LƯU MANH PHỐ ĐÊM

Chiều hôm ấy sau khi kiểm tra sức khỏe xong, Cố Thương được phép xuất viện. Phạm Anh Kiệt vì đặc tính công việc buộc phải rời đi, Hoa Hướng Dương giúp cô thu dọn đồ đạc, sẵn xe hơi trở cô về tiệm net Minh Thương.

Cứ tưởng tiệm net tan hoang do sự phẫn nộ của dân chúng lúc trước, nhưng khi vừa về đến nơi trước mắt bọn họ là một tiệm net khang trang như lúc đầu. Trong lúc Hoa Hướng Dương không hiểu điều gì, Cố Thương ngồi ghế sau đã chủ động mở cửa bước xuống xe.

Đúng như dự đoán, có người đã đứng đợi cô ở đây từ lâu.

Là một người đàn ông cao ráo lạ mặt, hắn không bao giờ để lộ mặt ngoài một bên mắt bịt kín băng đen. Khi nhìn thấy cô, hắn tiến tới đưa cho chìa khóa nhà, cười: “Nhóc con, để em chịu khổ rồi!”

Cố Thương cười thân thiện: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ!”

“Xung quanh đây toàn người của tôi cải trang, chúng sẽ bảo vệ em.” Nói rồi hắn xoay người bỏ đi.

Cố Thương gọi với theo: “Em có thể biết tên anh không?”

“Không cần, em chỉ cần biết thằng Minh luôn nghĩ về em trong bất kỳ hoàn cảnh nào!”

Cố Thương lặng im không đáp, cô nhìn bóng người đàn ông lạ mặt đó đang đi xa dần cho tới khi từ đâu một con xe hơi chạy tới đón hắn đi mất hoàn toàn.

Hoa Hướng Dương xuống xe từ lâu, quan sát một hồi mới tiến đến bên cạnh Cố Thương hỏi: “Ai vậy?”

“Bạn Minh!”

Hoa Hướng Dương nhìn Cố Thương dò xét.

Cố Thương thản nhiên bấm nút chìa khóa, chiếc cửa cuộn từ từ kéo lên. Trước mặt hai người là khung cửa kính trong suốt được làm bằng loại kính chịu lực của máy bay, các thiết bị máy tính được thay mới hoàn toàn, nội thất sạch sẽ như ngày đầu khai trương. Cô sẽ cố gắng kéo game thủ trở lại!

Hoa Hướng Dương không dấu nổi kinh ngạc: “Trời đất! Mới hơn ngày đã được khôi phục lại toàn bộ!”

Cố Thương cười trừ nhún vai: “Chị giúp em mang đồ vào, em lên xem con mèo thế nào!”

“Ok!”

***

Nồi lẩu hải sản nghi ngút khói bốc lên tại chính giứa chiếu, gian nhà ấm cúng trong cái lạnh tháng mười lại chẳng đủ xua đi lòng những con người đang có mặt tại bữa cơm này, tiếng nồi lẩu sôi réo, một tay cho vào bấm nút giảm nhiệt, theo sau là một đôi đũa thản nhiên gắp đồ ăn khỏi nồi lẩu cho vào bát mình.

Trịnh Bảo Tuấn cười méo xệch, quay sang thằng bạn Phùng Gia Vĩnh, khoác lấy vai thằng bạn tỏ ra phấn khích nói: “Chúc mừng Đen thoát ế nhe, ha ha!”

Phùng Gia Vĩnh huých cùi trỏ vào hông Trịnh Bảo Tuấn thật mạnh: “Cút ra đi!”

Nguyễn Thiện Anh hùa theo: “Cả ba người đều bị những người cạnh nhóc đó thu hút sao?”

Trịnh Bảo Tuấn cố tình không để tâm tới sự việc vừa được nhắc đến là một chuyện nghiêm trọng: “Hớt trêи miệng người khác, Đen cũng không phải dạng vừa ha!”

Quê chồng Tâm Anh khá gần nhà riêng của bà mẹ kế của Cố Thương, vì công việc ông Cố Vượng chuyển lên nhà bà ta ở từ lâu. Trong khoảng thời gian Phùng Gia Vĩnh giúp ông Cố Vượng tập lái xe, hắn đã quen cô. Cô hiền thục dịu dàng, đôi lúc nóng tính cục xúc, cô như hai người khác nhau trong cùng một thể xác nhưng hòa hợp đến lạ lùng.

Chồng cô sau khi kết hôn được vài ngày, hắn đã lộ rõ bản chất là một thằng chồng tồi tệ. Một cô bạn thân từ đâu xuất hiện, ngang nhiên phá nát hạnh phúc mà Tâm Anh chưa kịp xây dựng. Có lẽ vì chơi thân với Cố Thương nên nhiễm luôn cái tính chịu đựng, cô không khóc không náo toan tìm người khác cũng gã chơi đùa trả thù người chồng tệ bạc.

Và Phùng Gia Vĩnh cố tình xuất hiện, cùng cô quấn quýt trêи gường, dần dần hai trái tim quấn lấy nhau. Tâm Anh chủ động ly hôn, nhường vị trí lại cho cô bạn thân gì đó của gã chồng trước sau đó chính thức đến với hắn.

Không đám cưới, chỉ giấy tờ nhưng cô cảm thấy rất hài lòng. Từ một cô gái mạnh mẽ, lại có thể buông lỏng yếu đuối mỗi khi ở cạnh hắn, điều này càng làm bản năng bảo vệ của hắn thêm hăng hái. Cứ như vậy hai người nhẹ nhàng bước vào đời nhau, bất chấp tội ác trước kia. Tâm Anh không quản người đời, cô chỉ quản chính mình, ai tốt với cô bất kể ra sao người đó đều đáng giá!

Phùng Gia Vĩnh điềm đạm: “Là thằng chó đó không xứng!”

“Ha ha!”

Vẫn như mọi lần, bọn đàn em luôn luôn náo nhiệt ồn ào, còn người đại ca như Lâm Đại Minh vẫn luôn trầm luân. Hắn đột ngột chen ngang bọn chúng: “Vĩnh, Tuấn, Thiện Anh!”

Ba tên đàn em im bặt đồng loạt kinh hãi nhìn Lâm Đại Minh, kể từ theo chân hắn đến giờ bọn chúng chưa từng nghe thấy hắn gọi thẳng tên thật chúng. Trong lòng có chút khẩn trương, nghiêm chỉnh nhìn đại ca mình chờ đợi.

Lâm Đại Minh hớp một ngụm rượu, chưa khi nào hắn thấy rượu lại đắng đến như vậy…

“Vài ngày nữa tao đi tự thú…”

Chưa kịp dứt lời, Trịnh Bảo Tuấn bình thường hết mực cung kính lập tức kϊƈɦ động lớn tiếng: “Không thể được!”

Nguyễn Thiện Anh lớn mật mắng Lâm Đại Minh: “Anh bị điên à? Giờ anh tự thú chỉ có nước tử hình!”

Lâm Đại Minh im lặng không nói, hắn không vì sự hỗn hào của đàn em mà tức giận.

Trịnh Bảo Tuấn: “Đại ca, em biết anh làm vậy là vì gì nhưng anh sẽ mất đi tự do!”

Phùng Gia Vĩnh không phản đối: “Em cùng anh tự thú!”

Nguyễn Thiện Anh gắt: “Chó đen! Mày cũng điên à?”

Lâm Đại Minh lạnh lùng liếc nhìn từng đứa, bọn chúng theo phản xạ im bặt: “Mình tao đủ rồi!”

Trịnh Bảo Tuấn: “Vì người khác? Anh không phải đại ca của tụi này!”

Nguyễn Thiện Anh, Phùng Gia Vĩnh đồng thanh: “Im mồm!”

“Im cc!” Trịnh Bảo Tuấn một chút cũng không sợ, tức giận nhìn Lâm Đại Minh bộ dạng giống như sẵn sàng xông vào đánh người đại ca hắn từng kính sợ bao năm vậy: “Anh làm nhiều chuyện như vậy có đổi được gì không?”

Lâm Đại Minh không đáp, hắn túm chặt cổ áo Trịnh Bảo Tuấn trừng mắt cảnh cáo: “Chuyện của tao không tới lượt mày quản!”

Nguyễn Thiện Anh và Phùng Gia Vĩnh thấy vậy chỉ biết ngồi ngoài nhìn, đối với chúng Lâm Đại Minh vẫn luôn là một đầu lão, chúng sẽ không bao giờ đối đầu với hắn bất kể hắn đang giết bạn hay chính bản thân chúng.

Trịnh Bảo Tuấn cũng vậy, nhưng hắn có tư tưởng khác hai người kia. Lâm Đại Minh là tín ngưỡng hắn tôn sùng hắn không muốn tín ngưỡng của mình sụp đổ.

Năm đó Lâm Đại Minh đưa hắn rời khỏi tổ chức chuyên bóc lột sức lao động trẻ nhỏ, hắn phải thức khuya dạy sớm để làm ăn mày mang tiền về cho chủ. Vì quá đói, hắn đánh liều cướp tiền của Lâm Đại Minh khi thấy hắn ta đang mua thuốc lá. Lâm Đại Minh thấy hắn có gan lớn, đã đưa hắn rời khỏi tổ chức và đưa hắn tìm cho mình tài năng riêng…

“Đại ca muốn đầu thú, em cũng…”

Lâm Đại Minh cắt ngang lời Trịnh Bảo Tuấn: “Tao không vì tình nghĩa với chúng mày, tao vì Thương! Cả lũ đầu thú, ai bảo vệ Thương của tao?!”

Lâm Đại Minh quay qua Phùng Gia Vĩnh: “Tội ác chúng mày làm chẳng đáng gì khi được chấp nhận, còn tao mãi mãi là tội đồ! Tao nói nhiều như vậy chúng mày có hiểu không?”

Nguyễn Thiện Anh: “…”

Phùng Gia Vĩnh: “…”

Trịnh Bảo Tuấn: “…”

Lâm Đại Minh hạ giọng: “Chúng mày tới chỗ thằng Nam ở tạm, tao giao Thương cho chúng mày. Đừng để vợ tao chịu khổ!”

“Đại ca…”

Lâm Đại Minh cười nhạt: “Tao từng dạy chúng mày, đừng vì ai khác. Chúng mày còn có người bảo vệ, đàn đúm theo tao làm cc gì?”

***

Lý Thắng Nam ngồi sau ghế xe ngẫm nghĩ gì đó.

“Nhờ mày chăm sóc cho vợ tao!” Lâm Đại Minh đưa cho hắn ba cuốn sổ đỏ cùng một vài giấy tờ khác: “Đưa cho Thương hộ tao.”

“Sao mày không tự đưa?”

Lâm Đại Minh cười giả lả: “Âm thầm một chút biết đâu con nhỏ đó để tâm.”

“Thần kinh! Hết thuốc chữa!” Lý Thắng Nam nhìn theo bóng lưng thằng chí cốt đang xa dần: “Mày sẽ trở về chứ?”

“Muộn rồi!”

Lý Thắng Nam từng trách, tại sao một kẻ ngạo mạn ngông cuồng như Lâm Đại Minh lại si tình như vậy? Làm nhiều chuyện vô ích chỉ mong một lần chấp nhận? Nhưng lại chẳng đánh đổi được gì!

Có đáng không?

Lý Thắng Nam ngầm thề, hắn sẽ thay thằng bạn bảo vệ người hắn ta yêu nhất. Đặc biệt hơn, hắn ta đã tới mở lời nhờ vả và để lại lòng tin mãnh liệt. Bất kể kết quả ra sao, đáng hay không đáng hắn cũng nhất định làm thật tốt!

Kể cả liều cả cái mạng này!

***

Câu lạc bộ Phú Thịnh suốt mấy tháng nay đều đóng cửa không tiếp khách. Không khí bên trong hết sức căng thẳng.

Không phải do việc bị cảnh sát đến điều tra, với sự chỉ đạo của Lâm Phú Thịnh qua được mắt an ninh là chuyện dễ dàng khi trong tay lão mọi người đến đây tham gia câu lạc bộ đều là những nhân chứng hoàn hảo.

Mà là kể từ khi Lâm Đại Minh đầu thú.

Sâm Sẹo ngồi ngả người trêи ghế, nhìn bố mình có chút nóng nảy: “Bố có cần nghiêm trọng thế không? Tự nó làm tự nó chịu!”

Lâm Phú Thịnh liếc xéo thằng con: “Nó không thể ngồi tù!”

“Bố muốn cướp ngục?”

“Nó thừa sức vượt ngục, chỉ là nó không thích!”

“Nó bị thần kinh à? Chỉ vì một con đàn bà!” Sâm Sẹo cầm chiếc bật lửa trêи tay, ấn nút bật. Một mũi dao mảnh bảy li ngay lập tức bật ra, thứ này từng suýt giết chết hắn. Tuy rằng hắn ghét thằng chó đó, nhưng hắn trân trọng câu lạc bộ này. Hắn đổ không biết bao công sức vào nó, nó cần một chủ nhân xứng tầm để duy trì.

Hắn có thể, Lâm Đại Minh lại càng hơn thế nữa!

“Bố tính thế nào?”

“Bỏ đi mọi thứ, dùng tao lấy lại!”

“Ý bố là gì?”

“Mày có thể giết nó để đoạt lại câu lạc bộ, nhưng nó không thể chết trong tù!”

Sâm Sẹo nhìn Lâm Phú Thịnh dò xét: “Bố dạy con, chỉ có mình không có anh em!”

“Tao già rồi, mấy mà chết! Con cháu nhà này chỉ còn chúng mày! Nhà này không thể cứ thế suy tàn!”

Sâm Sẹo cười nhạt: “Bố sai rồi, còn hai đứa cháu nội của bố chưa sinh!” Hắn ném sấp giấy siêu âm lên bàn.

“Của nó?”

“Không lẽ của con?”

Lâm Phú Thịnh cười lạnh: “Đón nó về chăm!”

“Thằng chột mắt không cho!”

Mắt Lâm Phú Thịnh càng thêm lạnh lẽo: “Thằng ranh đó xem ra đã tính toán cả rồi!”

Sâm Sẹo bật cười khinh miệt: “Toàn bộ tàn lụi chỉ vì một con đàn bà!”

Đàn bà thật nguy hiểm!

Lâm Phú Thịnh: “Tao không vì con ranh đó, tao vì chính tao!”

Người nhà họ Lâm ngoài miệng ác độc tàn nhẫn, nhưng sâu bên trong vẫn còn xót lại tính người. Hổ dữ không ăn thịt con, ông coi Lâm Đại Minh là công cụ đến đâu thì đến, nó cũng là một phần của ông. Hơn hết, con ông ngoại trừ Sâm Sẹo còn có hắn là tài giỏi, không thể uổng phí!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi