"Ông chủ thông minh, ông chủ thông minh nhất!" Trường Mao lập tức không quên thời cơ mà vỗ mông Diệp Đại Vĩ.
"Đây là găng tay cùng mặt nạ, lát nữa chúng ta mang vào rồi động thủ kà được, đến lúc đó chúng ta đeo mặt nạ, còn lau sạch cả vân tay trên súng, ai biết chuyện này do chúng ta làm chứ? Haha." Diệp Đại Vĩ cười lớn.
"Ha ha," Trường Mao cũng vội vàng cười theo Diệp Đại Vĩ. Ông chủ đã cười, mày không cười được sao? Hơn nữa, hiện giờ trong tay mình có súng, tất nhiên là không phải sợ, cần đeo gì biết hắn võ công cao ra sao, đến lúc đó ăn đạn là xong đời. Nghĩ đến đó, Trường Mao mới hết lo lắng.
Vì thế, Diệp Đại Vĩ cùng Trường Mao ngồi trong xe, nhìn chằm chằm vào xe của Thái Đông Phong. Chỉ cần Thái Đông Phong bắt được Tiểu Trữ, hắn sẽ lén lút đi theo sau.
Rạng sáng, lúc 1:20 phút, Tiểu Trữ cùng Lương Thi Mạn thu dọn đồ rồi chuẩn bị ra về. Buổi tối hôm nay có thể là vì bọn A Cầu làm loạn, vì thế sinh ý của quán bar không như mọi hôm, mới đến 1 giờ, khách đã về hết. Quản lý thấy không còn khách đến, vì thế liền cho mọi người dọn đồ rồi cho về sớm hơn nửa tiếng.
"Tiểu Trữ, mới rồi em không phải nói Trần Thiên Minh muốn tới đón em sao? Em thế nào lại không gọi điện cho hắn?" Lương Thi Mạn nghe nói Tiểu Trữ muốn về cùng nàng, vì thế kỳ quái nói.
"Chị Thi Mạn, hiện giờ muộn như vậy rồi, nói gì thì em đi làm về cũng là 2 giờ sáng, mà Thiên Minh ngày mai còn phải đi đến trường, em không muốn anh ấy đến đây, như vậy rất khổ. Em lát nữa ra ngoài sẽ gọi taxi, sau đó nhắn tin cho anh ấy, nói là em đã đi được nửa đường, kêu anh ấy không cần đến nữa." Tiểu Trữ lắc đầu, nói.
Tiểu Trữ vốn cũng không muốn Trần Thiên Minh tới đón nàng, hơn nữa giờ còn được nghỉ sớm nửa tiếng, thế nên, nàng càng muốn về mà không cần Trần Thiên Minh đón.
"Oa, Tiểu Trữ, em thật là thương bạn train ha, xem ra, Trần Thiên Minh này rất có phúc." Lương Thi Mạn vừa cười vừa nói. Hiện giờ, nàng có thể nhìn thấy Trần Thiên Minh và Tiểu Trữ ở cùng nhau, vậy nàng đã thấy cao hứng rồi.
"Em…em mới không thương anh ấy đó! Anh ấy chỉ là bạn trai tạm thời của em thôi." Tiểu Trữ bị Lương Thi Mạn nói như vậy, mặt nàng đỏ bừng, cố ý giải thích.
"Em nhìn mình đi, còn nói không thương hắn, em cứ nói dối là đỏ mặt kìa." Lương Thi Mạn lại giễu cợt Tiểu Trữ.
"Chị Thi Mạn, chị thật xấu! Dám cười người ta," Tiểu Trữ vội vàng hờn dỗi với Lương Thi Mạn.
Lương Thi Mạn nhìn Tiểu Trữ, thấy bộ dáng kiều mị đầy mê hoặc của Tiểu
Trữ, nàng lo lắng nói: "Tiểu Trữ, khó trách Trần Thiên Minh lại thần hồn điên đảo vì em như vậy, đến cả nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của em, cũng bị em làm mê chết nè."
