LUYỆN KIM CUỒNG TRIỀU


"Chỉ cần bôi bùn ở ngoài con gà là được, nếu Hoàng Thượng sợ bần thì dùng lá sen bọc gà lại." Lý Nguyệt nói, đây là Diệp Lãng dạy cho nàng.

"Gà đâu?" Khi đã nói xong hết thảy, Triệu Nhã Nhu phát hiện lại không còn chủ nguyên liệu là gà nữa, vì thế nhìn về phía Diệp Lãng, dường như khi nãy Diệp Lãng còn nói cho mình gà.

Lúc này Diệp Lãng nói ra một câu làm người ta cảm thấy hận không thể đánh chết hắn.

"Tự mình đi săn!"

N II

"Không phải vừa rồi ngươi nói có thể cho ta gà sao?" Triệu Nhã Nhu hỏi.

"Vừa nãy là vừa nãy, bây giờ là bây giờ!" Diệp Lãng trả lời, nếu biết là ngươi thì tuyệt đối sẽ không nói cho ngươi.

"Tốt, xem như ngươi lợi hại! Các ngươi đi tìm một con gà cho ta." Tâm tình hôm nay của Triệu Nhã Nhu dường như không sai, thế nhưng có thể nhẫn nhịn được sự vô lễ của Diệp Lãng.

Mà lúc này cơ hồ tất cả mọi người đều kinh ngạc điểm này, vì sao hôm nay tính tình của Nữ Hoàng lại tốt như vậy? Để cho tiểu tử trước mặt này kiêu ngạo như thế.

Bất quá khi mọi người nhìn Diệp Lãng, ánh mắt như đang nhìn một cái người chết vậy bởi bọn họ cảm thấy hắn hẳn phải chết chắc rồi!

Tâm tình của Nữ Hoàng lúc này đúng là tốt nhưng khi tâm tình nàng không tốt tức đã bắt đầu bão nổi, mà trên cơ bản tâm tình của nàng đều vẫn không được tốt lắm, có lẽ ngày mai, có lẽ hỏm nay cũng không chùng đã lập tức trở mặt.

Đến lúc đó tiểu tù này phải đi gặp minh vương!

Bất quá hiện tại quan trọng nhất là đi bắt một con gà đến đây, nếu không mình cũng phải đi gặp minh vương...

"Mùi vị không tệ, ai nghĩ ra cách này vậy?" Khi Triệu Nhã Nhu ăn xong gà ăn mày, cảm thấy hương vị cũng được, có một phen phong vị khác thường.

Con gà ăn mày này quả thật tự chính Triệu Nhã Nhu động thủ, hôm nay hứng thú của nàng quả nhiên không phải thấp, nhìn bản tay nhỏ bé trắng noãn lấm bủn, mọi người có điểm cảm khái nghĩ.

Diệp Lãng thấy Triệu Nhã Nhu đã ăn xong gà rồi, hắn lại rất không khách khí nói: "Nếu ăn xong thì chúng ta chia tay a, tái kiến, còn có, phiền các ngươi diệt lừa giùm! Lý Nguyệt, chúng ta tiếp tục..."

Lúc ấy Triệu Nhã Nhu sửng sốt, còn chưa kịp nói chuyện đã phát hiện Diệp Lãng ôm lấy Lý Nguyệt, lấy sự hiểu biết của nàng với Lý Nguyệt thì tuyệt đối không dễ để người khác ôm, hơn nữa còn là một nam nhân.

"l! Lý Nguyệt giáo úy, ngươi thật sự yếu như thế sao?" Triệu Nhã Nhu hỏi, từ trạng thái kia có thể thấy được sự suy yếu của Lý Nguyệt, cảm giác không ra cái loại quan hệ thân mật

gì từ hai người.

"Đúng vậy, qua vài ngày là tốt rồi!" Lý Nguyệt gật gật đầu, trên mặt có điểm hồng lên, nàng không ngờ Diệp Lãng làm trò trước mặt mọi người ỏm lấy mình.

Mà lúc ấy tựa hồ mình cũng đã quen, không đi kháng cự, mà kế tiếp tất nhiên càng không phải nói, chỉ có thể yên lặng tiếp thụ!

Diệp Lãng rất nhanh đặt Lý Nguyệt lên lưng ngựa, sau đó lôi kéo dây cương đi từ từ về phía trước.

Khi Triệu Nhã Nhu nhìn thấy hình ảnh này, thế nhưng cảm thấy cảm giác thật đẹp, Lý Nguyệt suy yếu ngược lại làm cho bức tranh mỹ lệ hơn, làm cho người ta có điểm hâm mộ khi thấy nàng được chiếu cố.

Mà cảm giác này cũng không phải chỉ có mình Triệu Nhã Nhu, những người khác sau lưng nàng cũng vậy, vào giờ khắc này bọn họ cảm thấy hơi hơi chấn động tâm linh vì bức tranh này.

ừ hơi hơi, nho nhỏ, bất quá trong nhân sinh có bao nhiêu chuyện có thể rung động tâm linh đây? Cho dù là nho nhỏ cũng rất khó được.

"Ngươi chiếu cố nàng cũng không sai, ngươi thích nàng sao?" Triệu Nhã Nhu hỏi Diệp Lãng, mà lúc này nàng đang song song đi cùng Diệp Lãng, cảm giác rất tự nhiên.

"Mắc mỏ gì đến ngươi, đi theo chúng ta làm gì?" Diệp Lãng nhìn Triệu Nhã Nhu, nhíu mày tựa hồ phiền chán việc Triệu Nhã Nhu đi theo mình.

"Ai đi theo ngươi, chỉ là cùng đường thôi." Triệu Nhã Nhu lãnh đạm nói.

"À, vậy ngươi đi trước!" Diệp Lãng đừng bước, sau đó làm cho Triệu Nhã Nhu đi trước.

"Ngươi... Bây giờ ta muốn nghỉ ngơi..." Triệu Nhã Nhu lạnh lùng nói, mà khi bắt đầu nói, trên người nàng dâng lên một cỗ khí

Đó là sát khí, tuyệt đối là sát khí, tiểu tử này chết chắc rồi!

Bất quá vì sao Nữ Hoàng bệ hạ lại chịu đựng cỗ sát khí này, trước kia nàng chưa bao giờ nhẫn nhịn.

"Ý của ngươi là, ngươi định đi theo ta sao?" Diệp Lãng coi nhẹ cỗ sát khí kia, rất bình tĩnh hỏi.

"Ừ! Thiên hạ này là của ta, ở trong thiên hạ của ta, ta thích đi theo ngươi thì đi, ai mượn ngươi xen vào!" Triệu Nhã Nhu nhìn Diệp Lãng nói, ở trong mắt nàng dường như hơn một tia gì đó rất khó nói nên lời.

"Mặc kệ ngươi!" Diệp Lãng coi nhẹ nói.

Kỳ quái, vì sao ta cảm thấy đã nghe qua những lời này rồi...

Diệp Lãng tiếp tục đi về phía trước, mà Triệu Nhã Nhu cứ như vậy đi theo, tựa hồ nàng đã nhìn trúng Diệp Lãng vậy, hành vi này của nàng làm đám người Lý Nguyệt vừa sợ lại vừa

mê hoặc.

ở đây người không có chút cảm giác với Triệu Nhã Nhu phòng chừng cũng chỉ có mình Diệp Lãng!

Một đường không tiếng động, đội ngũ từ từ tiếp cận một nơi thần bí trong vùng núi này, đó là một nơi ít người qua lại, mà trong truyền thuyết người đi vào trong đấy có không ít bị mất tích.

Đám người Diệp Lãng cũng không phải muốn đi chỗ này, ít nhất Diệp Lãng không phải đi chỗ đấy, có điều sai ở chỗ bọn họ để Diệp Lãng đẵn đường, lấy lịch sử chiến tích của Diệp Lãng, rõ ràng hắn đã lạc đường.

Phòng chừng đây là chuyện tất cả mọi người không ngờ đến, vốn Diệp Lãng mang theo Lý Nguyệt đi, Lý Nguyệt là không sao cả, mà Triệu Nhã Nhu đi theo Diệp Lãng, những người khác lại đi cùng Triệu Nhã Nhu, cứ như vậy một đám người bị lạc theo Diệp Lãng.

Mà đám người này phỏng chừng là một tổ hợp kỳ diệu nhất, đây là một tổ hợp mà bất cứ ai cũng không nghĩ đến, ai cũng cảm thấy bọn họ sẽ không đi cùng một chỗ, có điều ỏng trời cố tình lại làm cho bọn họ gặp nhau.

Diệp Lãng và Triệu Nhã Nhu gặp nhau là một trùng hợp, tuyệt đối trùng hợp, Triệu Nhã Nhu vốn đi loạn, định săn thú xong rồi về, ai dè lại đụng phải hai người Diệp Lãng.

Mà có thể bị tâm tình chơi bởi mấy hôm nay ảnh hưởng đến, nàng lại đi theo Diệp Lãng...

"Ta kháo, con thỏ!" Đột nhiên Diệp Lãng kêu lên, đánh vỡ không khí im lặng.

"Con thỏ thì có gì mà phải kêu!" Triệu Nhã Nhu hừ lạnh nói.

"Ngươi nhìn xem trước rồi hẵng nói..." Diệp Lãng chỉ về một phương hướng, hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

"Ta kháo! Con thỏ này..."

Cơ hồ tất cả mọi người đều phát ra tiếng kêu tương tự Diệp Lãng, trên mặt có chút kinh ngạc.

Tiểu bạch thỏ thì tất cả mọi người đã gặp qua, nhưng tiểu bạch thỏ phóng đại mấy chục lần thì chưa, hiện tại nó lại xuất hiện trước mặt Diệp Lãng, hơn nữa hai mắt lộ ra hung quang, cũng nhe một đám răng nanh to khỏe của nó.

"Làm gì phải con thỏ, rõ ràng là một loại ma thú!" sắc mặt Triệu Nhã Nhu không thay đổi, bình tĩnh nói.

"Cuồng Bạo Thỏ, cừu cấp ma thủ, hi hữu! Hai mươi điểm!" Lý Nguyệt nhìn sơ qua tư liệu, đọc ra, tư liệu này là ban tô chức mượn tư liệu của Dong Binh Công Hội, cũng sù đụng một ít công cụ nhỏ của Dong Binh Công Hội để nhân viên dự thi có thể đạt được một ít tư liệu đơn giản.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi