến vậy.

Mà bây giờ có chút chuyện cũng không giúp, mọi người đúng là mắt mù rồi mới đi giúp anh ta.
“Lý Đức, tôi nói này, đừng kể chuyện này với Quang Bảo.

Gần đây cậu ấy bận vụ thi thố, đừng để cậu ấy phiền lòng.” Lương Cẩm đột nhiên nghĩ đến chuyện này nên nhắc nhở anh ta ngay lập tức.

Với tình tình của Quang Bảo mà biết được chuyện này xảy ra thì anh sẽ phiền lòng lắm.
“Có chuyện gì mà đừng kể với tôi vậy?” Đột nhiên, cửa mở ra, không cần nhìn cũng biết là Trương Quang Bảo đã về.
Lửa giận của Lý Đức còn chưa nguôi, thấy Quang Bảo về thì liền định mở miệng nói với anh.

Nhưng Lương Cẩm ho một tiếng, nên Lý Đức đành nuốt lời vào trong miệng.
Nhưng Trương Quang Bảo là hạng người gì, nhìn qua đã biết chắc chắn đã phát sinh chuyện gì đó.

Lý Đức muốn nói mà Lương Cẩm lại không cho anh ta nói.

Trương Quang Bảo bước đến, kéo một chiếc ghế đến, ngồi xuống bên cạnh hai người họ rồi vòng tay qua vai họ, cười hỏi: “Chuyện gì vậy? Làm gì mà cứ bí mật thế? Nói nghe thử đi?”
Hai người Lý Đức nhìn nhau, đều không phát ra âm thanh nào.
“Gì thế, rốt cuộc là sao vậy? Sao lại không cho tôi biết? Đứa nào thiếu tiền à? Hay là gây chuyện gì?” Trương Quang Bảo hỏi một cách khó hiểu.

Nhưng mà nghĩ lại cũng không thể mà, bình thường giữa anh em thì có chuyện gì đều cho nhau biết.

Từ trước đến nay làm gì có kiểu giấu giấu diếm diếm như này.
“Anh em, có chuyện gì thì nói rõ ra.

Đừng có như vậy, tôi không kiên nhẫn lắm đâu”
Lý Đức nghĩ ngợi một hồi, nhưng thật ra vẫn rất khó chịu nên kể một mạch như bắn súng.

Lương Cẩm ngăn mà không nổi.
Trương Quang Bảo lắng nghe một cách nghiêm túc.

Lương Cẩm lo lắng nhìn anh, nhưng chẳng nhìn ra gì trên mặt anh cả, giống như một vũng nước tĩnh lặng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi