LUYỆN KHÍ MƯỜI VẠN NĂM


Ngón tay Từ Dương gõ nhẹ vào vật hình bầu dục theo nhịp điệu đặc thù.

Khi vừa nhìn thấy thứ này, Từ Dương liền nhận ra nó.

Đây là một quả trứng thần của một loại yêu thú có huyết mạch cường đại, chúng đã phong ấn những đứa con nhỏ của mình trong lúc gặp nguy hiểm.

Sở dĩ Từ Dương có thể nhận ra là bởi vì vào khoảng bảy vạn năm trước cũng có một trứng thần nở ra một con yêu thú tọa kỵ.

Con yêu thú tọa kỵ kia làm bạn với hắn mấy ngàn năm, cuối cùng chết già trước mặt hắn.

Vừa rồi khi thấy trứng thần này trên bàn đấu giá, Từ Dương đã nghĩ đến tọa kỵ của hắn lúc trước.

Cho nên mới nảy ra ý tưởng để Lăng Thanh Thù ra tay lấy trứng thần này cho hắn.

Khi Từ Dương truyền chân khí qua, trứng thần hiện lên vầng sáng theo nhịp ngón tay của hắn.

Dường như bên trong trứng thần bắt đầu có động tĩnh.

Một loại âm thanh giống như nhịp tim đập từ trong trứng thần truyền ra, cộng hưởng với tiếng gõ nhịp tay Từ Dương.

Nghe được âm thanh này, Từ Dương mỉm cười, hắn biết trứng thần đã bị hắn đánh thức.

Quả nhiên, ngay sau dó, một móng vuốt nhỏ trực tiếp từ trong trứng thần ló ra, tiếp đó lộ ra một đầu nhỏ với nhúm lông mịn màng.

Sau khi tiểu thú dùng móng vuốt đâm xuyên bề mặt của trứng thần, trứng thần trong tay Từ Dương nhanh chóng hóa thành một khối chất lỏng, toàn bộ tiến nhập vào trong cơ thể tiểu thú.


Đối với tình huống này, Từ Dương cũng không có gì ngạc nhiên, vỏ ngoài trứng thần không chỉ bảo vệ yêu thú bên trong mà còn là một loại truyền thừa.

Khi xác trứng hóa thành chất lỏng đã hoàn toàn tiến vào trong cơ thể tiểu thú, Từ Dương liền nâng tiểu thú đến trước mặt hắn.

“Ồ, thì ra là một con Vân thú, không biết trứng thần đã chờ đợi bao nhiêu năm, khí tức sinh mệnh lúc trước gần như đã phai nhạt hết.

”Nghe Từ Dương nói, Lăng Thanh Thù nhanh chóng nắm được tin tức mấu chốt.

Vân thú, dường như Lăng Thanh Thù đã đọc qua trong điển tịch tông môn Thiên Lam Tông có ghi chép về loại yêu thú này.

Vân thú có năng lực cưỡi mây cưỡi sương, lấy mây mù làm thức ăn.

Lăng Thanh Thù chỉ nhớ được một ít mà thôi, điều khiến nàng ấn tượng nhất trong điển tịch khi miêu tả về Vân thú là hai chữ kinh dị.

Loại yêu thú này sau khi trưởng thành, ít nhất cũng có chiến lực Nguyên Anh kỳ.

Nguyên Anh kỳ, dù hiện tại Lăng Thanh Thù đã đột phá đến Kim Đan kỳ, nhưng Nguyên Anh kỳ đối với nàng mà nói vẫn ở khoảng cách quá xa.

Trước mắt nàng không nhìn thấy dấu hiện tiến đến Nguyên Anh kỳ, con đường phía trước vô cùng mờ mịt.

Mà hiện tại trong tay Từ Dương có Vân thú, chỉ cần trưởng thành đến thành niên kỳ, tự nhiên sẽ có chiến lực Nguyên Anh kỳ.

Điều này khiến Lăng Thanh Thù cảm thấy không công bằng, đồng thời nàng cũng ngạc nhiên khi Từ Lão tổ có thể mua được Vân thú ở lần đấu giá này.

Sau khi Từ Dương đùa với Vân thú hai lần liền móc ra một khối linh thạch đặt trong miệng Vân thú.

Loại yêu thú này không chỉ nuốt mây thôn sương, mà linh khí cũng là một phần không thể thiếu.

Cuộc đấu giá đã đến hồi kết, vật phẩm đấu giá sau cùng là một kiện pháp bảo đại đao.

Vì pháp bảo đại đao này mà mấy thế lực ra giá, bọn họ tranh nhau đến mặt đỏ tai hồng.

Từ Dương và Lăng Thanh Thù nhìn những người này tranh cãi cũng không tham dự.

Bởi vì Bảo Mệnh Kiếm mà Từ Dương có được chính là một trong những bảo vật tốt nhất.

