"Bởi vì anh thích em" Trần Thiên Minh ngừng lại. Đó không phải lý do. "Tiểu Ny, khi thích một ai đó không cần có lý do. Nếu như có lý do thì không phải là thích nữa. Anh thích bạn gái của anh nhưng anh cũng thích em, cũng giống như em vậy thôi. Em hãy nói đi tại sao em thích anh?"
"Em, em" Ngải Tiểu Ny suy nghĩ một lát. Mình thích tính lưu manh của Trần Thiên Minh? Thích vẻ ngoài đẹp trai? Thích võ công của Trần Thiên Minh? Còn thích…. Ngải Tiểu Ny suy nghĩ hồi lâu nàng không ngờ bản thân nàng cũng không biết nàng thích Trần Thiên Minh vì cái gì. Thế nhưng nàng phát hiện ra một điều nàng thực sự thích Trần Thiên Minh. "Em đâu có thích anh" Gương mặt Tiểu Ny lúc này hồng lên vô cùng đáng yêu, dụ dỗ Trần Thiên Minh hôn nàng.
"Tiểu Ny, Tiểu Ny có thể nhìn thẳng vào mắt tôi và nói không thích tôi không?' Trần Thiên Minh bức bách Ngải Tiểu Ny.
"Em, em" Ngải Tiểu Ny ấp úng không biết nói sao. Tâm lý của nàng cực kỳ mâu thuẫn. Bản thân nàng cũng không biết tình cảm của nàng với Trần Thiên Minh là gì. Thích, ngưỡng mộ hay còn cái gì khác nữa nàng cũng không biết bởi vì chính nàng cũng không biết tình cảm nam nữ là gì.
Đột nhiên Ngải Tiểu Ny ngẩng đầu nói với Trần Thiên Minh: "Tiểu sư thúc, em phải về giúp Lý Quân sư huynh. Em nói với sư phụ em đi giúp Lý Quân sư huynh. Nếu như em không giúp để sự phụ phát hiện ra, sư phụ sẽ trách mắng em".
Trần Thiên Minh nghĩ tới vẻ mặt khó đăm đăm của Trí Tĩnh. Hắn biết nếu Ngải Tiểu Ny ở đây quá lâu để Trí Tĩnh biết, chắc chắn bà ta sẽ trách mắng Tiểu Ny vì vậy hắn nói với nàng: "Tiểu Ny, hay là mười một giờ tối nay anh chờ em ở đây, có được không?"
"Điều này…" Dường như Ngải Tiểu Ny đang tự hỏi mình.
"Anh muốn gặp em. Anh có nhiều điều muốn nói với em. Bây giơ em không có thời gian, tối nay chúng mình nói chuyện tiếp" Trần Thiên Minh nói với vẻ chờ mong. Bây giờ không có thiên thời, địa lợi cùng nhân hoà. Nếu như tối nay màn đêm buống xuống, chìa tay cũng không nhìn thấy năm ngón đó chính là cơ hội để hắn hẹn hò với Ngải Tiểu Ny.
"Vậy, vậy tới lúc đó hãy nói đi. Thế những cũng chưa chắc em đã tới. Nếu sau mười một giờ em chưa tới thì em sẽ không tới đâu. Anh không cần phải chờ em" Tâm trạng Ngải Tiểu Ny vô cùng phức tạp, tay nàng bấm chặt gấu áo, lý nhí nói.
"Dù sao anh vẫn chờ em" Trần Thiên Minh mê mẩn nhìn Ngải Tiểu Ny. Chính bản thân mình đã nửa năm nay luông nghĩ về Tiểu Ny. Nếu nhưng không được nói chuyện với nàng thoải mái thì sao có thể thoả nỗi nhớ mong đây? Đó thực sự là có lỗi với đất nước, có lỗi với nhân dân, có lỗi với chính bản thân mình.
Ngải Tiểu Ny không nói gì nữa. Nàng vội vàng chạy về phía khu lều. Dường như nàng sợ ai nhìn thấy nàng đang đứng nói chuyện với Trần Thiên Minh.
Sau khi Trần Thiên Minh quay lại khu lều, bọn Lâm Quốc bảo hắn đi ăn cơm. Ăn cơm xong Chung Hướng Lượng gọi Trần Thiên Minh tới lều của Trí Thâm. Dù sao trong lần luận võ công này, vai vế của Trí Thâm là cao nhất.
Khi Chung Hướng Lượng và Trần Thiên Minh đi vào lều của Trí Thâm, cả hai nhận thấy cả hai đang ngồi thì thầm to nhỏ gì đó. Trí Thâm thấy Chung Hướng Lượng và Trần Thiên Minh đi vào liền nói với Ngải Tiểu Ny và Bàng Chí Dũng ở bên cạnh: "Hai người hãy ra ngoài đi. Chúng ta có việc cần thảo luận".
Sau khi Bàng Chí Dũng và Ngải Tiểu Ny đi ra ngoài, Trí Thâm nhìn Chung Hướng Lượng và Trần Thiên Minh nói: "Hướng Lượng, Thiên Minh, hai người hãy ngồi xuống, chúng ta cùng nhau thảo luận về chuyện ngày mai".
"Trí Thâm sư huynh, anh hãy rõ ngày mai chúng ta nên làm gì?" Sau khi cùng với Trần Thiên Minh ngồi xuống, Chung Hướng Lượng liền hỏi Trần Thiên Minh.
"Bên Ma Môn nói trước tiên chúng ta phái một người tỷ thí với người của Đao Môn sau đó chúng ta phái tiếp ba người đấu với ba người của Ma Môn. Ba trận này bên nào thắng hai thì coi như thắng" Trí Thâm vuốt cằm nói.
"Vậy ý của anh là Huyền Môn chúng ta phái bốn người xuất trận?" Chung Hướng Lượng hỏi.
"Đúng vậy" Trí Thâm gật đầu nói.
"Vậy chúng ta phái những ai?' Chung Hướng Lượng hỏi tiếp.
Trí Thâm ngừng lại một lát rồi nói: "Vừa rồi anh đã thương lượng với Trí Tĩnh. Anh cảm thấy bốn người chữ Trí chúng ta xuất trận là tốt nhất. Chưởng môn sư huynh đã từng dặn dò chúng ta không được thất bại".
"Nhưng bốn người chúng ta phân trận đấu như thế nào?" Chung Hướng Lượng cũng đoán bốn người bọn họ xuất trận. Vấn đề chủ yếu bây giờ là phân trận đấu cho bốn người thế nào? cụ thể trận của từng ngưồi một.
"Mới rồi tôi đã bàn với Trí Thâm sư huynh. Anh ấy cũng đồng ý. Tôi sẽ đánh trận với bên Đao Môn. Trong bốn người chúng ta, võ công của tôi là yếu nhất, vậy cứ để tôi đánh trận không quan trọng này" Trí Tĩnh chăm chú nhìn Chung Hướng Lượng. Năm tháng trôi qua nhưng không lưu lại vết hằn thời gian với Chung Hướng Lượng. Ngược lại ông ta càng có phong độ của một người đàn ông.
"Nếu sư tỷ nói thế tôi cũng đồng ý" Chung Hướng Lượng đồng tình với ý kiến của Trí Tĩnh. Việc tỷ thí ngày mai vô cùng quan trọng. Nếu như để xảy ra sai lầm, không thắng được Ma Môn thì hậu quả là khôn cùng vì vậy Chung Hướng Lượng nghĩ bây giờ không phải là lúc nghĩ tới thể diện, quan trọng nhất là đánh thắng Ma Môn.
"Vậy ba trận sau sắp xếp thế nào?" Trần Thiên Minh không nhịn được xen vào một câu. Hắn vốn không muốn nói nhiều trước mặt ba người có địa vị cao hơn hắn.
"Anh nghĩ Hướng Lượng sẽ đánh trận đầu. Thiên Minh đánh trận thứ hai. Anh đánh trận thứ ba' Trí Thâm nói với Trần Thiên Minh. Ông ta biết võ công của Trần Thiên Minh cao nhất trong số bốn người nhưng trong thời gian qua ông ta cũng học trộm được không ít võ công. Hơn nữa cũng có thể dựa vào địa vị để ấn định ông ta đánh trận cuối cùng.
Trí Thâm đoán chừng trận đầu và trận thứ hai bên Ma Môn sẽ phái ra Phong Ma và Vân Ma. Trận thứ ba đích thân Ma Vương sẽ ra tay. Công lực lúc này của ông ta cũng tương đương với Trí Hải mười năm trước vì vậy ông ta tự tin có thể đánh thắng Ma Vương. Dù gì Ma Vương cùng Trí Hải cũng đã già. Đặc biệt lần luận võ công này ông ta có thể đánh bại Ma Vương, bản thân ông ta có thể làm rạng rỡ danh tiếng của mình. Một khi Trí Hải già cả, ông ta chính là người có thể thay thế, trở thành tân chưởng môn nhân của Huyền Môn. Đó là lý do Trí Thâm đưa ra sắp xếp như vậy.
"Phương án này dường như không hợp lý" Chung Hướng Lượng nhíu mày khi nghe Trí Thâm nói. Võ công Trần Thiên Minh là cao nhất, hắn phải xuất trận cuối cùng. Dù ông ta đã rất lâu không dược kiểm nghiệm võ công của Trí Thâm sư huynh thế nhưng Trí Hải đã ngầm sắp xếp Trần Thiên Minh đánh trận cuối cùng nên ông ta đoán võ công của Trí Thâm không hơn Trần Thiên Minh.
"Anh biết võ công của Trần Thiên Minh cao hơn anh nhưng vì vấn đề địa vị anh muốn đánh trận cuối. Em cùng Thiên Minh thắng hai trận đầu dù anh có thua chúng ta vẫn thắng trận" Trí Thâm nói.
"Thiên Minh có thể thắng nhưng em chưa chắc thắng. Còn nữa em nghe mấy người sư phụ nói trong luận bàn võ công thì bao giờ các phái cũng cử người có võ công cao nhất ra đánh cuối cùng. Nếu như chúng ta làm ngược lại điều này để giành thắng lợi thì các môn phái khác sẽ cười chê chúng ta thắng mà không có tinh thần thượng võ" Chung Hướng Lượng khuyên Trí Thâm.
"Điều này…" Trí Thâm lúng túng. Ông ta nhìn sang Trí Tĩnh với ánh mắt khẩn cầu. Lúc trước ông ta nói chuyện với Trí Tĩnh, Trí Tĩnh cũng đồng ý với ông ta chuyện này. Hơn nữa biện pháp của ông cũng chưa chắc đã sai nên ông ta hy vọng Trí Tĩnh sẽ nói đỡ cho ông ta mấy câu.
Trí Tĩnh lúng túng nếu Trần Thiên Minh nói thế bà ta có thể đứng về phía Trí Thâm nhưng người đưa ra ý kiến đó là Chung Hướng Lượng. Hơn nữa Chung Hướng Lượng nói cũng đúng. Huyền Môn chưa bao giờ dùng mưu kế để làm lợi cho mình. Đó chính là điều khiến các phái khác tin phục. "Trí Thâm sư huynh, cái này Chung Hướng Lượng nói cũng đúng. Hay thế này sư huynh đánh trận thứ hai, Trần Thiên Minh đánh trận thứ ba, được không?'
Trí Thâm thầm mắng Trí Tĩnh khi nghe bà ta nói vậy. Trí Thâm biết nhất định Trí Tĩnh sợ Chung Hướng Lượng mất mặt nên không phản đối. Ả thối tha này, hành động không nhất quán, thấy nguy thì rút lui. cái đồ vô dụng này chỉ đáng để người ta đùa giỡn trên giường.
"Trí Thâm sư huynh, anh nghĩ thế nào?" Chung Hướng Lượng nhìn Trí Thâm hỏi. Bây giờ Trí Tĩnh đã đứng về phía ông ta. Tiếng nói của ông ta có sức nặng hơn. Bản thân ông ta cũng không quan tâm tới những chuyện khác. Cho dù đắc tội với Trí Thâm, ông ta cũng muốn thay đổi sắp đặt của Trí Thâm. Điều này quan hệ tới danh tiếng mấy trăm năm của Huyền Môn cũng như sự an nguy của võ lâm.
"Cũng được. Đấy mới chỉ là phương án thứ nhất của anh. Phương án thứ hai của anh chính là Hướng Lượng đánh trận đầu. Anh đánh trận thứ hai. Thiên Minh đánh trận thứ ba" Trí Thâm vội vàng cười nói. Vì mọi người không đồng ý với phương án của ông ta nên ông ta lập tức đổi giọng, nhất trí với mọi người để tránh tiếp tục bị phản đối.
Chung Hướng Lượng mỉm cười nói: "Em cảm thấy phương án thứ hai tốt hơn. Chúng ta hãy dùng phương án thứ hai. Trí Thâm sư huynh, Trí Tĩnh sư tỷ, hai người có đồng ý không?"
"Được. Hãy nghe theo Hướng Lượng" Trí Tĩnh vội trả lời.
Trí Thâm thấy mọi người đều đồng ý, ông ta đành phải gật đầu nói: "Vậy chúng ta hãy lựa chọn phương án thứ hai. Thiên Minh, lúc này trách nhiệm của em rất lớn. Em có thể phải đánh với tất cả sức lực của mình'.
Trần Thiên Minh nói với Trí Thâm: "Mọi người cứ yên tâm. Em sẽ cố gắng. Dù em chưa bao giờ động thủ với Ma Vương, em cũng không sợ hắn ta" Trần Thiên Minh hơi kích động, hắn vòng tay nói.
"Tốt. Thanh niên vẫn là thanh niên. Không sợ đất, không sợ trời. Ha, ha" Trí Thâm vỗ vai Trần Thiên Minh cười nhưng trong lòng ông ta đang thầm mắng Trần Thiên Minh, mắng hắn đã đoạt mất danh tiếng của ông ta.
"Trí Thâm sư huynh, hai chúng ta đánh hai trận đầu phải chú ý. Ma Vương chiêu binh mãi mã khắp nơi. Hắn có rất nhiều thủ hạ" Chung Hướng Lượng nói.
"Cái đó không sao. Người Huyền Môn của chúng ta cũng không kém cỏi. Ngày mai anh sẽ cho tất cả được mở mang kiến thức về võ công Huyền Môn của chúng ta" Trí Thâm hưng phấn nói. Dù ngày mai có thể ông ta không giao đấu với Ma Vương nhưng ông ta cũng muốn để người khác biết bản lĩnh của mình, để cho võ lâm biết ở Huyền Môn còn có một Trí Thâm vô cùng lợi hại.
"Phong Ma trong Ma Môn tứ ma đã bị Trần Thiên Minh giết. Có thể Vân Ma trong số đó sẽ thượng đài" Chung Hướng Lượng phân tích thực lực của Ma Môn.
"Phong Ma đã bị Trần Thiên Minh giết?" Trí Thâm khẽ giật mình. Ông ta thường xuyên ở trong núi nên không biết chuyện này.
"Đúng vậy" Chung Hướng Lượng kể lại chi tiết chuyện Phong Ma bị Trần Thiên Minh giết.
"Thiên Minh, làm tốt lắm. Phong Ma là kẻ đáng chết nhất trong Ma Môn" Trí Thâm giả vờ nói. Ông ta đang hối hận tại sao bản thân ông ta không gặp những chuyện như vậy. Nếu như chính tay ông ta giết Phong Ma thì danh tiếng của ông ta trong võ lâm càng lên cao.
"Em cũng chỉ là tự vệ, không còn cách nào khác" Trần Thiên Minh thật thà nói.
"Thôi được. Nếu không còn chuyện gì. chúng ta nên đi nghỉ sớm một chút. Ngày mai chúng ta còn phải tỷ thí võ công" Trí Tĩnh đứng lên nói với mọi người.
"Cũng được. Những gì cần nói chúng ta cứ để ngày mai sau khi đánh bại Ma Môn" Chung Hướng Lượng cũng đứng lên nói.
Vì thế sau khi cáo từ mọi người đều rời khỏi lều của Trí Thâm. Sau khi Chung Hướng Lượng, Trí Tĩnh và Trần Thiên Minh ra khỏi lều, Trí Tĩnh liền gọi Chung Hướng Lượng lại: "Hướng Lượng, đợi một lát, tôi có chuyện cần nói với đệ'.
Chung Hướng Lượng đành phải đứng lại khi ông ta nghe Trí Tĩnh gọi tên mình.
"Sư huynh, em về trước" Trần Thiên Minh cười mập mời nói với Chung Hướng Lượng. Nếu Trí Tĩnh đã muốn nhóm lại tình cũ với Chung Hướng Lượng. Ngải Tiểu Ny sẽ có cơ hội. bản thân mình phải ra rừng cây chờ thôi. Nghĩ vậy Trần Thiên Minh vội vàng chạy đi.
Truyện full chưa ad ... mlem mlem