Tiểu Trữ vừa thu dọn vừa cùng cười nói với Lương Thi Mạn. Sau đó, các nàng đi ra khỏi quán bar, rồi nhìn đường, muốn gọi một cái taxi.
"Lão đại, Tiểu Trữ và một nữ nhân ra rồi." Thằng thủ hạ của Thái Đông Phong phát hiện ra Tiểu Trữ và Lương Thi Mạn đi ra khỏi cửa, nó lập tức nói với Thái Đông Phong.
"Mẹ kiếp, mày còn chờ cái gì hả? Nhưng lái xe qua đó, chẳng lẽ muốn chúng nó lên xe rồi mới đuổi chắc?" Thái Đông Phong mắng thằng kia.
Thằng thủ hạ nghe thấy Thái Đông Phong nói vậy, nó vội vàng lái xe, chạy như điên đến chỗ Tiểu Trữ đứng.
"Ông chủ, xe của Thái Đông Phong đã chạy!" Trường Mao vẫn luôn nhìn chăm chú xe của Thái Đông Phong, đột nhiên thấy như là Thái Đông Phong phát hiện ra đối tượng, hắn sốt ruột nói với Diệp Đại Vĩ.
"Gấp cái gì chứ? Chúng ta cùng không phải là giúp Thái Đông Phong bắt Tiểu Trữ, mày chạy xe nhanh vậy làm gì, nhất định là Tiểu Trữ vừa đi ra, Thái Đông Phong muốn bắt cô ta. Mày cho xe chạy chậm qua, chỉ cần chúng ta có thể thấy xe của Thái Đông Phong là được, cái khác mặc kệ đi." Diệp Đại Vĩ cũng không vội gì.
"Em biết rồi, ông chủ." Trường Mao gật đầu, nói.
Không biết tại sao, Lương Thi Mạn và Tiểu Trữ đứng một lúc cũng không bắt được taxi. Vì thế, Lương Thi Mạn cười nói với Tiểu Trữ: "Tiểu Trữ, hay là em gọi cho Trần Thiên Minh đón em đi, xem ra ông trời cũng muốn cho hắn đón em đó." Lời này nàng còn chưa nói xong, một chiếc xe đen đã vọt đến phía các nàng.
Chiếc xe đen này khi đến trước mặt các nàng thì dứng lại, Tiểu Trữ và Lương Thi Mạn thấy cái xe này chạy ầm ầm về phía mình, các nàng không tự chủ được lui lại mấy bước, trong lòng rất khẩn trương.
"Cạch," một tiếng, cửa xe mở ra, sau đó Thái Đông Phong cũng vọt ra.
"Thái học huynh!"
"Thái Đông Phong!"
Tiểu Trữ và Lương Thi Mạn cũng kinh ngạc kêu lên.
Thái Đông Phong trông thấy Lương Thi Mạn cũng có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ đến lại gặp nàng ở đây. Vốn hắn chỉ muốn bắt Lương Thi Mạn, nhưng mà giờ hắn lại đổi ý, muốn bắt luôn cả Lương Thi Mạn nữa. Xú nữ nhân này, hắn không khiến nàng chết được, trong lòng không cam. Thái Đông Phong âm thầm nghĩ.
"Hắc hắc, buổi tối hôm nay có thể chơi 3P rồi, cũng không tồi." thái đông phòng cười rất dâm đãng, hắn một tay kéo Tiểu Trữ, tay kia kéo Lương Thi Mạn.
"Thái học huynh, anh muốn làm gì, mau buông tay tôi ra." Tiểu Trữ thấy bàn tay nhỏ bé của mình bị Thái Đông Phong kéo lấy, nàng vừa xấu hổ vừa vội, nói.
"Buông tay sao? Ha ha, Tiểu Trữ, cô là con điếm, trước đi theo tôi, giờ lại chạy theo thằng chó Trần Thiên Minh, tôi tối nay nhất định phải lột sạch quần áo rồi chơi chết cô, nếu không tôi không phải là Thái Đông Phong nữa." Thái Đông Phong lúc này giống như là một ác ma, hắn hung ác lớn tiếng mắng chửi, dáng vẻ như sắp ăn luôn Tiểu Trữ vậy.
"Anh còn không buông tay, tôi sẽ kêu lên đấy." Tiểu Trữ rất sợ hãi nói. Trước kia Thái Đông Phong luôn hòa nhã trước mặt nàng giờ đã không còn, Thái Đông Phong giờ cứ như là một ác quỷ vậy, khiến nàng rất sợ hãi.
"Cô có kêu lên cũng không sao, hiện giờ chỗ này làm gì có ai nào? Còn Lương Thi Mạn, lần trước tôi không giết chết được cô, lần này cô không thoát được đâu." Thái Đông Phong cười âm hiểm với Lương Thi Mạn.Lương Thi Mạn hiện giờ nhìn thấy Thái Đông Phong thì rất tuyệt vọng, nàng biết Thái Đông Phong nhất định không bỏ qua cho mình, hơn nữa, nàng và Tiểu Trữ lại còn gặp nạn giống nhau, nghĩ đến đó, nàng càng thêm khổ sở hơn.
Đột nhiên, Lương Thi Mạn cúi mạnh đầu, hung hăng cắn vào tay mà Thái Đông Phong đang giữ Tiểu Trữ.
"Ái!" Thái Đông Phong không ngờ Lương Thi Mạn lại cắn hắn, hắn chỉ cảm thấy trên ray nhói đau, không tự chủ được được buông Tiểu Trữ ra, rồi
kêu lên.
"Tiểu Trữ, em chạy đi, nhanh gọi điện cho Trần Thiên Minh tới cứu em, Thái Đông Phong này là một thằng khốn không gì xấu không làm đó!" Lương Thi Mạn thấy Thái Đông Phong còn muốn đuổi theo bắt Tiểu Trữ, nàng cấp bách mới sinh thông minh, vội vàng ôm lấy Thái Đông Phong, không cho hắn đuổi theo Tiểu Trữ.
Tiểu Trữ nghe thấy Lương Thi Mạn nói như vậy, nàng vội vàng vừa chạy về hướng quán bar vừa gội điện, muốn Trần Thiên Minh nhanh tới cứu nàng và Lương Thi Mạn.
Thái Đông Phong đang muốn đuổi theo Tiểu Trữ, nhưng mà hắn lại bị Lương Thi Mạn ôm lấy, vì thế vô cùng tức giận vận nội công lên đánh vào phần eo của Lương Thi Mạn một quyền.
"Bịch" một tiếng, Lương Thi Mạn bị Thái Đông Phong đánh cho một quyền mà lùi lại mấy bước, nàng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó té trên mặt đất, không dậy nổi.
"Mẹ kiếp, Lương Thi Mạn, lần nào cũng đối nghịch với tao, hôm nay nhất định phải đánh chết con nữ nhân thối này, không thể để mày sống được nữa." Thái Đông Phong giận dữ gào lên, sau đó hắn bước tới phía Lương Thi Mạn, rồi vận công lực lên, hung hăng đánh thẳng xuống ngực Lương Thi Mạn hai quyền. Thái Đông Phong biết, hai quyền này hắn dùng toàn bộ công lực, người bình thường như Lương Thi Mạn nhất định không sống nổi.
"A!" Lương Thi Mạn bị Thái Đông Phong đánh cho hai quyền, nàng kêu thảm một tiếng, lại phun ra máu tươi, sau đó ngất đi.
Thái Đông Phong thấy Lương Thi Mạn ngã xuống không dậy nổi nữa, hắn cao hứng ngẩng đầu, thấy Tiểu Trữ đang chạy về hướng quán bar, vì thế, hắn vội vận khinh công, chạy nhanh về phía Tiểu Trữ.
Vừa mới mở điện thọai ra, Tiểu Trữ còn đang tìm số của Trần Thiên Minh, nàng chọn số rồi đang đợi Trần Thiên Minh nghe điện.
"Ồ, Tiểu Trữ à? Em tan làm rồi à, anh đưa xe đến đón em đây!" Trần Thiên Minh vừa nhận điện, hắn lập tức thể hiện sự quan tâm với Tiểu Trữ.
"Thiên Minh, cứu em, Thái Đông Phong…" Tiểu Trữ còn chưa nói hết, điện thoại của nàng đã bị thái đống phong đánh bay xuống đất, hình như là bị hủy rồi.
Thái Đông Phong một tay bắt lấy Tiểu Trữ, một tay che miệng nàng, sau đó kéo nàng lên xe, còn hắn cũng chạy vào, đóng cửa, nói với thủ hạ: "Lái xe, nhanh lãi xe."
"Hey hey, Tiểu Trữ, thằng hỗn đản Thái Đông Phong làm sao?" Trần Thiên Minh gào lên trong điện thoại mấy lầm, mới phát hiện là điện thoại đã ngắt, xem ra, Tiểu Trữ gặp chuyện rồi. Mẹ thằng chó Thái Đông Phong, chính mình còn chưa thèm tìm nó, thế mà nó đã xuất hiện rồi.
Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, hiện giờ cũng không phải là lúc Tiểu Trữ tan làm, vậy địa điểm nàng gặp chuyện cũng là quán bar, nghĩ đến đó, hắn vội vàng lái xe chạy đến quán "Dạ Độc Túy Tửu".
Lúc Trần Thiên Minh lái xe đến quán bar, hắn phát hiện có một người nắm trên mặt đất, vì thế vội dừng xe, sau đó chạy xuống. Hắn vừa nhìn thấy thì nhận ra ngay người nằm đó là Lương Thi Mạn.
"Thi Mạn, tỉnh tỉnh lại," Trần Thiên Minh kêu lớn. Nhìn tình cảnh của Lương Thi Mạn, chắc chắn là bị trọng thương, M, nhất định là Thái Đông Phong làm. Trần Thiên Minh thấy lay một hồi mà Lương Thi Mạn không tỉnh, vì thế, hắn vận công lực rồi truyền vào Kỳ Môn của Lương Thi Mạn.
Một lát sau, Lương Thi Mạn mở mắt ra, nàng thấy được Trần Thiên Minh, vì thế vội nói: "Thiên Minh, Thái Đông Phong tới, nhanh cứu Tiểu Trữ..."
Đáng tiếc, bởi vì Lương Thi Mạn bị thương rất nặng, lời nàng còn chưa nói xong, đã lại hôn mê bất tỉnh rồi.
Trần Thiên Minh thấy thế, hắn vội vàng nhấc điện gọi cho Lâm Quốc: "Lâm Quốc, Tiểu Trữ và Lương Thi Mạn xảy ra chuyện, Lương Thi Mạn bị Thái Đông Phong đánh trọng thương ở cạnh quán "Dạ Độc Túy Tửu", chú nhanh chóng dẫn những huynh đệ khác lập tức tra tin tức của Thái Đông Phong, anh còn phải gọi 120."
"Em biết rồi, lão đại, chúng em đi tới ngay." Lâm Quốc vừa nói xong, liền cúp máy luôn.
Trần Thiên Minh bấm số 120, sau đó liền điều tra xung quanh, nhưng mà không thấy hành tung của Tiểu Trữ, hơn nữa cửa của quán bar "Dạ Độc Túy Tửu" đã đóng. Bởi vì từ đây đến quán bar còn cách một khỏang, có lẽ những người trong quán bar không biết Lương Thi Mạn và Tiểu Trữ gặp chuyện không may.
Không còn cách nào khác, Trần Thiên Minh đành đi đến bên người Lương Thi Mạn, hắn thấy Lương Thi Mạn vẫn còn đang ngất xỉu, vì thế không còn các nào khác đành vận nội công đưa vào huyệt Kỳ Môn của nàng, bởi vì thời gian rất gấp, hắn không thể kiểm tra xem Lương Thi Mạn rút cục bị thương thế nào, hắn hiện giờ chỉ có thể tận lực truyền chân khí để bảo vệ tính mạng nàng mà thôi.
Một lát sau, đúng lúc Trần Thiên Minh đang truyền chân khí cho Lương Thi Mạn.
Điện thọai di động của hắn vang lên
Truyện full chưa ad ... mlem mlem