Trương Lệ Linh bị Trần Thiên Minh làm cho ý loạn tình mê, nàng liều mạng mà thấp giọng cầu xin:
"Nhanh cho… Nhanh hơn cho em… Em…"
Hai má nàng ửng hồng, thân thể uốn éo, lộ ra bộ dáng không thể chịu được nữa.
"Em nói lớn là em muốn, anh sẽ cho em".
Trần Thiên Minh không gấp gáp, dù sao hắn cũng đang từ từ hoạt động, có thể vừa luyện Hương Ba Công, vừa hưởng thụ thân thể tuyệt với của Trương Lệ Linh.
"Em, em không…" Trương Lệ Linh kiên trì nói, nàng sẽ không nhận thua, đặc biệt là nhận thua tên lưu manh này, nàng không cam tâm.
"Ài, sao em ương ngạnh như vậy, nhận thua cũng không được hay sao?" Trần Thiên Minh lắc đầu, nhẹ nhàng nói.
Vì vậy, hắn vừa nhẹ nhàng mà nhấp, không nhanh không chậm, thong thả ung dung, ài, đã lâu không có luyện tập công pháp đặc thù Hương Ba Công. Đúng lúc bây giờ luyện cái đã. Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Thiên Minh thầm cao hứng.
"Em…A…" Trương Lệ Linh muốn nói lại thôi,
Trong lòng khó chịu, nàng vô cùng muốn Trần Thiên Minh đâm sâu vào, hơn nữa trong lòng nàng giờ đây như có vạn con kiến bò vào, nhưng Trần Thiên Minh hết lần này đến lần khác cứ nhẹ nhàng nhấp nhổm, làm khơi dậy cơn nghiền của nàng. Nàng muốn nhận thua Trần Thiên Minh, nhưng mà nàng nuốt không trôi cục tức này.
Bây giờ, Trần Thiên Minh cũng chẳng thèm để ý tới Trương Lệ Linh, hắn thong thả luyện Hương Ba Công, luyện công như vậy, thật sự làm cho công
lực của hắn tăng tiến rất nhanh.
Ài, luyện xong Hương Ba Công, đến lúc đó nếu như Trương Lệ Linh vẫn chưa nói muốn, thì chính hắn cũng sẽ không chịu nổi mà dùng động tác mạnh mẽ trùng kích vào thân thể nàng.
"Em, em không chịu được nữa… Anh, anh nhanh lên cho em…"
Trương Lệ Linh lớn tiếng mà rên rỉ, ở phía dưới ngứa ngáy làm cho nàng không kìm lòng mà hét lên.
"Em nói gì hả? Anh không nghe rõ, em nói lớn thêm một chút được không?"
Trần Thiên Minh mừng rỡ nói.
Xem ra, Trương Lệ Linh dưới sự khiêu khích của mình, toàn quân đã tan tác rồi. Hắc hắc, muốn đấu với anh hả, em còn non lắm. Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa thong thả nhấp vào, nhanh, bản thân mình cũng sắp không chịu nổi mà trùng kích rồi.
"Em, em muốn, Thiên Minh, nhanh lên, em muốn, em muốn…"
Trương Lệ Linh nhận thua, dục hỏa toàn thân đã hoàn toàn bị Trần Thiên Minh khơi dậy, bây giờ nàng chỉ muốn phóng túng hết mức, làm cho lửa dục của mình được phát tiết rồi lại phát tiết.
"Được, anh lập tức cho em". Trần Thiên Minh vui mừng gật đầu.
Cuối cùng quả ớt nhỏ này đã nhận thua mình. He he, gừng càng già càng cay mà! Vì vậy, Trần Thiên Minh bắt đầu dùng sức hướng về phía Trương Lệ Linh hoạt động.
Thật ra, hắn cũng cực kỳ khó chịu, nếu không để lửa dục của mình được phát tiết, chỉ sợ bản thân mình sẽ sớm nổ tung!
"Một phát, hai phát, ba phát…" Trần Thiên Minh vừa dùng sức đi vào vừa đếm.
Xem ra lần này không tới một ngàn mấy trăm thì thật có lỗi với với mình và có lỗi với Trương Lệ Linh, cũng có lỗi với Giang Đông phụ lão.
"Nhanh… Mạnh hơn….Đúng, là như vậy đó…" Trương Lệ Linh rên lên.
"Không thành vấn đề, anh cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ…" Trần Thiên Minh dâm đãng nói.
"A…" Trương Lệ Linh lại thỏa mãn mà ngất đi.
Trần Thiên Minh cuối cùng cùng lên xuống thêm vài lần, rồi thỏa mãn nằm
trên người Trương Lệ Linh. Xem ra, ngày mai quả ớt nhỏ này sẽ rời giường khó khăn đây!
Trần Thiên Minh nghĩ tới đây, hắn nhẹ nhàng rời khỏi người Trương Lệ Linh, sau đó nằm xuống bên canh nàng, ôn nhu lau mồ hôi cho nàng. Quả ớt cay này đúng là mệnh thủy, mỗi lần đều ra mồ hôi nhiều như vậy.