Còn kiếm Lăng Thanh Thù là bội kiếm có phẩm chất khá tốt, nên cũng không muốn ném một thanh bội kiếm tốt để mua một thanh đao.

Cuối cùng thanh đao này được Phương gia ở thành Tề Châu mua đi, nghe được âm thanh ra giá Từ Dương có chút buồn cười.

Bởi vì âm thanh kia Từ Dương nhận ra đó là người thiếu niên ở tầng hai muốn cướp linh thảo của hắn.

Theo lý thuyết khi món vật phẩm đấu giá cuối cùng được bán thì buổi đấu giá này cũng nên kết thúc nhưng sự thật thì không phải như thế.

Một lần nữa tu sĩ Trúc Cơ lên bàn đấu giá lớn tiếng nói.

“Buổi đấu giá hôm nay xem như đã kết thúc nhưng Linh Bảo các còn có một việc muốn thương lượng cùng các vị, mong rằng các vị rộng lòng tha thứ.


”Nghe nói vậy, có người hùng hùng hổ hổ nói Linh Bảo các chậm trễ thời gian, có người trực tiếp hỏi tu sĩ Trúc Cơ rốt cuộc là chuyện gì.

Nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều đang suy nghĩ không biết Linh Bảo các muốn làm gì, vì sao lại dài dòng như thế.

Đợi đến khi người Linh Bảo các một lần nữa lên đài, lần này đã không phải là tu sĩ Trúc Cơ kia.

Người lên đài là một tu sĩ trung niên, khí tức trên người là Kim Đan trung kỳ.

Khi tu sĩ Kim Đan trung kỳ lên đài nói chuyện, tất nhiên chấn nhiếp được ồn ào náo nhiệt trước đó.

Tu sĩ Kim Đan trung kỳ nhìn qua một vòng, lại nhìn về phía những người ở phòng bao có tấm màn che.

“Các vị, có thể tham gia buổi đấu giá hôm nay đã chứng minh được các vị là người có thực lực bất phàm trên địa giới Tề Châu.

”Lời này vừa nói ra, những người có mặt nơi này đã được nâng lên vị trí không thấp.

“Thật ra lần này Linh Bảo các chúng ta tổ chức đấu giá còn có mục đích khác, mục đích này có quan hệ mật thiết cùng các vị.

Trước đó vài ngày, chúng ta phát hiện ra một bí cảnh ở biên giới Tề Châu.

”Bí cảnh, hai chữ này vừa ra khỏi miệng liền tạo nên sóng to gió lớn.

Một bí cảnh mới phát hiện đại biểu cho quá nhiều đồ vật.

Truyền thừa, công pháp, đan dược, pháp bảo, linh thạch, những thứ này đều có thể tìm thấy trong bí cảnh.

Trong lịch sử giới tu hành, có không ít người có được đại cơ duyên tìm thấy bí cảnh, sau đó một bước lên mây.

Cho nên từ xưa đến nay, mỗi khi bí cảnh xuất hiện sẽ hấp dẫn rất nhiều tu sĩ tìm đến.

Chính vì tranh đoạt cơ duyên có được trong bí cảnh để bản thân họ nâng cao một bước.


“Linh Bảo các chúng ta phát hiện bí cảnh mới này, bên trong hẳn là tàn tích của tông môn thượng cổ nào đó.

Vì ngân lượng của chúng ta có hạn, không đủ để thăm dò bí cảnh cho nên ta mới quyết định lấy bí cảnh chia sẻ để mọi người cùng hưởng.

”“Bí cảnh này ở đâu? Linh Bảo các không thể nào có lòng tốt đến vậy.

”Trong những tu sĩ này, đột nhiên có người không bị hai chữ bí cảnh khiến cho mờ mịt mới mở miệng hỏi điểm mấu chốt của vấn đề.

“Chúng ta chỉ cần một thứ trong bí cảnh, sau khi tìm được vật đó Linh Bảo các chúng ta sẽ ra khỏi bí cảnh, tuyệt đối không nhúng tay quấy nhiễu các vị.

”Rõ ràng tu sĩ Kim Đan đã sớm cân nhắc qua loại vấn đề này, nói rõ mục đích của Linh Bảo các ra.

“Chúng ta sẽ phụ trách mang các vị tiến vào bí cảnh, còn có thể nói đại khái tình huống trong bí cảnh cho các vị.

Thậm chí sau khi đi ra, những thứ các vị thu hoạch được trong bí cảnh cũng có thể cầm đến trao đổi với Linh Bảo các chúng ta.

”Sau khi nói ra, mục đích của Linh Bảo các khá rõ ràng.

Bọn họ muốn mượn sức mạnh của đám tu sĩ để hoàn thành mục đích, lấy đi vật bọn họ cần trong bí cảnh.

Đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu rõ, nhưng bị bí cảnh dụ hoặc nên bọn họ đều lựa chọn bị Linh Bảo các lợi dụng.

Dù sao bí cảnh cũng hiếm khi có được.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi