LƯU QUANG NHẬP HỌA

Nghe xong lời Thần Nhứ nói. Cảnh Hàm U ôm chặt lấy nàng: "Nàng nên biết rằng ta sẽ không để chuyện gì xảy đến với nàng."
"Thì sao chứ?" Thần Nhứ gỡ tay nàng ra, dằng khỏi vòng ôm của nàng: "Chung quy ta vẫn là họ Dịch Già. Nếu mà tộc nhân của ta đều đã chết, ta cũng không sống qua ngày được. Chuyện ta giao ra thành Thiên Toánh đã rất thẹn với cơ nghiệp tổ tông rồi, hôm nay nếu lại tham sống sợ chết, ngay cả ông trời cũng sẽ không tha thứ cho ta!" Nàng đi đến cửa, "Ngươi thả ta đi đi."
Cảnh Hàm U cũng đi đến cửa, nhìn một đoàn cung nữ thái giám hầu hạ bên ngoài, nói: "Kể từ hôm nay, các ngươi phải giám sát chặt chẽ Thuận Ân Quận chúa, không được để nàng tự thương tổn chính mình, cũng không cho nàng bước ra khỏi cung Vũ Yên nửa bước. Nếu sai lệnh, đến Minh đường (1) bồi táng!"
(1) Minh đường (明堂) - Nơi thờ cúng của Hoàng đế
Bên ngoài một đám người quỳ rạp xuống đất, miệng nói lĩnh mệnh.
Thần Nhứ nhìn về phía Cảnh Hàm U, Cảnh Hàm U đã ra khỏi cửa.
Ba ngày sau, tin tức mới truyền đến, Thường Nghĩa Hậu là Dịch Già Lễ sợ tội nên đã tự vẫn, vợ con cũng đều đã tuẫn táng. Hoàng đế là người hiền lành đức độ, đặc xá cho những người khác trong tộc Dịch Già. Thế nhưng họ không thể trụ lại chỗ đang ở nữa. Tộc nhân lại trở về phủ Võ Uy Tướng quân đã hoang phế rất lâu một lần nữa, mấy trăm người từ trên xuống dưới đều ở cùng một chỗ, vô cùng thê thảm.
Người duy nhất chưa hề bị ảnh hưởng là nhị ca của Thần Nhứ, Tiêu Dao Hầu Dịch Già Dụ. Y vẫn giữ chức Tiêu Dao Hầu, ở phủ Tiêu Dao Hầu.
Nhận được tin, Thần Nhứ bỗng hiểu ra một chuyện. Sự kiêu hãnh của bản thân trong hiện thực này vốn đã chẳng có bất luận tác dụng gì. Tỏ ra ngang bướng trước mặt Cảnh Hàm U cũng không khiến mình phải chịu ít khổ hơn. Nàng là nữ tử, nên sử dụng thủ đoạn đặc hữu của nữ tử.
Ở Phi Diệp Tân, nàng học được rằng vạn sự thuận theo tự nhiên, chớ cố gắng thay đổi. Nếu vận mệnh đã như thế, vậy hãy để tình hình trước mắt từ từ tốt lên. Người được phong Hầu trong Dịch Già tộc của nàng chỉ còn lại nhị ca Dịch Già Dụ, nếu như mất đi chức danh này thì sẽ là bất lợi sâu sắc với tộc Dịch Già.
Thần Nhứ ngửa đầu nhìn bầu trời bên ngoài, bản thân không nên cố chấp với chuyện tư tình nhi nữ này nữa, vì như vậy sẽ chẳng mang lại bất luận lợi ích gì cho gia tộc hay cho đất nước.
Hôm nay Cảnh Hàm U trò chuyện với Hoàng đế đến khuya mới về, bước vào tẩm điện đã thấy nến đỏ cháy cao, cạnh bên là Thần Nhứ đang nằm trên bàn ngủ. Nàng lắc đầu: "Làm sao không ngủ trên giường?" Nàng nhẹ chân nhẹ tay nâng Thần Nhứ dậy, cũng làm người trong lòng bừng tỉnh.
Thần Nhứ mở to đôi mắt mơ màng, nhìn rõ phía sau mình là Cảnh Hàm U, vội vàng giãy ra khỏi.
Cảnh Hàm U cau mày: "Thần Nhứ, ta đã cố gắng lắm rồi." Nàng đừng có từ chối tiếp nhận ta như thế này nữa.
"Ta biết. Vậy nên ta vẫn luôn cảm kích ngươi." Thanh âm của Thần Nhứ nhẹ tênh. Nàng bỗng nhiên quỳ trên mặt đất, "Ta thay mặt tộc Dịch Già cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi."
Lúc này Cảnh Hàm U mới thở phào nhẹ nhõm, kéo nàng đứng dậy: "Ta không muốn cái này."
Thần Nhứ nâng mí mắt, nhìn vào ánh mắt hừng hực của đối phương, không khỏi đỏ bừng hai má.
Trong ánh nến mờ ảo, vẻ mặt ngượng ngùng e thẹn này khiến trong lòng Cảnh Hàm U nhộn nhạo.
Trong màn trướng là một làn sóng tình nồng nhiệt. Sự phối hợp của Thần Nhứ khiến Cảnh Hàm U nếm được sự sung sướng chưa từng thấy. Hết thảy dường như gợi nhớ hai năm về trước, sau buổi đêm mê loạn kia, tuy mỗi lần mình hành động quá phận vẫn không được nàng đồng ý, thế nhưng cũng chính mỗi lần như vậy, nàng vẫn bất đắc dĩ mà tiếp nhận mình.
Nàng vẫn luôn có tình cảm với ta. Chỉ là cho tới bây giờ nàng vẫn không nguyện chấp nhận mà thôi.
Cảnh Hàm U cũng hiểu rõ, sự mỹ mãn đêm nay chẳng qua chỉ là do mình đã cứu tộc Dịch Già, còn đó là quà cảm tạ của Thần Nhứ mà thôi. Thế nhưng nàng không quan tâm, cho dù như vậy cũng tốt, chỉ cần bản thân có đủ năng lực để nàng phụ thuộc vào, cuối cùng nàng cũng sẽ thừa nhận tình cảm của hai người thôi.
Chung quy Thần Nhứ vẫn rất lo lắng cho an nguy của người tộc mình, cầu Cảnh Hàm U cho xuất cung đi xem. Cảnh Hàm U không kháng cự lại được câu từ mềm mại của nàng, đành phải ưng thuận. Thần Nhứ đến nơi lại nhận được ánh mắt lạnh lẽo từ người trong tộc. So sánh với tộc nhân quần áo cũ nát thì Thần Nhứ ngăn nắp chỉnh tề hơn nhiều. Vốn khi trước nàng hiến thành xin hàng đã khiến cho nhiều người trong tộc oán hận, lần này họ càng bị kích động hơn, nói nàng lấy sắc mê hoặc người, vô liêm sỉ.
Nhưng Thần Nhứ vẫn bình tĩnh, thấy người tộc mình đều còn sinh lực cũng an tâm. Vốn đang định đến phủ Tiêu Dao Hầu, thế nhưng thời gian không còn kịp nữa. Nàng vội vàng hồi cung nhưng Cảnh Hàm U vẫn bất mãn.
"Tại sao lại đi lâu như vậy?"
"Vừa rồi ta gặp Thái tử Điện hạ, có nói vài lời." Những chuyện này tuy nàng không nói, nhưng những cung nữ đi theo nàng cũng sẽ báo cáo với Cảnh Hàm U, vậy chi bằng nàng cứ nói thật trước.
Cảnh Hàm U vẻ mặt không hờn không giận, vẫy lui cung nữ, một tay ôm nàng vào trong lòng: "Thần Nhứ, nàng chính là người của ta. Tuy ta đã đưa muội muội nàng đi rồi, nhưng bộ tộc nàng vẫn ở trong Hoàng thành, ta khuyên nàng đừng giở trò, bằng không..."
Thần Nhứ vươn ngón trỏ tay phải đặt lên môi nàng: "Ta chỉ nói với Thái tử Điện hạ vài câu, ngươi đã căng thẳng đến mức này sao? Ta không phải là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, không có mị lực hại nước hại dân."
Cảnh Hàm U bắt lấy ngón trỏ của nàng, nắm trong lòng bàn tay, "Nàng biết vậy là tốt rồi. Nói gì với Thái tử đó?"
"Ta đưa hắn mười vạn hai lượng hoàng kim, hắn đương nhiên sẽ muốn gặp ta nói lời cảm tạ." Thanh âm Thần Nhứ như lời nói nỉ non đồng tình với người ta, lại vừa hay gãi đúng chỗ ngứa ngáy nhất trong lòng Cảnh Hàm U.
"Nàng lấy hoàng kim trợ giúp Thái tử, chẳng lẽ là đang cỗ vũ hắn sớm đăng vị sao?" Cùng là đồng môn, Cảnh Hàm U cũng hiểu được năng lực của vị sư tỷ này.
Sóng mắt Thần Nhứ lưu chuyển, một sợi tơ tình quấn lấy lòng Cảnh Hàm U: "Ngươi sợ hãi cái gì? Sợ ta khơi mào bất hòa giữa Thái tử và Hoàng đế sao? Được, ngươi đuổi ta ra khỏi cung đi, thả ở đâu cũng được, như thế ngươi vẫn không yên tâm sao?"
Sự quyến rũ đó rốt cuộc từ đâu mà có? Cảnh Hàm U cau mày, nàng nhớ rõ vài ngày trước lúc nàng gặp Thần Nhứ cũng không như thế này.
"Nàng khi trước không phải như vậy."
Thần Nhứ cười đến xinh đẹp: "Khi trước ta là công chúa nước Dịch. Hiện giờ ta là nữ nhân của ngươi." Bây giờ thân phận biến hóa một trời một vực, khiến nàng bắt buộc phải thay đổi.
Rõ ràng câu sau là để lấy lòng Cảnh Hàm U, vậy mà tay nàng lại vòng ra phía sau gáy của người trước mặt, chậm rãi hôn.
Sự thay đổi của Thần Nhứ vô cùng rõ rệt. Nàng trước đó chưa từng lấy lòng Cảnh Hàm U, thường thường còn cố ý chọc giận vị Nhu Gia Công chúa này. Khiến cho Cảnh Hàm U suốt ngày tâm tình hỉ nộ vô thường, vậy mà vẫn cứ luôn nhớ đến nàng từng giờ từng khắc.
Hôm nay Cảnh Hàm U đi vấn an Hoàng hậu rồi trở về, trên đường trông thấy Thần Nhứ đang lén la lén lút, đến gần mới thấy nàng đang bắt một con chuồn chuồn. Nàng nhìn mà dở khóc dở cười. Qua mười bốn tuổi hai người cũng không bắt chuồn chuồn nữa. Sau khi xử lý xong chuyện Dịch Già Lễ, Cảnh Hàm U cũng giải trừ cấm túc cho nàng.
Con chuồn chuồn kia dường như cảm thấy mối nguy tới gần, rung cánh định bay, lại bị Thần Nhứ đúng lúc ra tay bắt lại.
Cảnh Hàm U vừa thấy liền nheo mắt. Tuy rằng nàng đã không còn nội lực, vậy mà tốc độ chớp thời cơ ra tay cũng không kém hơn là bao.
Thần Nhứ bắt được chuồn chuồn, xoay người đưa cho tiểu cô nương đứng sau. Nữ hài vui vẻ vỗ tay, ôm cổ Thần Nhứ hôn nàng một cái.
Cành Hàm U thấy vậy ghen cực kì. Nữ hài kia là cửu muội của nàng, Giác An Công chúa, năm nay mới tròn bốn tuổi.
"Công chúa, nhốt nó vào, không thì nó sẽ bay đi mất."
Giác An Công chúa cẩn thận mà bắt lấy chuồn chuồn, được cung nữ bế đi. Trước khi đi còn liên tục vẫy tay tạm biệt Thần Nhứ.
"Nàng vậy mà rất biết cách dỗ dành tiểu hài tử." Cảnh Hàm U bước ra từ phía sau bóng cây, đố kị mà nói.
"Đương nhiên rồi, ta đã luôn dỗ ngươi lớn đấy thôi."
