LƯU QUANG NHẬP HỌA

Đã gần một tháng hai người chưa làm chuyện thân mật, cái hôn này nghiễm nhiên trở nên cháy rực như thiên lôi địa hỏa. Cảnh Hàm U đẩy mạnh một chút đã đè được Thần Nhứ ở trên bàn sách, giấy bút rơi hết xuống đất. Trần Tâm ngoài cửa nghe thấy tiếng đó lập tức định tiến vào xem, lại bị Cảnh Hàm U thính lực tốt bảo ngưng lại.

"Về... về tẩm điện đi..." Thần Nhứ nào đã từng làm loại chuyện này trong thư phòng đâu? Nàng nắm chặt tay Cảnh Hàm U, không để cho nàng ấy tiếp tục.
"Ta chờ không được." Cảnh Hàm U không chút che giấu đối với khát vọng dành cho Thần Nhứ. Ngoài miệng thì nói, mà tay vẫn không ngừng di chuyển.
Thần Nhứ cắn môi, nàng mất đi võ công rồi làm sao bì được sức với Cảnh Hàm U? Mới vài cái, hai tay nàng đã bị trói chặt. Trong đôi mắt nàng có ánh nước, càng hồn xiêu phách lạc. Hơi thở của Cảnh Hàm U càng run rẩy, chuyển động tay lại bất giác nhẹ nhàng hơn.
Thần Nhứ cắn rách đôi môi anh đào, lúc này mới kìm nén âm thanh ngượng ngùng trong miệng. Cảnh Hàm U thấy bộ dáng kìm nén kích động của nàng, máu huyết trong cơ thể càng sôi trào.
Trong đầu Thần Nhứ đã hỗn độn không chịu nổi. Chỉ biết là người đang ôm nàng dường như cuối cùng cũng dừng tay, sau đó trong mơ màng, nàng rơi vào làn nước ấm áp. Sau đó, nàng hoàn toàn không còn kí ức.
Nhìn Thần Nhứ đang mê man, trong lòng Cảnh Hàm U có hơi áy náy. Vừa nãy mình quả thật hơi quá trớn.
Tỉnh lại lần nữa, khi Thần Nhứ mở mắt, đau đớn cũng ập đến. Toàn thân không có chỗ nào thoải mái, tay chân như bị bẻ gãy mà không nghe theo lời nàng. Nàng nhíu mày, trong lòng thầm giận Cảnh Hàm U quá đáng, nhưng cũng biết đây là cái giá phải trả cho một tháng sống an nhàn.
Vết thương trên môi lành lạnh, không có cảm giác đau đớn. Nàng miễn cưỡng đưa tay mân mê, tựa như đã có người thoa thuốc mỡ.
Màn giường được vén lên, tay nàng bị Cảnh Hàm U nắm lấy: "Đừng đụng bừa. Ta vừa mới thoa thuốc, nàng cẩn thận một chút." Trong tay nàng lúc này còn cầm một cái chén sứ trắng, mùi thuốc đông y từng làn truyền đến.
Thần Nhứ không nói, chỉ dùng ánh mắt để hỏi cái chén trong tay nàng là gì.
Cảnh Hàm U cúi đầu nhìn cái chén sứ trắng trong tay, cười nói: "Thuốc giúp máu ứ lưu thông. Ta vừa mang từ viện Thái y đến." Nói đến đây nàng dừng một chút, để ý đến tóc của mình, động tác kia hơi ngắt quãng, "Hôm qua ta mạnh tay quá, trên người nàng đều là vết thương."
Nói đến đây, Thần Nhứ đã hiểu được ý tứ của nàng. Đối với việc mau chóng giảm bớt đau đớn cho mình, nàng đương nhiên sẽ không từ chối. Vả lại nàng cũng từ chối chẳng được.
Y phục bị cởi, lộ ra da thịt trắng nõn mềm mại của nàng. Đáng tiếc là hiện giờ trên làn da ấy đầy những vết tím đỏ, làm người nhìn không đành lòng.
"Ngày hôm qua ta không tốt. Ta cam đoan về sau sẽ không vậy nữa." Cảnh Hàm U thấy đau lòng vô cùng. Hôm qua khi nàng hành động cũng không phát hiện ra những vết này, sáng nay lúc dậy mặc y phục cho Thần Nhứ mới thấy. Nghĩ đến việc hôm qua Thần Nhứ đã bị đau, nàng thậm chí muốn đưa tay cho chính mình một cái tát. Song những thứ này không cần cho Thần Nhứ biết.
Thần Nhứ cũng không để ý đến những vết thương này. Nhưng tay Cảnh Hàm U đặt trên người nàng lại là một loại tra tấn khác.
Cảnh Hàm U thoa thuốc cho Thần Nhứ, nhìn thấy thân thể bị mình phá hủy kia, trong ánh mắt nàng tràn đầy sự đau lòng.
"Thần Nhứ, nói chuyện với ta." Từ khi nàng đến, Thần Nhứ chưa nói một câu.
"Hôm nay ta muốn đến gặp Giác An Công chúa." Thần Nhứ bình tĩnh nói.
Cảnh Hàm U nhíu mày, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu mới nói: "Nhớ đi sớm về sớm, cẩn thận một chút."
Thần Nhứ biết nàng áy náy, đây là một cách xin lỗi khác của nàng. Lúc trước ở viện, mỗi lần nàng làm mình tức giận, nàng sẽ đồng ý một yêu cầu vô cùng vô lý của mình. Dần dà, điều này cơ hồ là một ước định riêng biệt của hai người.
Hóa ra ta và nàng trong khi đó đã xuất hiện nhiều thói quen mà người ngoài không biết như vậy.
Thần Nhứ mệt mỏi nhắm mắt lại. Nàng cần phải nghỉ ngơi, nếu không cho dù Cảnh Hàm U có đồng ý nàng đến cung Vân Hòa, thân thể nàng cũng không chống đỡ nổi.
Nhìn Thần Nhứ lặng lẽ nhắm hai mắt lại, Cảnh Hàm U thầm thở dài. Nàng không biết chuyện ngày hôm qua đã kéo hai người gần lại hay đã đẩy ra xa. Có đôi khi nàng nhớ lại cuộc sống hai người khi còn ở viện. Khi đó Thần Nhứ là sư tỷ, đối xử với nàng rất tốt, thậm chí sẽ dung túng nàng làm những chuyện trái lệ thường.
Nhớ có lần Thần Nhứ xuất môn thay sư phụ làm việc, nàng buồn bực nên năn nỉ Thần Nhứ xuống núi cùng mình. Thần Nhứ cuối cùng cũng đi xuống núi với nàng, sau khi trở về lại bị sư phụ phạt quỳ một đêm.
Nàng nhớ khi đó mình đến hỏi sư phụ tại sao chỉ phạt Thần Nhứ mà không phạt nàng. Sư phụ nói Thần Nhứ là sư tỷ, phải có trách nhiệm dạy dỗ sư muội. Vậy nên lỗi này cũng phải do mình Thần Nhứ chịu.
Nàng nhớ sau khi chuyện xảy ra cũng từng hỏi Thần Nhứ, nếu đã biết sẽ bị nghiêm phạt như vậy, tại sao vẫn xuống núi với nàng. Thần Nhứ nói, bởi vì nàng muốn xuống núi.
Cảnh Hàm U đứng ở cửa tẩm điện, quay lại nhìn bóng người như ẩn như hiện sau màn giường, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Lúc trước Thần Nhứ đối với mình tốt bao nhiêu, bây giờ tất cả đều là mưu tính và thăm dò. Nàng không biết Thần Nhứ có tin tưởng mình hay không, nhưng mình cũng không hoàn toàn tin tưởng Thần Nhứ.
Giữa chúng ta, thật sự không trở về như trước được sao?
Tuy rằng được Cảnh Hàm U đồng ý, nhưng thân thể Thần Nhứ gắng gượng không được, cuối cùng cũng không đi gặp Giác An Công chúa. Buổi tối, khi Cảnh Hàm U nằm trên giường, nàng có thể cảm giác rõ ràng sự đề phòng của Thần Nhứ.
"Nàng còn bị thương, ta sẽ không đụng vào nàng. Nàng không cần lo lắng." Cảnh Hàm U nâng cằm nàng lên nói.
Đôi mắt Thần Nhứ vẫn dè dặt: "Hàm U, chuyện hôm qua đừng xảy ra nữa được không?" Giọng nói ấm áp nhẹ nhàng, có chút cầu khẩn của tiểu nữ nhân, thậm chí còn có chút nũng nịu.
Cảnh Hàm U chống tay lên nhìn người bên cạnh: "Ta đồng ý nàng. Thần Nhứ, chúng ta lại như trước được không? Ta sẽ không cưỡng bách nàng, nàng có thể thật lòng với ta không?"
Thần Nhứ ngây người nhìn nàng, một lúc lâu sau vẫn chưa nói. Cảnh Hàm U kiên nhẫn đợi, đợi sự thật lòng từ sư tỷ.
Cuối cùng, Thần Nhứ cười khẽ: "Thật lòng?" Nàng gắng sức vươn tay, kéo tẩm y của Cảnh Hàm U, khiến người kia lại gần mình, "Cảnh Hàm U, sự thật lòng của ta, nàng muốn có sao?"
Hai người ở khoảng cách gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở nhau. Cảnh Hàm U như rơi xuống vực thẳm. Chẳng lẽ không được sao? Là do nàng lòng tham không đáy sao? Chiếm được Thần Nhứ, còn muốn trái tim của Thần Nhứ.
"Nàng vẫn không quên được thù diệt quốc?" Trong thanh âm Cảnh Hàm U tràn đầy chua xót.
