LƯU MANH LÃO SƯ

Trương Ngạn Thanh vừa hạ xuống đất thì trong lòng thấy rất cao hứng, mới rồi hắn tránh dễ dàng như vậy, hắn biết là võ công mình so với trước kia mạnh mẽ hơn ít nhất là năm thành, hiện giờ, lòng tin của hắn càng ngày càng mạnh hơn.

"Hay, hảo võ công."

Mã Bân nhìn thấy Trương Ngạn Thanh nhẹ như vậy đã bay cao hơn hai mét, tránh thoát được công kích của hai người bảo tiêu của mình, ông ta vội vàng cao hứng vỗ tay, nói.

Bốn người kia nghe thấy Mã Bân tán thưởng đối thủ thì trong lòng càng khó chịu. Xem ra, chính mình không xuất ra chút bản lĩnh, vậy chắc chắn sẽ bị ông chủ coi thường.

Vì thế, cả bốn người đều âm thầm vận nột lực của mình, sau đó xuất chiêu về phía Trương Ngạn Thanh, bọn họ muốn nhanh chóng đánh bại Trương Ngạn Thanh.

Mặc dù mấy người bảo tiêu này đều luyện võ công, nhưng mà võ công của bọn họ không cao, nội lực cũng không mạnh mẽ, cũng chỉ xem là nhị lưu cao thủ mà thôi.

Khi bọn họ vận khởi nội lực, nắm tay công kích về phía Trương Ngạn Thanh, nhất thời, mấy đạo nhân ảnh đồng lọat thay đổi vị trí, làm cho Mã Bân hoa cả mắt.

Trong lòng Mã Bân thầm cao hứng, ông ta nhìn thấy bảo tiêu của mình lợi hại như vậy, chỉ quyền cước đơn giản mà khiến ông ta không thấy rõ, xem ra lần này là mời đúng người rồi.

Kỳ thật, bởi vì Mã Bân không có võ công, vì thế liền nhìn vậy tưởng là cao minh, chứ thật ra bốn người bảo tiêu này trong mắt Trần Thiên Minh, cũng chỉ như đám trẻ con mà thôi.

Trương Ngạn Thanh cười lạnh một tiếng, phất tay một cái, một đạo kình phong mạnh mẽ đã đánh tới phía lão đại bảo tiêu, sau đó chỉ nghe "Bịch" một tiếng, kình phong của Trương Ngạn Thanh đã va chạm với quyền phong của lão đại bảo tiêu, khiến hắn ta phải lui lại mấy bước mới đứng vững được.

Lão nhị bảo tiêu lúc này đang tung một cước công về phía Trương Ngạn Thanh, hiện giờ làm nhị bảo tiêu đang ở trên không trung, thi triển một chiêu Đọat Mệnh Phi Tâm Cước, hung hăng đá Trương Ngạn Thanh. Mà Trương Ngạn Thanh lúc này đã thu tay phải của mình, dùng sức đánh vào lòng bàn chân của lão nhị. Đáng thương cho lão nhị còn chưa kịp hạ xuống đã bị Trương Ngạn Thanh đánh bay về sau, té xa mấy mét trên mặt đất. Hắn ôm

chân minh, đau không đứng lên được.

Lão tam và lão tứ thì công kích bên trái cùng với phía sau của Trương Ngạn Thanh. Bọn họ một trái một phải, một ngừơi thì dùng chiêu Ác Hổ Đoạn Yêu, sử dụng toàn thân công lực đánh vào thắt lưng Trương Ngạn Thanh.

Mà người kia thì dùng một chiêu Trọng Như Thái Sơn đánh thẳng vào lưng Trương Ngạn Thanh. Hiện giờ, bọn họ thấy hai người huynh đệ của mình bị đánh ngã, cho nên cũng không khách khí với Trương Ngạn Thanh nữa, vì thế vội dùng hết tuyệt chiêu luyện được tấn công Trương Ngạn Thanh.

Trương Ngạn Thanh thấy bọn họ đã dùng đến tuyệt chiêu để công kích mình, vốn muốn cho bọn họ biết mặt, nhưng mà nghĩ đến nhưng lời Trần Thiên Minh dặn lúc đầu, vì thế, hắn vội xoay người, dũng chiêu Hỗn Hải Xuất Long, một đạo Hỗn Nguyên chân khí mãnh liệt từ trong cơ thể phát ra.

"Ba ba" hai tiếng, Hỗn Nguyên chân khí của Trương Ngạn Thanh phát ra va

chạm với hai chiêu của lão tam và lão tứ, bởi vì Trương Ngạn Thanh không muốn thương tổn hai người, vì thế chiêu Hỗn Hải Xuất Long này chỉ đẩy lùi hai người mà thôi. Mà đồng thời lúc va chạm với hai người, Trương Ngạn Thanh cũng bay lui lại mấy bước mới dừng lại được.

Hắn vì không muốn để bốn người bảo tiêu này quá mất mặt, thế nên, Trương Ngạn Thanh cũng ra vẻ mình rất khó khăn, võ công tương xứng với

bốn người bảo tiêu kia.

"Bốn vị đại ca võ công thật giỏi,"

Trương Ngạn Thanh cười nói với bốn người. Dù sao mọi người cũng phải kiếm cơm, không cần quá háo thắng.

"Võ công vị huynh đệ này thật khiến chúng tôi bội phục."

Lão đại đám bảo tiêu thấy Trương Ngạn Thanh không làm khó bốn huynh đệ mình, hắn cũng ôm quyền nói khách sáo với Trương Ngạn Thanh.

"Được, được, võ công mọi người cũng cao cường lắm, tôi thấy như vậy thì yên tâm hơn nhiều rồi. Nếu như ai dám đến cướp Kính Tây Thi, vậy mọi người hãy hung hăng mà đánh chết bọn chúng." Mã Bân oán hận nói.

Ông ta nghĩ lại mình thiếu chút nữa thì bị bọn trộm Kính Tây Thi lấy mạng,

trong lòng rất tức.

Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ cao hứng như vậy của Mã Bân, biết là ông ta rất hài lòng, đồng thời, hắn cũng cảm thấy bi ai thay cho Mã Bân, hắn cảm thấy Mã Bân căn bản là không hiểu hết nguy hiểm của lần triển lãm này. Nếu như muốn dựa vào Trương Ngạn Thanh và bốn người kia mà có thể bảo vệ Kính Tây Thi, vậy thì Trần Thiên Minh cũng chẳng khẩn trương như vậy.

Cao thủ Mộc Nhật quốc cùng đám cao thủ Ma Môn muốn đến trộm Kính Tây

Thi, chỉ bằng năm người bọn họ thì không ăn thua. Đám Trần Thiên Minh còn chưa giao thủ với cao thủ của Mộc Nhật quốc, vì thế chưa biết võ công đám kia ra sao, nhưng mà còn đám Lôi Ma, Điện Ma của Ma Môn, Trương Ngạn Thanh không phải đối thủ của bọn họ.

"Mã đổng, ông cảm thấy chúng tôi có năng lực tham gia lần bảo vệ văn vật này không?" Trần Thiên Minh cười nói với Mã Bân.

"Có, có, tôi tin tưởng bản lĩnh của các anh." Mã Bân cao hứng gật đầu nói.

Tràng tỷ thí vừa rồi làm cho ông ta thấy sướng cả mắt, võ công như vậy, trước kia ông ta chỉ được thấy trên Tv mà thôi, còn chưa bao giờ được nhìn tận mắt thế này. Trước kia ông ta rất mơ hồ, vì không tìm được bảo tiêu tốt mà thiếu chút mất mạng.

Lần này triển lãm Kính Tây Thi, chính là ông ta tìm mua được ở nước ngoài với giá 1 triệu USD, người bán kia tưởng đó chỉ là một văn vật cổ bình thường, không biết đó là Kính Tây Thi, vì thế làm cho ông ta nhặt được tiện nghi lớn. Cho nên, ông ta muốn nhân cơ hội triển lãm lần này, tìm người mua, nhanh chóng bán lấy giá cao.

Bởi vậy Mã Bân muốn lần này mở một cuộc triển lãm lớn, nhưng sợ không

phải là hấp dẫn tới nhiều người muốn mua, mà chỉ sợ là sẽ hấo dẫn rất nhiều người tới cướp Kính Tây Thi.

Thật là đầy mâu thuẫn, cho nên, dưới sự khuyên bảo của bằng hữu, ông ta mới dung rất nhiều tiền mới đám Trần Thiên Minh đến đây.

"Này, ông không nên nhìn tôi như vậy, cả cô nữa, đứng trừng mắt nhìn tôi chứ," Trần Thiên Minh nói với Dương Quế Nguyệt:

"Tuy là tôi biết mình lớn lên đẹp trai, nhưng cô cũng không phải là lâu rồi không nhìn thấy người đẹp trai thế chứ, "hung nữ" cô giờ tin tôi có năng lực bảo vệ Kính Tây Thi rồi chứ?"

"Anh tỷ thí với tôi rồi nói." Dương Quế Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.

Nàng cứ nghe thấy Trần Thiên Minh gọi mình là "hung nữ" trong lòng lại khó chịu mà không nói ra được, vì thế, nàng muốn mượn cơ hội tỷ thí với Trần Thiên Minh, qua đó để giáo huấn hắn. Vì từ sau khi nàng học võ công, chưa có ai là đối thủ của nàng cả.

Đặc biệt là trong đội hình cảnh, nàng cùng người khác giao thủ đều chỉ dùng bác kích cầm nã hoc trong trường đại học cảnh sát mà thôi, cũng chưa để lộ ra võ công của mình.

Nhưng hôm nay là ngoại lệ, nàng muốn dùng võ công của mình để dạy dỗ Trần Thiên Minh, nàng muốn Trần Thiên Minh biết khi dễ nàng thì hắn sẽ gặp kết quả thế nào.

Trần Thiên Minh lắc đầu, nói: "Tôi nói rồi, tôi không thích đánh nhau với phụ nữ, nếu như cô thật sự muốn tỷ thí, vậy để tôi bảo huynh đệ mình đánh cùng cô."

Nhìn ánh mắt khinh thường của Trần Thiên Minh, Dương Quế Nguyệt tức mà

không đánh được,

"Không được, Trần Thiên Minh, tôi muốn tỷ thí với anh. Thế nào? Anh không phải là sợ chứ, không dám so với tôi, gọi huynh đệ ra mất mặt thay sao? Trần Thiên Minh, anh là đồ rùa đen rút đầu."

Dương Quế Nguyệt mắng Trần Thiên Minh.

"Dương Quế Nguyệt, cô mắng ai hả?" Trần Thiên Minh tức giận nói.

"Tôi mắng anh, thế nào? Rùa đen rút đầu."

Dương Quế Nguyệt đã nghĩ là Trần Thiên Minh không dám đấu với nàng, vì thế nàng không sợ Trần Thiên Minh.

"Cô còn mắng nữa, tôi sẽ không khách khí đâu." Trần Thiên Minh nói.

"Anh có bản lãnh thì tới đi, nếu như không tới, vậy chính là rùa đen rút đầu."

Dương Quế Nguyệt vừa nói vừa đi tới giữa sân, chỗ mới rồi Trương Ngạn Thanh và mấy người bảo tiêu tỷ thí.

Trần Thiên Minh thấy Dương Quế Nguyệt cứ cưỡi lên đầu mình, vì thế, hắn cũng không khách khí nữa, hắn muốn cho Dương Quế Nguyệt chút giáo huấn.

Trần Thiên Minh lúc này nói với Dương Quế Nguyệt:

"Đến thì đến, tôi sợ cô sao?"

"Trần, Trần tiên sinh, tất cả là người một nhà, hai người không lên tổn thương hòa khí, như vậy là không tốt!"

Mới vừa rồi Mã Bân còn nói Dương Quế Nguyệt và Trần Thiên Minh tỷ thí một hồi, nhưng giờ ông ta có chút sợ hãi. Dù sao ông ta cũng đã chứng kiến võ công của Trương Ngạn Thanh cũng bốn bảo tiêu của mình, vì thế không cần so thêm nữa.

Huống hồ Trần Thiên Minh và Dương Quế Nguyệt hình như có chút ân oán, nếu như bọn họ đánh tới người chết ta sống, vậy đến lúc đó ai bảo vệ Kính Tây Thi? Bọn họ muốn đánh, vậy cũng nên để qua triển lãm rồi đánh chứ, đến lúc đó dù họ có đồng quy vu tận thì mình cũng mặc kệ.

Trần Thiên Minh cười cười, nói: "Mã đổng, ông cũng thấy đấy, nữ nhân kia cứ muốn tôi đánh, ông muốn khuyên thì khuyên nàng ta đi. Tôi bình sình hận nhất là loại người mắt thấp nhìn ai cũng thấp và ỷ thế hiếp người, thế nhưng nữ nhân này cái gì cũng có, hiện giờ nàng ta chọc tôi, tôi có thể không tỷ thí sao?"

"Nhưng mà, nếu như hai người đánh, nếu xảy ra chuyện gì thì sao?" Mã Bân lo lắng nói,

Người ta vừa rồi nói là tỷ thí, mà hai người này cứ như hai còn gà chọi vậy, thế mà là tỷ thí sao? Cái này gọi là muốn mạng người khác thì có!

"Mã đổng, ông cứ yên tâm, chúng tôi chỉ chơi đùa một chút, không có gì không may đâu." Trần Thiên Minh cười với Mã Bân nói.

Hắn biết ý của Mã Bân, mà hắn cũng không phải người hẹp hòi gì, hắn chỉ muốn giáo huấn Dương Quế Nguyệt một chút mà thôi, sẽ không gây ra chuyện lớn gì, Trần Thiên Minh hắn là người biết lấy đại cục làm trọng.

"Vậy được rồi, anh phải nhớ kỹ, không được để xảy ra chuyện gì."

Mã Bân nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy, trong lòng cũng buông lỏng nhiều.

Trần Thiên Minh chậm rãi đi đến trước mặt Dương Quế Nguyệt, nói:

"Dương Quế Nguyệt, cô nói chúng ta so thế nào? Chẳng qua, tôi cũng muốn nói trước, lát nữa thua, cô không được khóc, mặt khác, chúng ta đây là tỷ thí, điểm đến là dừng, tuyệt không thể vì tỷ thí mà ảnh hưởng đến việc bảo vệ triển lãm."

"Vậy, thôi được tôi đồng ý." Dương Quế Nguyệt gật đầu, nói.

Mặc dù nàng chán ghét Trần Thiên Minh, nhưng mà lời này của Trần Thiên Minh cũng có đạo lý, không thể bởi vì trận tỷ thí này mà ảnh hưởng đến việc bảo vệ triển lãm được.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu đi, bởi vì cô là phụ nữ, tôi chấp cô ba chiêu, sau ba chiêu, tôi sẽ hoàn thủ." Trần Thiên Minh vừa nói vừa lười biếng đứng đó.

Ngày hôm trước trong phòng thẩm vấn hắn đã thấy Dương Quế Nguyệt không dùng nội lực công kích mình, vì thế, hắn cũng tưởng Dương Quế Nguyệt không có võ công, cho dù là bác kích của nàng ta có cao cường, cũng không thể ảnh hưởng gì tới hắn.

Lâm Quốc và Trương Ngạn Thanh hưng phấn đứng bên cạnh nhìn, bởi vì bọn

họ rất ít khi chứng kiến Trần Thiên Minh ra tay, hiện giờ có thể ở bên cạnh nhìn, đồng thời học được một ít tuyệt chiêu, bọn họ sao lại mất hứng được?

"Trần Thiên Minh, anh dám khinh thường phụ nữ?" Dương Quế Nguyệt tức

giận nói.

Mới vừa rồi Trần Thiên Minh vũ nhục nàng, nàng sao không tức giận chứ?

"Tôi không phải là khinh thường phụ nữ, mà là tôi khinh thường cô, Dương Quế Nguyệt, cô đừng lề mề nữa, xuất chiêu đi!" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

Một lát nữa xem tôi chơi đùa với cô thế nào, trong lòng Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

Bình luận


B
Bình Minh
28-03-2023

Truyện full chưa ad ... mlem mlem

L
Lê Tâm
28-03-2023

Truyện này sắc hiệp ha a

T
Trung Quân
28-03-2023

Truyện này có tình tiết giống đấu phá thương khung ( chiếc nhẫn có lão dược sư), đấu la đại lục (có võ hồn, tu luyện tính cấp1.2.3.....100, võ điện " như võ hồn điện" ). thiên long bát bộ ( nuốt cóc bách độc bất xâm).

N
Nhật Long
28-03-2023

Hài,nhìu gái là ok.thank ab

B
Bùi Quỳnh
28-03-2023

Giống đoàn dự

Truyện đang đọc

Báo lỗi