Chỉ một lát bên trong truyền ra tiếng nước chảy róc rách. Trần Thiên Minh hiểu Liễu Sinh Lương Tử đã cởi quần áo và bắt đầu tắm rửa.
Nghĩ tới chuyện vừa rồi, Trần Thiên Minh thấy tim đập rộn lên. Thân hình của Liễu Sinh lương Tử quá tuyệt, da trắng như tuyết, nhũ hoa đầy đặn, tiểu đệ của hắn lại cứng lên. Liễu Sinh Lương Tử giống như một phụ nữ thành thục, mềm mại như nước, thực sự thoải mái.
''Bây giờ nàng đang kỳ cọ bộ ngực hay đang rửa bãi cỏ sưng đỏ của mình?'' Tần Thiên Minh thầm nghĩ nếu nàng không phải phụ nữ Mộc Nhật hắn nhất định sẽ vào giúp nàng tắm rửa.
Một lát sau cửa phòng tắm mở ra, Liễu Sinh Lương Tử đi ra. Nàng vẫn mặc bộ quần áo lúc trước, mái tóc ướt, hiẻn nhiên nàng vừa gội đầu, trên mái tóc vẫn còn vương những giọt nước.
"Ngươi tắm rửa xong rồi sao?" Trần Thiên Minh cười nói.
Khi Liễu Sinh Lương Tử tắm rửa xong đi ra dù nàng mặc lại bộ quần áo cũ, nàng vẫn lộ ra nét quyễn rũ mê người.
Liễu Sinh Lương Tử không trả lời câu hỏi của Trần Thiên Minh, nàng chỉ đứng dựa vào tường.
Trần Thiên Minh thấy Liễu Sinh Lương Tử không trả lời câu hỏi của hắn vì thế hắn nói với Liễu Sinh Lương Tử:
"Ngươi cứ ngồi trên giường nghỉ ngơi. Ta ra ngoài xem mầy người đó đã quay về chưa?"
Trần Thiên Minh đi ra ngoài bảo một huynh đệ đi lên canh chừng Liễu Sinh Lương Tử không cho nàng ra ngoài còn hắn xuống lầu chờ bọn Lâm Quốc.
Lúc trước hắn nhận được điện thoại của Lâm Quốc nói đã lấy lại được Tây Thi kính, bọn họ đang trên đường quay về. Trần Thiên Minh đoán bọn họ cũng sắp quay về tới công ty Bảo Toàn nên hắn xuống dưới chờ. Một lát sau mấy người Lâm Quốc cùng Điền Cát quay về.
"Đại ca, anh xem đây có đúng là Tây Thi kính không?"
Lâm Quốc móc Tây Thi kính từ trong người ra đưa cho Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh cầm Tây Thi kính, hắn lật mặt sau nhìn thoáng qua hắn nhìn thấy truyền thần giống hệt Tây Thi, gật đầu nói:
"Đúng. Đây chính là Tây Thi kính".
Mấy người Lâm Quốc nghe Trần Thiên Minh nói đúng là Tây Thi kính mới thấy yên lòng. Sau bao khó nhọc rốt cuộc Tây Thi kính đã quay về. Dù Tây Thi kính là do Mã Bân đánh mất, mấy người Lâm Quốc vẫn có cảm giác vô cùng khó chịu khi chưa tìm được Tây Thi kính.
"Tiểu Kiệt, cậu hãy dẫn Điền Cát lên tầng bốn, tìm một cái giường cho hắn nghỉ ngơi. Lâm Quốc, ba người các cậu cũng nghỉ ngơi đi. Bây giờ anh còn phải gọi điện cho sư huynh"
Trần Thiên Minh nói với mấy người Ngô Tổ Kiệt.
"Được. Vậy bọn em lên lầu" Bọn Lâm Quốc gật đầu rồi cùng nhau lên trên lầu.
Trần Thiên Minh lấy di dộng gọi cho Chung Hướng Lượng:
"Sư huynh, em là Thiên Minh, em đã tìm được Tây Thi kính" Trần Thiên Minh vui vẻ nói.
"Tốt quá, Thiên Minh, em thật sự có bản lĩnh, làm cho bọn chúng phải thú nhận"
Chung Hướng Lượng vui mừng nói khi nghe Trần Thiên Minh nói đã tìm thấy Tây Thi kính.
"Ha, ha. Chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn thôi. Sư huynh, em phát hiện trong ba đại gia tộc của Mộc Nhật, Liễu Sinh gia tộc có vấn đề với Mộc Nhật Thiên Vương. Em nghĩ thế này…"
Trần Thiên Minh thì thào nói với Chung Hướng Lượng dự định của hắn.
"Ai, Thiên Minh, suy nghĩ của em rất táo bạo, nhưng vô cùng nguy hiểm.
Thế nhưng dây là ý kiến rất hay. Nếu thành công sẽ là một hỉ sự của đất
nước chúng ta" Chung Hướng Lượng cười nói.
"Thế nhưng không biết sau này biện pháp này có thể sử dung hay không?" Trần Thiên Minh nói.
"Thiên Minh, kỳ thật một số chuyện không thể gượng ép được. Nếu có vận
may thì dù khó như nào cũng giải quyết được" Chung Hướng Lượng nói.
Trần Thiên Minh nói: "Sư huynh, bây giờ em mang Tây Thi kính trả lại Mã Bân".
"Được. Nhưng lần này phải cẩn thận một chút. Không được lại để người khác cướp mất" Chung Hướng Lượng nói.<
"Em biết nên làm thế nào. Gặp lại anh sau" Nói xong Trần Thiên Minh cúp máy sau đó hắn gọi điện cho Mã Bân.
"Trần tiên sinh, đã tìm được Tây Thi kính rồi à?"
Mã Bân nhận được điện thoại của Trần Thiên Minh ông ta sốt ruột hỏi.
"Tìm được rồi" Trần Thiên Minh cười nói.
"Vậy sao? Tốt quá"
Mã Bân dường như không tin vào tai mình, tin tức của Trần Thiên Minh làm hắn rất vui sướng.
"Trần tiên sinh, cảm tạ anh. Bây giờ Tây Thi kính đang nằm trong tay anh hả?" Mã Bân hỏi Trần Thiên Minh.
"Đúng vậy. Đang ở trong công ty Bảo Toàn của tôi" Trần Thiên Minh nói.
"Tốt lắm. Bây giờ tôi tới lấy" Mã Bân nóng lòng nói.
"Mã đổng, như này có được không? Tôi cho mấy anh em hộ tống Mã đổng và Tây Thi kính tới nơi ngài muốn. Hơn nữa trước công ty tôi có một khu
đất trống có thể dùng làm nơi hạ cánh cho trực thăng của ngài. Ngài có
thể cho trực thằng tới đây. Khi đó tôi sẽ cho anh em hộ tống ngài tới nơi an toàn" Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút rồi nói.
Lần trước Tây Thi kính bị đọat mất trong tay Mã Bân. Trần Thiên Minh chỉ sợ trò cũ tái diễn. Tốt hơn hết hãy hộ tống ông ta tới nơi an toàn.
"Tốt, tốt. Vậy quá tốt" Mã Bân vui mừng nói.
Võ công của mấy thuộc hạ của Trần Thiên Minh Mã Bân đã từng chứng kiến, một người có thể địch bốn vệ sĩ của ông ta. Được mấy người bọn họ hộ tống, ông ta chắc chắn sẽ an toàn.<
"Vậy chừng nào ngài cùng trực thăng tới đây" Trần Thiên Minh hỏi.
"Ngay bây giờ. Tôi lập tức cho trực thăng tới công ty Bảo Toàn của cậu"
Mã Bân sốt ruột nói.
Xem ra bây giờ ông ta đã biết sợ, sợ lại mất Tây Thi kính.
"Được. Ngài cứ lại đây. Tôi sẽ cho các anh em chuẩn bị trước"
Trần Thiên Minh nói xong cúp điên thoại. Hắn bảo một người đi lên gọi Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh, Ngô Tổ Kiệt ba người xuống.
Một lát sau ba người Lâm Quốc xuống: "Đại ca, anh tìm bọn em có chuyện gì?" Lâm Quốc hỏi Trần Thiên Minh.
"Thế này, lát nữa Mã Bân tới đây lấy Tây Thi kính, anh nghĩ ba người các chú bảo vệ Tây Thi kính cùng Mã Bân tới nơi an toàn rồi quay về" Trần Thiên Minh nói.
"Được. Như vậy cũng yên tâm hơn. Nếu như sau này Tây Thi kính bị mất ở chỗ khác, chuyện này sẽ không liên quan gì tới chúng ta nữa" Lâm Quốc
gật đầu nói.
"Các chú ở đây chờ lát nữa trực thăng của Mã Bân tới, sau đó hãy đi cùng ông ta" Trần Thiên Minh nói.
Khoảng hơn mười phút sau một huynh đệ ở lầu một chạy lên nói với Trần Thiên Minh: "Đại ca, trực thăng của Mã Bân tới".
"Chú mời Mã Bân lên trên này" Trần Thiên Minh nói với huynh đệ đó.
Người đó vội chạy xuống lầu, lát sau đã dẫn một mình Mã Bân lên.
"Mã đổng, sao ngài tới một mình? Ngài không cần mấy vệ sĩ của mình
sao?"
Trần Thiên Minh ngạc nhiên hỏi khi thấy Mã Bân đi một mình.
"Tôi không cần bọn họ. bọn họ chỉ dùng để đối phó với người bình thường. Đối với người võ công cao cường, bọn họ không đối phó nổi. Chỉ cần có mấy anh em của cậu là tôi yên tâm. Ngoại trừ chiếc trực thăng
những vật khác tôi bỏ hết, tôi tin tưởng mấy cậu" Mã Bân nói như cởi tấm lòng.
Trần Thiên Minh cảm thấy rất vui khi nghe Mã Bân nói thế, hắn hiểu như
vậy tốt hơn. Hắn lấy Tây Thi kính ra:
"Được, ngài xem đây có đúng là Tây Thi kính không?"
Trần Thiên Minh đưa Tây Thi kính cho Mã Bân, Mã Bân cầm lấy, chăm chú
xem xét một lát sau ông ta vui vẻ nói:
"Đúng, đúng rồi. Trần tiên sinh, mọi người vất vả quá"
Nói xong Mã Bân vội cất Tây Thi kính vào cặp của mình sau đó ông ta ôm chặt cặp vào người.
"Thôi được rồi, mọi người đi thôi. Các chú phải cận thận nhé" Trần Thiên Minh dặn dò mấy người Lâm Quốc.
"Đại ca cứ yên tâm. Bọn em sẽ cẩn thận"
Mấy người Lâm Quốc gật đầu sau đó ba người bảo vệ Mã Bân đi ra ngoài.
Trần Thiên Minh nhìn theo bóng mấy người Lâm Quốc rồi kêu một huynh đệ tới nói: "Chú đi mua cho anh hai vé máy bay đi Mộc Nhật, càng nhanh
càng tốt".
Người nọ gật đầu và đi ra ngoài, Trần Thiên Minh thấy mọi việc đã khá
ổn thỏa liền bảo các anh em đi nghỉ. Hắn định tới bệnh viện để xem thương thế của Tiểu Tô và Tiểu Ngũ thế nào.
Trần Thiên Minh tới bệnh viện Tiểu Tô và Tiểu Ngũ. Vết thương của, Tiểu
Ngũ không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là có thể ra viện.