Thần Nhứ nhắm mắt: "Ta làm sao quên được? Cảnh Hàm U, tại sao lại muốn tiêu diệt nước ta? Nàng hận ta đến vậy sao?" Lần đầu tiên Thần Nhứ hỏi đến chuyện này.
Cảnh Hàm U cười khổ: "Nàng thực sự muốn biết?" Thấy Thần Nhứ gật đầu, nàng nói tiếp, "Nếu không tiêu diệt nước Dịch, nàng bây giờ sẽ ở đâu?"
Thần Nhứ gần như trong nháy mắt đã hiểu được ý của Cảnh Hàm U. Nàng là trưởng nữ của Phụ hoàng, nhất định sẽ phải gả đi nước khác hòa thân. Hơn nữa khác với Cảnh Hàm U ba năm sau mới có thể xuất giá, nàng đã được đính hôn. Nếu như nước Dịch không mất, nàng lúc này sẽ ở Hoàng cung nước khác làm chính phi của thái tử.
"Ta viết cho nàng bao nhiêu thư? Nàng không hề hồi âm lần nào. Ta biết bản thân không thể ngăn cản quyết định cho nàng hòa thân, nhưng ta có thể bảo Phụ hoàng diệt nước Dịch. Thần Nhứ, tâm ý của ta chưa từng giấu diếm nàng nửa phần, nàng bảo ta làm sao mà trơ mắt nhìn nàng trở thành thê tử kẻ khác được?" Cảnh Hàm U nói đến đây, mọi đã sắp chạm môi Thần Nhứ.
Thần Nhứ quay đầu, tránh được nụ hôn trong gang tấc.
"Nói như vậy, ta hận ngươi hẳn là sai. Ta chắc phải hận bản thân mình thôi." Lời nàng còn chưa dứt, thân thể đã bị Cảnh Hàm U ôm chặt. Vết thương trên người bị chạm khiến nàng nhăn lại đôi mày xinh đẹp, nhưng nỗi đau này làm sao phát tiết đây? Đau đớn bên ngoài hẳn có thể xoa dịu đau đớn trong lòng.
"Thần Nhứ, nàng đừng như vậy. Chúng ta không thể sống hòa thuận sao? Ta biết nàng hận ta, thậm chí hận toàn bộ nước Lịch. Nhưng chỉ cần nàng ở bên ta, ta cái gì cũng không quan tâm. Ta chỉ muốn nàng! Thần Nhứ, sư tỷ, ta thật sự chỉ muốn nàng!"
Thần Nhứ thấy có chất lỏng rơi trên mặt mình. Nàng giật mình quay đầu, thấy đôi mắt rưng rưng của Cảnh Hàm U.
"Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, hà tất phải làm việc như ngày trước? Hàm U, ta hiến thành b*n n**c, đã là muôn kiếp không quay đầu được. Nàng không phải gánh tất thảy thay ta. Nếu có một ngày ta làm nàng thất vọng, nàng sẽ biết lệ rơi hôm nay là không đáng." Thanh âm Thần Nhứ yếu ớt, nhưng khẩu khí lại vô cùng kiên định. Nhìn thấy từng giọt từng giọt nước mắt của Cảnh Hàm U rơi xuống, nàng vẫn mềm lòng. Nàng đưa tay ôm cổ Cảnh Hàm U, kéo gần người mình lại.
Một đêm ôm nhau ngủ như thế là sự kiên định rất lâu chưa từng có của Cảnh Hàm U. Không phải nàng ôm chặt Thần Nhứ trong lòng, mà là Thần Nhứ chủ động ôm nàng trong lòng. Tình cảnh này nàng đã mơ đến vô số lần, hôm nay lại thành sự thực. Có lẽ đây cũng là một giấc mộng, vậy thì cứ lún sâu vào đi, mong rằng mãi mãi không tỉnh lại.
Nhưng giấc mơ cuối cùng cũng phải kết thúc, như trời luôn luôn phải sáng vậy.
Thần Nhứ tỉnh dậy trong lòng Cảnh Hàm U, mở mắt đã thấy vẻ mặt tươi cười quá phận của Cảnh Hàm U tới gần, sau đó môi nóng lên, đã bị nàng hôn một cái.
"Vết thương sao rồi?" Cảnh Hàm U ngoài miệng vừa nói xong, đã định đưa tay cởi y phục của Thần Nhứ, kiểm tra vết thương bầm ứ trên người.
Thuốc thoa mà Thái y đưa quả thật có hiệu quả. Vết bầm trên người Thần Nhứ đã mờ đi rất nhiều, không hề nhìn mà đau như trước.
Hai người đang cùng ăn sáng. Hôm nay Cảnh Hàm U muốn đến Phi Vân Kỵ xử lý công vụ theo lệ, thật ra bây giờ mà đi cũng đã muộn. Nhưng nàng chờ Thần Nhứ tỉnh lại rồi mới cùng dùng bữa, cũng chẳng quan tâm chuyện đó nữa.
Hết chương 18

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi