Trần Thiên Minh cứ cười cười, nói với Ngô Thanh:
"Giống nhau thôi, thịt gà này là anh mới chúng tôi ăn, anh xuất tiền mua thịt, vậy thì là thịt của anh, thịt của anh đó. Ha ha!"
Trần Thiên Minh vừa nói vừa ăn cái cánh gà, lần trước hắn trả tiền ăn Thanh thủy kê cũng không ngon như thế này, ôi, đúng là người khác mời ngon hơn hẳn!
"Ngô Thanh, nửa cái đùi này anh ăn đi."
Tiểu Châu đem nửa cái đùi gà còn lại ra trước mặt Ngô Thanh, giọng nói thô thô vang lên.
"Cho tôi ăn?"
Ngô Thanh ngây ngốc, nữa cái đùi này Tiểu Châu đã ăn rồi, khắp nơi đều là nước miếng của nàng ta, hắn làm sao dám ăn chứ?
"Đúng vậy, anh đối với tôi tốt, tôi cũng đối tốt với anh!" Tiểu Châu mặt đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu.
Trần Thiên Minh thấy thế, chớp thời cơ châm lửa bên cạnh:
"Tiểu Châu, cô đối tốt với Ngô Thanh như thế, cũng khiến tôi cảm động theo đó, ôi, sau này bạn gái tôi mà đối tốt với tôi như vậy, thế thì tốt quá."
"Sẽ có, thầy Trần." Tiểu Châu vừa cười vừa nói.
"Được rồi, Ngô Thanh, sao anh không ăn đùi gà?"
Trần Thiên Minh thấy Ngô Thanh cầm nửa cái đùi mãi không ăn, hắn kỳ quái hỏi Ngô Thanh, đùi gà uyên ương như vậy, Ngô Thanh sao lại không ăn chứ? Như vậy đúng là có lỗi với sự hảo tâm của Tiểu Châu đó.
"Đúng vậy, Ngô Thanh, anh mau ăn đi!"
Tiểu Châu còn tưởng là Ngô Thanh đang ngại không dám ăn, vì thế, cô ta lớn tiếng thét lên với Ngô Thanh, kêu hắn ăn nhanh lên chút.
"Tôi, tôi ăn."
Ngô Thanh hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó bất đắc dĩ, thong thả cắn nửa cái đùi gà kia, dáng vẻ của hắn bây giờ, hình như đang ăn độc dược thì phải.
Trần Thiên Minh thì ăn uống no say, sau đó dùng khăn lau miệng mình, cảm thấy hiện giờ mình hay là an ủi Ngô Thanh một chút, vì thế, hắn nói với Ngô Thanh:
"Ngô Thanh, dáng vẻ anh ăn đùi gà giờ rất tiêu sái, rất đẹp trai."
"Thật sao? Cậu cũng cho là như thế à?"
Ngô Thanh nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy, rất cao hứng, ai mà chẳng thích đẹp, Ngô Thanh lại càng đặc biệt như vậy.
"Đúng đó, anh lớn lên rất đẹp trai, cô Tiểu Châu lớn lên rất đáng yêu, hai người đúng là trời sinh một đôi! Cô nói đúng không? Tiểu Châu!"
Trần Thiên Minh lại cố ý hỏi Tiểu Châu.
"Đúng, đúng vậy." Tiểu Châu liền liều mạng gật đầu,
Trần Thiên Minh đã nói như vậy, cũng tức là hợp tâm ý của cô ta, mà trải qua một thời gian tiếp xúc, cô ta thấy Ngô Thanh và mình đúng là rất hợp đôi.
"Khụ khụ khụ…" Ngô Thanh hình như là mắc cái gì đó ở cổ, hắn liên tục ho khan.
"Anh đó, tôi biết anh thích ăn, nhưng cũng không cần phải vội như vậy chứ, cứ ăn từ từ thôi!"
Tiểu Châu ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ lưng Ngô Thanh, đau lòng nói.
"Ôi, xem ra tôi còn ở lại đây, đúng thật là một cái bóng đèn mà, thôi, hai người cứ từ từ trò chuyện đi, tôi đi trước vậy."
Trần Thiên Minh nói xong, hắn liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
"Cậu, cậu không được đi."
Ngô Thanh thấy Trần Thiên Minh muốn đi, nghĩ đến mình và Tiểu Châu cô nam quả nữ ở trong một gian sương phòng, trong lòng hắn càng thấy sợ thêm.
"Tôi biết anh thẹn thùng, không sao. Tiểu Châu người ta cũng là thích anh, anh không cần sợ."
Trần Thiên Minh cố ý nháy mắt với Ngô Thanh, sau đó thì đi ra ngoài. Dù sao bọn họ đều là người trưởng thành, sau này phát triển thế nào. Vậy còn xem ý của họ.
Trần Thiên Minh nhanh chóng rời khỏi quán cơm, sau đó nhìn qua đồng hồ,
thấy lúc này đã 8 giờ, đèn đường đã sáng, không nghĩ tới hôm nay lại ăn cơm lâu vậy.
"Ring ring ring…"
Điện thoại của Trần Thiên Minh bỗng vang lên, hắn lấy ra nhìn, thì ra chính là Lâm Quốc gọi tới.
"A Quốc," Trần Thiên Minh nhấc máy, nói.
"Lão đại, răng đã đến chỗ chúng ta, lần này thần quỷ đều không hay biết, không có ai phát hiện."
Lâm Quốc nhỏ giọng nói, "răng" trong ý của hắn chính là Phong Hải Nhai, xem ra, đám Lâm Quốc đã bắt được Phong Hải Nhai.
"Tốt, các chú cố hỏi một chút chuyện liên quan trước, anh đến ngay đây,"
Trần Thiên Minh nói xong, lập tức dập máy, sau đó bắt taxi, vội vàng về công ty bảo an.
Tới công ty, Trần Thiên Minh lên thẳng lầu hai, hắn thấy Tiểu Tô đã chờ sẵn ở đó.
"Tiểu Tô, chuyện sao rồi?" Trần Thiên Minh sốt ruột hỏi.
Hy vọng đám Lâm Quốc có thể hỏi ra chút gì đó về thuốc phiện từ trong miệng Phong Hải Nhai, hơn nữa cần nhanh, nếu để Thái Đông Phong biết Phong Hải Nhai bị bắt, vậy hắn sẽ chuyển thuốc phiện đi. Đây là cách duy nhất, vì thế chỉ còn cách, nhẹ nhẹ rung cây, cố bắt được xà.
Trần Thiên Minh nghĩ đến đây, hắn lấy điện thoại gọi luôn cho Chung Hướng Lượng:
"Sư huynh, Phong Hải Nhai kia đã bị chúng em tóm được, bây giờ A Quốc đang thẩm vấn hắn."
"Tốt, nhanh thẩm vấn hắn, người như hắn không cần khách khí, dù sao giữ
lại cũng là tai họa của xã hội, muốn làm thế nào thì em cứ làm."
Chung Hướng Lượng đã nói khá rõ, làm Trần Thiên Minh thỏa mái mà đối phó
Phong Hải Nhai, cho dù là lấy mạng Phong Hải Nhai, bọn họ cũng đồng ý giúp Trần Thiên Minh gánh chuyện này.
"Em biết rồi, bọn em sẽ nhanh chóng làm hắn nói ra nơi dấu thuốc
phiện." Trần Thiên Minh dập máy, sau đó đeo mặt nạ, đi lên lầu 6.
Trần Thiên Minh vừa lên lầu 6, Trương Ngạn Thanh thấy hắn lên, vội kêu: "Lão đại, anh đã về."
"Đúng vậy, có chuyện gì?" Trần Thiên Minh hỏi Trương Ngạn Thanh.
"Quốc Ca đã ở bên trong hỏi, nhưng mà Phong Hải Nhai này miệng hình như
rất cứng, không chịu nói. Hắn đêm nay là lén đến một câu lạc bộ đêm chơi, sau đó bị chúng ta bắt về." Trương Ngạn Thanh nói với Trần Thiên Minh.
"Tốt nhất là tối nay có thể hỏi được tin về thuốc phiện ở trong miệng
Phong Hải Nhai, thời gian càng dài, Thái Đông Phong sẽ nghi ngờ." Trần
Thiên Minh vừa nghĩ vừa nói. Đột nhiên, trong đầu hắn lóe lên,
"Chú ở đây xem, anh vào nhìn qua, lát sau chú hãy vào."
Trần Thiên Minh nói xong, lại nói nhỏ vào tai Trương Ngạn Thanh cái gì đó.
Trần Thiên Minh đi vào, thấy Lâm Quốc và hai huynh đệ đang hỏi một nam nhân, xem ra, tên kia chính là Phong Hải Nhai.
"Con mẹ ngươi, có nói không, Phong Hải Nhai, không nói tao sẽ giết mày."
Lâm Quốc hung hăng đánh một quyền vào bụng Phong Hải Nhai, nếu như không phải muốn hỏi về thuốc phiện, hắn thật sự muốn đánh chết Phong Hải Nhai, hắn muốn xem Phong Hải Nhai cứng miệng, hay là khớp xương cứng hơn.
"Mày có đánh, có giết tao đi, tao cũng không biết thuốc phiện gì cả." Phong Hải Nhai cũng lớn tiếng nói với Lâm Quốc.
Hắn thấy Lâm Quốc là vì muốn biết tin thuốc phiện, thế nên sẽ không dám giết mình, cho nên, hắn chết cũng không nói, mạng còn thì hắn còn hy vọng, hắn hy vọng ngày mai Thái Đông Phong không thấy mình sẽ cho người đi tìm.
Bởi vì tối hôm nay Thái Đông Phong được Ma Vương phái về huyện J làm một số chuyện, không còn ở thành phố M, thế nên hắn mới lén chạy đi chơi bời, ai biết vừa mới đánh xe vào bãi để xe, thì bị một người che mặt, đánh hôn mê. Khi hắn tỉnh lại thì đã thấy mình bị trói nằm đây rồi.