"A…" Trương Lệ Linh rên nhẹ một tiếng, sau đó từ từ mở mắt:
"Em… em giờ đang ở đâu vậy?"
Trương Lệ Linh mở mắt mà đầu vẫn còn hơi choáng váng, bây giờ nàng quên rằng đang nằm ở trên giường của mình, vừa rồi còn cùng Trần Thiên Minh thân mật làm vài động tác thể dục nữa.
"Đây là giường của em mà, em quên rồi sao? Ha ha!" Trần Thiên Minh cười
Trương Lệ Linh.
Xem ra nàng hưng phấn quá mức, ngay cả mình đang ở đâu cũng không nhớ?
"A…" Trương Lệ Linh nhẹ nhàng lắc lắc cái đầu đang có phần choáng váng của mình, nàng đã nhớ lại vừa việc vừa trải qua. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, đỏ mặt nói:
"Anh...Anh cười cái gì hả? Em thế này đều là do anh hại".
"Anh?" Trần Thiên Minh chỉ vào mũi mình vô tội hỏi.
Trời ạ, thế này có còn thiên lý không hả, vừa rồi là ai liều mạng bảo mình lực mạnh hơn và nhanh hơn nữa? Bây giờ lại trở mặt không thừa nhận? Ta làm hại người nào chứ? Trần Thiên Minh trong lòng cười khổ.
"Anh, anh ra ngoài cho em".
Trương Lệ Linh nghĩ lại tình cảnh vừa rồi mình nhận thua, mặt của nàng lại đỏ đến tận mang tai, lập tức trút giận lên đầu Trần Thiên Minh.
"Không… không phải trời còn chưa sáng sao? Chờ trời sáng, anh sẽ lén trở về phòng".
Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh tức giận, vội vàng tới bên cạnh Trương Lệ Linh cầu khẩn.
"Bây giờ em thay đổi chủ ý rồi, anh lập tức quay về phòng cho em".
Vừa giận vừa xấu hổ Trương Lệ Linh vội vàng đem chăn trùm kín thân thể
mình, sau đó đuổi Trần Thiên Minh ra ngoài.
"Được! Được! Anh về phòng".
Không còn cách nào khác, Trần Thiên Minh đành phải xuống giường, mặc quần áo vào, quay về phòng.
Ôi! Quả ớt nhỏ tức giận, thế là mình phải quay về phòng ngủ một mình rồi. Nhưng mà, đã đạt được mục đích, thì ngủ ở nơi nào cũng như nhau. Nghĩ tới đây, hắn mở cửa phòng Trương Lệ Linh, sau đó trở lại phòng mình. Nghĩ tới đây, hắn đóng cửa phòng lại, sau đó trở về phòng mình.
Sau khi Trần Thiên Minh trở lại phòng, liền cởi hết quần áo vào phòng vệ sinh giặt giũ, tắm rửa. Tắm xong, hắn mở cửa sổ phòng ra, để cho gió lạnh bên ngoài lùa vào.
Bây giờ hắn thần thanh khí sảng, không biết tại sao mỗi lần làm chuyện đó, thì công lực của hắn vô cùng sung túc, và tiến bộ thêm một ít. Hắc hắc, nếu còn tiếp như vậy, công lực của mình nhất định sẽ ngày càng mạnh.
Đột nhiên, hắn nhíu mày, âm thần vận khởi công lực, cẩn thận lắng nghe. Bởi vì, hình như hắn nghe thấy có tiếng bước chân ở bên ngoài, không phải là đi trên mặt đất mà là đi trên tường, hơn nữa lại trên nhà của hắn. Trần Thiên Minh ngạc nhiên vô cùng, người bình thường không có khả năng đi trên tường, chỉ có người võ công cao cường mới đi được.
Chẳng lẽ có người tới công ty bảo an gây sự? Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
Bởi vì hắn nghe được âm thanh bên ngoài, biết tòa nhà có người đột nhập. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh vội vàng tới phòng bên cạnh, ấn nút báo động, đây là do Chung Hướng Lượng vì bọn họ mà thiết kế, nếu có tình huống khẩn cấp muốn triệu tập mọi người thì chỉ cần ấn nút này.
Trần Thiên Minh nhấn một cái, đèn trong phòng mầy người Trương Ngạn Thanh sẽ lóe sáng, phát ra âm thanh rất nhỏ.
Sau khi ấn nút, Trần Thiên Minh vội vàng mang mặt nạ chạy ra cửa phòng, đi xuống tầng dưới. Bởi vì cửa sổ chắc chắn người bên ngời không vào được, hắn cũng không mở ra. Cho nên, muốn dò xét tình hình cụ thể cũng chỉ còn cách đi xuống tầng một mà thôi.
Mà loại mặt nạ này cũng do Chung Hướng Lượng xếp đặt cho bọn họ, để cho
người khác không nhận ra bọn họ, mà loại mặt nạ này vô cùng mỏng, mang
vào không có chút cảm giác nóng nực khó chịu nào.
Trên trán có một điểm sáng hình chữ số, vào buổi tối có thể dễ dàng nhận ra người của mình, như vậy sẽ không ngộ thương người một nhà. Mà Trần Thiên Minh mang số một, đại biểu cho thân phận của hắn.
Khi hắn tới tầng hai, liền phát hiện có một ngươi mang mặt nạ đi tới, mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng Trần Thiên Minh nhận ra đó không phải là người trong công ty, người trong công ty hắn đều mang mặt nạ đặc biệt.
"Ngươi là ai? Tại sao tới nơi này?" Trần Thiên Minh lớn tiếng nói với người bịt mặt kia.
Người kia thấy mình bị Trần Thiên Minh phát hiện, vội vàng đưa tay lên, một quyền đánh tới Trần Thiên Minh, quyền phong ác liệt vô cùng, dường như là cao thủ, công lực hẳn là hơn bọn Lâm Quốc.
Trần Thiên Minh nhẹ nhàng tránh khỏi quyền này của người bịt mặt, sau đó chính hắn cũng đánh ra một quyền, người nọ vội vàng ngăn cản,
"Bịch" một tiếng, người nọ bị Trần Thiên Minh đánh lui mấy bước. Bởi vì Trần
Thiên Minh cảm thấy giờ đây công lực của mình quá mạnh mẽ, hơn nữa cũng
không rõ lai lịch của đối phương. Cho nên hắn chỉ dùng hai đến ba thành công lực mà thôi.
Trần Thiên Minh mở đèn lầu hai, lạnh lùng cười:
"Xem ra ngươi không phải hạng tốt lành gì, đên khuya mà lén lút vào nhà người khác, nói, ngươi tới đây để làm gì?"
Người kia bị Trần Thiên Minh đánh lui, cũng không chút yếu thế,vận toàn thân công lực, phóng nhanh về phía Trần Thiên Minh, hắn muốn cho Trần Thiên Minh một trận.
Người này thân pháp rất nhanh, quyền phong đánh ra cũng rất mạnh. Nếu
là cao thủ bình thương, nhất định là không tránh khỏi. Nhưng mà, số hắn thật không may, bởi vì hôm nay hắn gặp phải Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nhẹ nhàng lướt sang tránh khỏi một quyền đó. Giờ đây, hắn cũng không vội vàng ra tay, hắn muốn xem võ công người như thế nào.
Người đó thấy quyền của mình đánh vào khoảng không, liền nghiêng người,
thân thể nhanh chóng quay ngược lại, đá một cước về phía Trần Thiên Minh, cước này hung mãnh đi thẳng về phía ngực Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh dùng một tay ngăn cản một cước đang phi tới, sau đó dùng sức đảy, đẩy người này lui ra sau. Tên bịt mặt bởi vì không trụ được, ngã lăn trên mặt đất.
"Thế nào? Ngươi còn chiêu gì nữa? Nếu có, nhanh xuất ra đi, ta không có thời gian cùng ngươi chơi đùa, ta rất bận rộn". Trần Thiên Minh cười cười, nói.
"Ngươi... ngươi là ai? Tại sao ở chỗ này?"
Người nọ thấy Trần Thiên Minh cũng mang mặt nạ, tưởng rằng hắn cũng không phải người của công ty bảo an.
Đêm nay, mấy người bọn hắn tới công ty bảo an đánh lén, muốn cho người ở nơi này biết thế nào là lễ độ, để cho họ biết rằng đắc tội với chúng là không có kết cục tốt.
"Ha ha, nhưng lời này là phải để ta hỏi ngươi. Các ngươi đến nơi này của chúng ta, muốn làm gì hả? Ta nói cho ngươi, công ty An An của chúng ta không dễ bắt nạt, ngươi đã đến rồi, đừng mong rời đi". Trần Thiên Minh âm hiểm nhìn kẻ nọ cười cười.
Tầng hai có một huynh đệ chịu trách nhiệm giám sát, bây giờ không có động tĩnh gì, xem ra gặp bất trắc rồi.
Người bịt mặt nghe Trần Thiên Minh nói là hắn là người của công ty, trong lòng quýnh lên, từ bên hông lấy ra một đoản đao, chém về phía Trần Thiên Minh. Động tác rất nhanh, còn mang theo công lực hung mãnh, lưỡi đao sắc bén, dường như có ý định giết người.
Nhưng mà, điều đó không làm khó được người có võ công cao cường như
Trần Thiên Minh. Hắn cười khẩy một tiếng, vận ba thành công lực lên song chưởng, sau đó nhẹ nhàng đánh tới.
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, chưởng phong mãnh liệt của Trần Thiên Minh đánh về phía người bịt mặt. Người đó chưa kịp tới trước mặt Trần Thiên Minh đã bị khí lưu cường đại của hắn đánh trúng.
Sau đó giống như bị vật gì đập trúng, bật ngược trở về, hơn nữa với tốc độ vô cùng nhanh làm cho tên bịt mặt không làm sao trụ lại cước bộ, cả người đập mạnh vào vách tường.
"Bịch!" Một tiếng, kẻ bịt mặt sau khi bị nện vào vách tường, liền ngã trên mặt đất, đoản đao trong tay cũng rơi xuống bên cạnh.
Truyện full chưa ad ... mlem mlem