Vết thương của Tiểu Tô nặng hơn, bác sĩ nói phải sau một tháng mới xuất
viện được. Trần Thiên Minh ở trong bệnh viện nói chuyện với Tiểu Tô và
Tiểu Ngũ một lát rồi quay về công ty Bảo Toàn.
Dù sao Liễu Sinh Lương Tử và Điền Cát vẫn ở đó nên hắn vẫn rất lo lắng.
Hơn nữa hắn muốn đợi mấy người Lâm Quốc quay về, hy vọng bọn họ không xảy ra chuyện gì dọc đường.
Sau khi quay lại công ty, Trần Thiên Minh đi gặp Liễu Sinh Lương Tử. Khi hắn vừa đẩy cửa bước vào thì thấy Liễu Sinh Lương Tử đang nằm ngủ say ở trên giường. Hai mắt Liễu Sinh Lương Tử khẽ nhắm lại, trông vô
cùng khêu gợi.
Hơi thở Liễu Sinh Lương Tử nhẹ nhàng, ngực áo hơi mở làm lộ ra một phần áo ngực, Trần Thiên Minh không kiềm chế được hắn lại nghĩ tới đôi nhũ phong cao đầy đặn, hai hạt đào nhỏ, hồng hồng của nàng.
Có thể Liễu Sinh Lương Tử ngủ thiếp đi do mệt mỏi quá, Trần Thiên Minh
không đánh thức nàng dậy.
Trần Thiên Minh cảm thấy do dự khi nhìn Liễu Sinh Lương Tử ngủ, liệu bản thân hắn làm thế có đúng không? Dù sao nàng vẫn còn là con gái. Suy nghĩ của hắn về nàng đã tốt hơn dù nàng là phụ nữ Mộc Nhật.
Xem ra lần này gia tộc Liễu Sinh tới M đã tổn thất không nhỏ, thiệt hại
không ít cao thủ. Nếu như Liễu Sinh Lương Tử không lấy lại tinh thần gia tộc Liễu Sinh sẽ gặp thảm họa khủng khiếp. Tất cả những điều này
đều nằm trong tài liệu của Chung Hướng Lượng và sự phỏng đoán của hắn.
Trần Thiên Minh thầm nghĩ Liễu Sinh Lương Tử mới ít tuổi mà đã học được
thân thủ cao cường như thế chứng tỏ nàng đã cố gắng khổ luyện rất nhiều, nếu không nàng đã không có thành tựu như vậy.
"Không được. Không được" Liễu Sinh Lương Tử đột nhiên hoảng hốt kêu lên.
Nàng vật vã một hồi trên giường. Hình như nàng gặp phải cơn ác mộng vô cùng đáng sợ.
"Liễu Sinh Lương Tử, tỉnh lại đi"
Trần Thiên Minh vội vàng chạy tới lay người Liễu Sinh Lương Tử. Đối với những người gặp ác mộng chỉ cần đánh thức dậy là ổn thỏa.
Nghe Trần Thiên Minh gọi, Liễu Sinh Lương Tử từ từ mở mắt nhìn. Nàng
thấy Trần Thiên Minh ngồi ngay cạnh mình, nàng sợ hãi lăn vào góc giường bên trong, hoảng hốt nói:
"Ngươi, ngươi muốn gì?"
"Ta thấy ngươi gặp ác mộng nên tới đánh thức dậy thôi. Ngươi không nên
sợ hãi như vậy" Trần Thiên Minh nhìn Liễu Sinh Lương Tử nói.
Đột nhiên hai mắt Trần Thiên Minh sáng lên, hắn phát hiện cái áo T-shirt của Liễu Sinh Lương Tử có thể vì tư thế nằm ngủ của nàng mà cổ áo tụt xuống, để lộ ra gần như cả bộ ngực trắng ngần của nàng.
Truyện full chưa ad ... mlem mlem