"A Quốc, hắn nói sao?" Trần Thiên Minh đi đến cạnh hỏi Lâm Quốc.
"Lão đại, anh đã về, Phong Hải Nhai vẫn chưa chịu nói." Lâm Quốc lắc đầu, nói.
"Không sao, dù sao tối nay chúng ta cũng bắt được mấy thủ hạ khác của Thái Đông Phong, chỉ cần một người nói là được, mới vừa rồi cấp trên đã gọi điện nói cho anh rồi, người nào nói trước thì tha hắn một mạng, còn lại thì giết hết." Trần Thiên Minh vừa nói vừa làm tư thế "khử".
"Bắt được mấy người…" Lâm Quốc ngớ người,
Tối hôm nay bọn họ không phải chỉ bắt được Phong Hải Nhai sao? Sao giờ lại thành bắt được mấy thủ hạ của Thái Đông Phong?
Nhưng khi hắn thấy Trần Thiên Minh nháy mắt, lúc này mới hiểu ý Trần Thiên Minh.
"Vâng, lão đại, em hiểu rồi, hy vọng là mấy huynh đệ bên kia tra được ra thuốc phiện ở đâu, để em còn có may mắn "chăm sóc" hắn đến khi về gặp ông bà, mẹ nó chứ, em thật sự là muốn giết hắn từ lâu rồi."
Nói xong, Lâm Quốc lộ ra vẻ vô cùng tức giận.
"A Quốc, chú không cần tức giận, không có cách nào mà, nếu như không hỏi được thuốc phiện ở đâu, chú không thể làm thế với hắn, bởi vì cấp trên đã nói, phải biết được thuốc phiện ở đâu, nhưng mà nếu bên kia có người nói, vậy thì tên Phong Hải Nhai này chú cứ tùy tiện đi. Hay là trước cứ móc hai mắt hắn, hay là cắt tiểu JJ của hắn cũng được, còn không thì cứ tay cũng được, từ từ mà giết, để hắn sống không được, chết không xong. Chẳng qua là chúng ta phải đợi, chờ có tin thuốc phiện đã."
Trần Thiên Minh cố ý nói những lời "hiền hòa" với Lâm Quốc.
"Em biết rồi, lão đại."
Lâm Quốc biết là Trần Thiên Minh đang diễn, còn về diễn cái gì, hắn cũng không biết, dù sao hắn cũng không quan tâm, cứ phối hợp với lão đại là được.
Phong Hải Nhai ở bên cạnh nghe rõ tất cả, lời nói của Trần Thiên Minh rất có đạo lý, hắn rất hiểu điều đó, nếu như đám người này chưa biết về thuốc phiện, bọn họ còn không dám làm gì hắn, nhưng mà một khi đã bắt được đám huynh đệ khác, sẽ không cần biết đến hắn nói hay không. Nghĩ đến đó, trong lòng Phong Hải Nhai thầm cầu kinh, hy vọng đám huynh đệ kia có chết cũng không nói.
"Lão đại, bên kia có người đã nói ra nơi giấu thuốc phiện."
Trương Ngạn Thanh đột nhiên từ bên ngoài tiến vào, hết sức phấn khởi nói với Trần Thiên Minh. Hiện giờ trên mặt Trương Ngạn Thanh đúng là đang viết hai chữ "cao hứng".
"Tốt quá, A Quốc, người này giao cho chú đó, tùy tiện thong thả mà giết hắn, nhưng mà, trước tiên nên bịt miệng hắn vào, đừng để tiếng kêu thảm thiết truyền ra, ầm ĩ như thế là không tốt."
Trần Thiên Minh nháy mắt với Lâm Quốc, ra vẻ cao hứng nói, dường như là sau khi hắn nghe Trương Ngạn Thanh nói có người đã khai, hắn rất cao hứng.
"Em biết rồi, lão đại, em trước tiên sẽ dùng băng dính bịt miệng hắn, sau đó cắt tiểu JJ, sau đó sẽ rắc thêm ít muối vào chỗ cắt, sau khi đã nếm xong món khai vị, em sẽ cắt vào đùi hắn, từng chỗ một rồi lại rắc muối, cắt khoảng 360 nhát, lúc đó mới móc mắt. Phỏng chừng là sau vài giờ, Phong Hải Nhai sẽ vì mất máu nhiều mà chết!"
Lâm Quốc liếm liếm môi, sau đó cười "hiền hòa" với Phong Hải Nhai.
Hiện giờ vẻ mặt Lâm Quốc thật sự giống như một ác ma, nụ cười âm hiểm
như một nhát đao đâm vào trong tim Phong Hải Nhai.
Sau đó Lâm Quốc từ từ sắn tay áo lên, đến bên cạnh lấy một con dao sắc bén, nhìn ánh đao bóng loáng, chắc hẳn phải là loại vô cùng sắc bén rồi.
Truyện full chưa ad ... mlem mlem