Cảnh Hàm U đỏ mặt. Lúc mới đến viện nàng vẫn luôn quấn lấy Thần Nhứ, thế nhưng về sau... Về sau hình như cũng không giống như hồi đó.
"Thần Nhứ!" Cảnh Hàm U bất mãn.
"Được rồi, hồi cung đi." Thần Nhứ dịu dàng mà kéo tay nàng, cười nói.
Bất mãn ban đầu bị nụ cười trong sáng này tung lên chín tầng mây. Cảnh Hàm U chừng như sắp chìm trong sự dịu dàng này.
Thế nhưng sau lưng, Cảnh Hàm U vẫn chưa từng buông lỏng giám sát Thần Nhứ lấy một khắc.
"Thần Nhứ gần đây thường xuyên xuất môn sao?" Cảnh Hàm U hỏi cung nữ phụ trách giám sát.
"Thuận Ân Quận chúa gần đây thường xuyên chơi cùng Giác An Công chúa."
"Giám sát nàng cho kĩ, đừng để bộ dáng an phận của nàng đánh lừa." Cảnh Hàm U nghĩ đến sự hầu hạ khéo léo đêm qua của Thần Nhứ, khóe miệng cong lên một nụ cười dịu dàng.
Cung nữ thái giám cung Vũ Yên đều biết, chủ tử của họ mê đắm một người công chúa mất nước tên là Dịch Già Thần Nhứ. Nhìn thấy chủ tử nuông chiều nhưng lại phòng bị nàng, ngay cả bọn họ cũng thấy hoàn toàn không nhất quán. Mà vị Thuận Ân Quận chúa Dịch Già Thần Nhứ mới đổi phong hào này, vậy mà cũng thật là có bản lĩnh, cả ngày khiến cho chủ tử bọn họ lúc vui lúc giận, thế nhưng chủ tử vẫn cứ khăng khăng không rời khỏi nàng.
Trong tẩm điện, Thần Nhứ động đậy nửa thân trên, sự đau mỏi cả người và sự khó chịu khó nói khiến nàng nhăn đôi mày xinh đẹp lại. Cung nữ hầu hạ bên cạnh thấy nàng dậy, vội vàng vén màn giường, mắc lên trên móc vàng.
"Quận chúa, nô tì hầu hạ người thay y phục."
Thần Nhứ ngẩng đầu liếc mắt nhìn cung nữ đang cung kính trước mặt mình: "Ngươi rất ít khi tiến vào hầu hạ."
Cung nữ gật đầu nói: "Vâng. Nô tì trước vẫn luôn hầu hạ bên ngoài."
"Tên ngươi là gì?" Thần Nhứ đứng dậy, chăn gấm trên người trượt xuống, lộ ra trung y làm từ voan mỏng, nước da trắng sứ bên trong thoắt ẩn thoắt hiện, còn có những vết đỏ hồng từ đêm phóng đãng hôm qua.
"Hồi Quận chúa, nô tì tên Tái Phúc." Tái Phúc vội cúi đầu, không dám nhìn tiếp cảnh xuân vô hạn trước mắt.
"Tái Phúc." Thần Nhứ lẩm nhẩm trong miệng đôi lần, cười nói, "Người đặt tên tự cho ngươi hiển nhiên rất thương ngươi."
"Quận chúa nói phải." Tái Phúc hầu hạ Thần Nhứ thay y phục rồi điểm trang sơ qua, "Quận chúa vốn đã thật đẹp." Dáng hình trong gương đồng mặt hoa da phấn, thân hình mảnh khảnh lộ ra vẻ yểu điệu vô cùng. Động tác của Tái Phúc không tự chủ mà chậm lại.
Thần Nhứ nhìn đến dấu hôn bên cổ, cau mày nói: "Có cách nào che đi không?"
Mặt Tái Phúc đỏ hồng: "Nô tì vẽ hoa lên cho Quận chúa có được không?"
Thần Nhứ gật đầu. Tái Phúc mang cọ vẽ đến, nhẹ nhàng điểm vài nét bút lên chỗ xương quai xanh của nàng, một đóa hoa mơ đỏ nở rộ bên cổ, che khuất vệt đỏ gây xấu hổ kia.
Hết chương 5

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi