LUYỆN KIM CUỒNG TRIỀU


"Ta sợ cái gì, một mình ta cũng đã giết được hết bọn hắn rồi, ngươi trở về có thể kêu thân bao người đây? Gọi phụ thân ngươi đến đây sao?" Diệp Lãng không sao cả nói.

Đúng vậy, người ta một mình đã có thể như vậy rồi, đến lúc đó có khi người ta sẽ càng đông người hơn, mình có thể trả thù sao? Gọi phụ thản, có thể sao?

Đường đường đệ nhất Kiếm Thành, nếu như ngay cả việc này cũng tự mình ra ngựa thì hắn sẽ không đáng để người ta tôn kính, sẽ chỉ làm người trong thiên hạ nhạo báng!

Trên thực tế, nguyên nhân Diệp Lãng không sao cả cũng không phải chỉ vậy, căn bản là hắn không phải người của cái gia tộc Fox gì, đến lúc đó Fox gia tộc có thể tìm ra hắn mới là lạ.

Ngươi trả thù đi, ngươi trả thù đi, nhớ kỹ tên của ta, ta gọi là Ford * Fox, có bản lĩnh thì tìm ta a! Phóng ngựa lại đây, ta không sợ ngươi!

"Nếu đã vậy thì sao ngươi còn giết nhiều người của ta như vậy?" Lý Hiền Đức lạnh giọng chất vấn, hắn vẫn không tin lời Diệp Lãng.

"Nếu ta không giết bọn hắn thì ngươi sẽ ngoan ngoãn nghe lời như vậy sao? Lúc ấy nhất định ngươi sẽ lại hô, lên, giết tiểu tử này cho ta!" Diệp Lãng rất là khinh thường trả lời.

Đúng vậy, nếu không giết đám chó săn này thì ngươi sẽ sợ hãi như vậy sao?

"..." Lý Hiền Đức trầm mặc, biểu tình bất định.

Trải qua một phen tự hỏi, Lý Hiền Đức vẫn tiếp tục chọn uy hiếp, cho dù hắn tin lời Diệp Lãng nói thì tự tôn của hắn cũng không cho phép hắn cứ như vậy xám xịt đào tâu.

Đương nhiên nếu hắn cẩn thận ngẫm lại, hắn kèm bên cạnh một thiếu nữ bị hắn hạ dược thì có cái quái tự tôn gì ở đây nữa?

"Ngươi đi ra trước, nếu không sao ta biết có phải ngươi đang ầm thầm mai phục hay không!" Lý Hiền Đức nói.

"Tốt!" Diệp Lãng cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp hiện thân ra, chỉ thấy hắn một tay cầm cung, một tay cầm một chỉ vũ tiễn, tuỳ thời đều có thể chuẩn bị bắn chết người.

"Buông cung tiễn!" Lý Hiền Đức tiệp tục yêu cầu nói.

"Tốt!" Diệp Lãng lại một lần nữa đi vào khuôn khố, ném cung tiễn xuống đất, mà hai mắt của hắn vẫn nhìn chắm chắm Lý Hiền Đức, đó cũng là một loại phòng ngừa Lý Hiền Đức đột nhiên tập kích.

Mà chỉ cần Lý Hiền Đức có động tĩnh gì thì Diệp Lãng sẽ có đối ứng lại ngay, kỳ thật cung tiễn cũng không là vấn đề, trong không gian giới chỉ của hắn còn nhiều.

"Ta giao nữ nhân này cho ngươi!" Lý Hiền Đức đột nhiên ném Lý Nguyệt về phía Diệp Lãng, mà đồng thời hắn cùng thủ hạ cũng di động.

Di động nhưng cũng không phải rời đi như lời Diệp Lãng mà là theo sát Lý Nguyệt vọt về phía Diệp Lãng.

"Không biết sống chết!"

Khi Diệp Lãng phát hiện tình huống này, trong tay lại xuất hiện một cây cung, lấy tốc độ cực nhanh bắn ra cừu tiễn, dùng thủ pháp Cừu Tinh Liên Châu bắn ra, có điều cũng có một chút biến ho á.

"Thật ngu xuẩn! Lý Nguyệt còn ở đấy thì ngươi có thể làm gì ta được?" Lý Hiền Đức có điểm trào phúng cười, hắn ném ra Lý Nguyệt mục đích chính là làm tường đỡ, Lý Nguyệt mặc Thiên Cơ Giáp là một tấm chắn vô cùng tốt.

Có điều chuyện làm cho Lý Hiền Đức ba người tuyệt đối không thể tưởng được đã xảy ra, bọn họ phát hiện tên Diệp Lãng bắn đến lại rẽ ngang, hơn nữa độ cong rất lỏn, trực tiếp vọt qua thân thể Lý Nguyệt, nhằm về phía mình.

Biến cố này làm bọn họ phản ứng không kịp, hơn nữa trước đấy bọn họ cũng quá vội vã đi theo Lý Nguyệt nên không còn dư lực thay đổi phương hướng, chỉ có thể nhìn những cây tên này kiêu ngạo cắm lên người.

Kỳ thật nếu lần này bọn họ không dùng phương thức như vậy, trực tiếp ứng phó tên của Diệp Lãng thì dễ hơn nhiều, ít ra sẽ không dễ dàng bị bắn trúng như vậy.

Điều này tương đương với việc chính bọn hắn đào ra một cái hố rồi tự nhảy vào, mà Diệp Lãng chăng qua chỉ là đầy một chút thôi.

"A!"

"A..."

N «1

Ba người đều bị trúng tiễn, mà chỉ có một mình Lý Hiền Đức sống sót, Địa Cấp cũng không phải thối, mũi tên tràn ngập nội kình của Diệp Lãng cũng không giết hắn được.

Chẳng qua tuy không giết chết nhưng vẫn biến hắn thành trọng thương không thể nhúc nhích!

Mà Diệp Lãng cũng không quan tâm, sau khi hắn bắn tên xong liền ném cung tiễn đi, sau đấy bay đến ôm Lý Nguyệt vào trước ngực.

Hiện tại Lý Nguyệt có điểm mê ly, ở trong lòng Diệp Lãng, nàng cảm thấy một cỗ khí tức của nam nhản, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với người khác phái như vậy.

Lúc này Lý Nguyệt tựa hồ phát hiện thân hình xinh đẹp kia cũng trở nên có hương vị nam nhân hơn, hai gò má đò lên...

Lý Nguyệt có một loại cảm giác mê mang, nàng cứ vậy bị ôm trong lòng, không thể không nói lần anh hùng cứu mỹ nhân này của Diệp Lãng thật thành công, nếu hắn không nói

câu dưới thì sẽ càng thành công hơn một chút!

Những lời này cũng phá hủy hình ảnh đẹp này!

"Ngươi nặng quá!" Diệp Lãng nhíu mày nói, đây là lời nói thật, Lý Nguyệt mặc Thiên Cơ Giáp quả thật có điểm nặng.

"A, thả ta xuống!" Lý Nguyệt ngượng ngập nói, biểu tình này rất ít khi xuất hiện trên mặt nàng.

"Ừ..." Diệp Lãng rất nghe lời, hắn ước gì mình sớm buông Lý Nguyệt ra, bất quá khi buông ra hắn cũng có điểm lưu luyến, chẳng qua thứ hắn lưu luyến là Thiên Cơ Giáp của Lý Nguyệt...

Hắn đang nghĩ xem có phải mình nên đoạt lấy không...

Mà Lý Nguyệt tựa hồ cũng phát hiện sự lưu luyến của Diệp Lãng, tạo thành một hiểu lầm xinh đẹp, nàng còn tưởng rằng Diệp Lãng đang lưu luyến cảm giác ôm mình.

"Chào, Lý Hiền Đức, trên người ngươi cắm tên vậy có đau không? Nếu không ta nhổ giúp ngươi a..." Sau khi buông Lý Nguyệt ra, Diệp Lãng đến bên cạnh Lý Hiền Đức, búng mũi tên một cái.

Diệp Lãng cũng không tính giết Lý Hiền Đức nhưng cũng không tính chữa trị, hắn chuẩn bị thông tri nhân viên công tác đến cửu người, hắn sẽ không xuất thủ cứu người như vậy.

"A a... Ngươi được lắm, có bản lĩnh thì giết ta đi, nếu không ta sẽ không bỏ qua ngươi!" Lý Hiền Đức hung hăng nói, mà khuôn mặt tuôn mồ hối hột đang nói cho mọi người biết hắn đang đau, đau chết đi được. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Sẽ không bỏ qua ta? Ngươi đang nhắc nhở ta giết ngươi sao?" Diệp Lãng lấy ra một thanh chùy thủ chói lói, biểu tình uy hiếp nói.

"Fox công tử, đừng giết hắn, nếu không ngươi sẽ gặp phiền toái, cho hắn một chút giáo huấn là được rồi!" Lý Nguyệt có điểm sốt ruột nói, giết Lý Hiền Đức tương đương đắc tội đệ nhất Kiếm Thánh, đây là một chuyện rất phiền phức.

"Doạ người mà thôi, cũng không phải thật sự muốn giết hắn." Diệp Lãng cười nói.

Làm ta sợ!

Lý Hiền Đức tức giận, lạnh lùng nói: "Hừ, biết là ngươi không đám mà, đồ nhất gan!"

"Ngươi ghê! Có phải ngươi muốn thử xem ta có phải người nhác gan không?" Diệp Lãng giơ ngón tay cái với Lý Hiền Đức, nói thế nào đi nữa cũng là làm cho người khác đến giết chính hắn, đây không phải người bình thường có thể nói.

Chùy thủ của Diệp Lãng từ từ tiếp cận Lý Hiền Đức, tiếp cận lồng ngực hắn...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi