LUYỆN KIM CUỒNG TRIỀU


"Diệp gia tại Tường Không lập tức yếu hơn phân nữa, bất quá Diệp gia gia nghiệp lớn, tuy rằng nhỏ đi một nữa nhưng cũng dù xưng vương xưng bá trong đám gia tộc! Theo lý thuyết Lý gia không dù tư cách chống lại Diệp gia, nhưng vấn đề ở chỗ Nữ Hoàng bệ hạ, dường như nàng rất không thích Diệp gia, ép Diệp gia đến chết!"

"Từ Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu có thể nhìn ra một ít manh mối, nơi này vốn thuộc tài sản của Thập Tam tiểu công tử, vốn Thập Tam tiểu công tử đi rồi cũng có thể giao cho Diệp gia xừ lý nhưng Nữ Hoàng lại niêm phong nơi này! Mà bây giờ lại rơi vào tay Lý gia, nâng đỡ Lý gia sao?"

"Hóa ra là vậy, như vậy thì bình thường thôi, thiên hạ này vốn là của hoàng Để, một gia tộc lớn hay nhỏ chủ yếu nhìn xem đế vương gia có thích hay không." Diệp Lãng gật gật đầu, có điếm cảm thán nói, "Lý gia à, ta tin rằng đến lúc nó vô dụng hoặc chọc Nữ Hoàng tức giận thì cũng sẽ bị chèn ép, thậm chí xóa tên!"

"Đạo lý này ai cũng biết, có điều biết thì sao? Mọi người vẫn sẽ đi làm thôi! Hơn nữa chuyện này cũng không quan hệ gì đến chúng ta, những bình dân như chúng ta không muốn nói đến quốc gia đại sự, chúng ta chỉ nói về trăng gió thôi!" Kiều mị nữ nhân cười nói, cũng muốn bắt lấy tay Diệp Lãng, muốn cọ vào Diệp Lãng.

Bây giờ hình tượng Diệp Lãng rất đẹp trai, nữ nhân nhìn thấy đều tim đập thình thịch...

"Dùng đánh chủ ý vào ta, nếu không ta kiện ngươi phi lễ!" Diệp Lãng thực không khách khí cảnh cáo.

"Ngươi đúng là mất mặt! Ta đi trước đây, đúng rồi, còn chưa nói tên của ta cho ngươi biết, ta gọi là Đinh Lâm, ngươi có thể gọi ta là Lâm tỷ!" Kiều mị nữ nhân Đinh Lâm cười nói, đồng thời phao một chút mị nhãn với Diệp Lãng.

"Đã biết, Lâm tỷ, ngươi giữ một chỗ ở ngoài giúp ta, bảo phòng bếp trực tiếp đưa thức ăn lên, ta chuẩn bị ra xem ca múa, xem hôm nay có cô nương nào nhảy vào hổ lừa không!" Diệp Lãng lãnh đạm nói.

Kỹ nghệ ca múa của Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu này rất đặc sắc, không biết bây giờ có còn nguyên hương vị không, nhìn xem cũng được, tiêu khiển cho qua ngày!

"Đã biết! Xem ngươi nói kìa, nhảy vào hố lừa, người đầy chúng ta vào hố lừa không phải là nam nhân các ngươi sao!" Đinh Lâm tức giận nói.

"Nhảy vào hố lừa hay không thì quan trọng nhất cũng ở các ngươi, chỉ cần không phải bị buộc thì đều có quyền lựa chọn, trong các ngươi có rất nhiều người tự chọn con đường này mà!" Diệp Lãng thuận miệng trả lời.

"Có lẽ a! Cho nên ta không nỡ nhìn những người bị buộc, có điều... Ai, thế đạo a..."Đinh Lâm lắc lắc đầu, đi ra ngoài, không tiếp tục nói về đề tài này nữa. Mà sau khi bước ra ngoài, vẻ lo lắng trên mặt nàng lập tức biến mất, lại xuất hiện nụ cười hấp dẫn chuyên nghiệp.

Sau khi Đinh Lâm rời khỏi, Diệp Lãng chìm vào ký ức, hắn như nhìn thấy hình ảnh Chân Tiểu Yên cố gắng ở đây, thân thể béo béo kia dẩn dẩn nhỏ gầy lại, lúc đó tuy rằng Chân Tiểu Yên thực khổ nhưng tựa hồ cũng rất vui vẻ.

Đến bây giờ Diệp Lãng vẫn không rõ vui vẻ ở đâu, chỉ cảm thấy Chân Tiểu Yên có điểm biến thái!

Lúc đó dường như Liễu Phi Yên có chuyện gì muốn nói với Diệp Lãng nhưng vẫn không có cơ hội, đến bây giờ vẫn chưa nói.

Bất quá với nàng mà nói bây giờ đã rất tốt rồi, trải qua cuộc sống vô ưu vô lự, còn có một đám người bảo hộ nàng, hơn nữa còn có một đám "fan" nhiều không đếm xuể.

Khi Diệp Lãng gặp lại Liễu Phi Yên cũng bị điều này làm cho giật mình không thôi!

Những ký ức này dường như vĩnh viễn không đuổi theo được, nhưng Diệp Lãng cần đuổi theo sao? Hắn vẫn có được, hơn nữa sau này sẽ có được càng nhiều thời gian tốt đẹp, khoái hoạt hơn!

Có một số thứ cần nhớ lại, nhưng dùng quên mình vẫn có thể có được nhiều ký ức đẹp hơn, cũng không phải ký ức trong quá khứ mới là đẹp nhất, tương lai mới là đẹp nhất!

"Fox công tử, ngươi suy nghĩ xong chưa? Xin mời ra ngoài ngồi, ta đã chuẩn bị cho ngươi vị trí tốt nhất, bất quá hôm nay có rất nhiều người, vị trí có thể có chút lệch lạc, mong bỏ qua cho!" Sau khi Diệp Lãng đi ra, Đinh Lâm lập tức phát hiện, không hổ là nhân vật mắt nhìn bốn hướng tai ngóng bát phương!

"Không sao cả, chỉ cần có thể nhìn thấy ca múa ở dưới là được!" Diệp Lãng cũng không quan tâm lắm.

"Không thành vấn đề!" Đinh Lâm nói, cũng gọi một tiểu cô nương đi lên cùng Diệp Lãng, bồi rượu bên cạnh hắn.

Đương nhiên tiểu cô nương này là người hơi nhỏ chứ không phải nói tuồi nàng còn nhò...

Bất quá Diệp Lãng không uống rượu, tiểu cô nương bồi rượu kia bị hắn đuối đi, bảo nàng đi làm việc khác đi.

"Sao vậy?" Đinh Lâm thấy cô nương kia đi xuống, đến hỏi.

"Hắn nói không uống rượu, bảo ta đi chuẩn bị cơm cho hắn. Lâm tỷ, thoạt nhìn hắn hoàn toàn không giống với những người khác, dường như không có một chút ý tứ gì với chúng ta." Tiểu cô nương kia có điểm vô lực nói. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

"Quên đi, ngươi cứ ngồi cùng hắn một lúc, coi như bằng hữu ăn cơm cùng nhau, đừng coi hắn như khách nhân là được!" Đinh Lâm nói, nàng cảm thấy hắn là không cần dùng thái

độ như vậy với Diệp Lãng, làm vậy chỉ biết phá hư cảm giác ngồi cùng một chỗ với Diệp Lãng mà thôi.

Từ trên người Diệp Lãng các nàng có thể cảm thấy một loại cảm giác tươi mát tự nhiên, là một con suối trong hiếm thấy trong trần thế vẫn đục.

"Ừ, biết rồi!" Tiểu cô nương kia gật gật đầu, nàng cảm thấy ở bên cạnh Diệp Lãng cười lấy lòng chỉ là chuyện dư thừa.

"Cám ơn! Ngươi có muốn ăn chung không?" Diệp Lãng nhận cơm xong hỏi tiểu cơ nương kia.

"Tốt..." Tiểu cô nương ngần ngơ, sau đó gật gật đầu, cầm lấy một chén nhỏ xới cơm, sau đó ăn cùng Diệp Lãng.

Cạch cạch...

"..." Tiểu cô nương phát hiện mình còn chưa ăn bao nhiêu thì chén cơm Diệp Lãng cũng đã thấy đáy rồi, tốc độ ăn cơm thật sự quá nhanh.

Mà sau khi Diệp Lãng ăn xong, lại bói thêm một chén nữa tiệp tục ăn...

Tiểu cô nương nhìn thấy vậy lập tức đầy nhanh tốc độ, nàng sợ nếu mình chậm đi một chút thì sẽ không có cơm ăn!

Bữa cơm này tiểu cô nương ăn rất vui vẻ, tuy thức ăn chưa chắc là tốt nhất nhưng là thời gian nàng thả lỏng nhất, không có một chút áp lực, không có một tia phiền não.

"Không sai, nhảy rất khá, có điều thiếu một chút nhẹ nhàng, hơn một chút tục tằng." Đột nhiên Diệp Lãng nói.

"??" Tiểu cô nương có điểm khó hiểu, bất quá rất nhanh nàng hiểu được, hóa ra Diệp Lãng đã nhìn về phía sân khấu bên dưới, nhìn người đang khiêu vũ ở dưới.

"Người đến đây chủ yếu nhìn xem thứ vẻ đẹp tục tằng này, nếu không sẽ không hấp dẫn được nhiều người như thể, ngươi nhìn những người khác mà xem, không phải đang trầm trồ khen ngợi, ánh mắt muốn lọt ra ngoài sao?" Tiêu cô nương chỉ vào đám người náo nhiệt bên dưới.

"Nói cũng đúng, lúc trước rõ ràng Liễu Phi Yên rất thanh tú lại biến mình thành lẳng lơ như vậy." Diệp Lãng gật đầu nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi