LUYỆN KIM CUỒNG TRIỀU


"Cẩn thận là trên hết!"

"Biết! Ta sẽ tận lực không đi hoàng cung, nhưng nếu ta đi vào thì ngươi cũng đừng đi theo, một mình ta có thể ứng phó, nếu ta có chuyện gì thì ngươi cứ xem tín hiệu của ta rồi hành động, đừng xúc động!" Diệp Lãng rất nghiêm túc phân phó, hắn không hy vọng Lãnh Huyết Ngũ gặp chuyện không may.

Nếu nói lần hành động này và sự an toàn của Lãnh Huyết Ngũ có mâu thuẫn thì hắn nhất định sẽ lựa chọn người sau, buông tha cho mục đích hành động lần này.

Nói trắng ra là nếu chỉ có thể chọn một trong hai, giữa Lãnh Huyết Ngũ cùng phụ thân Hồ Nữ thì Diệp Lãng sẽ lựa chọn Lãnh Huyết Ngũ, điều này không cần nghi ngờ!

"Đi tìm Lý Nguyệt thì cũng không sao cả, vốn Hoàng Thượng muốn hai người các ngươi cùng tiến cung." Cao thủ kia gật đầu, đồng ý đề nghị này của Diệp Lãng. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

"..." Diệp Lãng trầm mặc, nếu mình đi tìm Lý Nguyệt mà người này còn đi theo như vậy thì rất có thể sẽ gây trở ngại đến mình, hơn nữa rất có thể bị hắn tóm lấy Lý Nguyệt uy hiếp.

"Vậy đi thôi!" Diệp Lãng lãnh đạm nói, "Các ngươi có xe chứ!"

Đến tình trạng này thì Diệp Lãng có thể làm gì đây, chỉ có thể tiếp tục như thế, đi bước nào hay bước ấy, có lẽ chuyện này là chuyện tốt cũng nên.

Có lẽ Triệu Nhã Nhu thật sự không có ác ý với mình...

ở một bên khác, tại phòng khách Lý gia đang trình diễn một bộ phim gia đình luân lý...

"Phụ thân, mẫu thân, ta muốn đi ra ngoài!" Lý Nguyệt lãnh đạm nói, mà trong ngữ khí lãnh đạm này có một sự kiên trì không thể phủ định được.

"Không được, hôm nay ngươi ngoan ngoãn ở nhà cho ta, chờ cùng tham gia sinh nhật Hoàng Thượng cùng chúng ta! Đừng nghĩ đi gặp tên Hồ tộc tiểu tử kia, hắn khống thích hợp ngươi!" Lý Thiên Quân trầm giọng nói.

"Thích hợp hay không là chuyện của chúng ta, ta không nghĩ cãi nhau với ngươi, ngươi cũng đừng ngăn cản tự do của ta!" Lý Nguyệt vẫn lãnh đạm nói.

"Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi sao ngươi không chịu nghe, tên tiểu tử kia có cái gì tốt, hắn là một tiêu bạch kiểm, ngoài bộ dạng xinh đẹp ra thì chăng ra gì cả! Ngươi cũng không phải không thấy khi bị người công kích hắn đã làm gì? Là núp sau lưng ngươi, trốn sau lưng nữ nhân!" Lý Thiên Quân lại một lần nữa nói câu mà hắn nói không biết bao nhiêu

lần, nhưng hắn phát hiện con gái mình vẫn không nghe lọt.

"Ta rất rõ hắn là hạng người gì, có một số việc không thể chỉ nhìn mặt ngoài, nếu không đến lúc đó người hối hận chính là các ngươi!" Lý Nguyệt nói.

Nghe nữ nhi nói vậy, Lý Thiên Quân lập tức nói: "Vậy ngươi nói xem hắn là hạng người gì? Nếu ngươi nó thông thì ta sẽ để ngươi đi gặp hắn."

"Hắn là một... Ta cũng không biết nói thế nào cho rõ nữa, dù sao không giống như các ngươi nghĩ là được." Lý Nguyệt muốn nói nhưng thật sự không tìm ra được từ ngữ để hình dung thái độ làm người của Diệp Lãng bởi hắn rất kỳ quái, quả thật là một tổ hợp thể của một đống mâu thuần.

Mà cách nói này của Lý Nguyệt làm Lý Thiên Quân càng thêm hiểu lầm, hiểu lầm Lý Nguyệt cũng biết "khuyết điểm" của Diệp Lãng nhưng vẫn thích nuôi hắn.

"Con à, nghe phụ thân ngươi đi, ngươi đừng đi gặp hắn nữa, hắn chỉ đến đây chơi mà thôi, không bao lâu sau cũng đi mất. Ngươi vẫn tiếp tục làm giáo úy của mình đi, đừng nghĩ đến tên tiểu tử kia nữa." Lúc này Lý phu nhân đi ra khuyên nhủ.

Mà không chỉ hai người, còn có Lý Ngạn Lý Bác hai huynh đệ, còn có lão gia từ Lý Đại nguyên soái, lão gia từ trầm mặc, không phát biểu ý kiến gì.

Mà Lý Ngạn hai huynh đệ thì khác, bọn họ cũng ở bên cạnh khuyên muội muội mình đừng đi tìm "tiểu bạch kiểm" này nữa.

Vì vậy trường hợp trở nên rất hỗn loạn, mọi người đều a vào khuyên bảo.

Mà trải qua một lúc trầm mặc, Lý Nguyệt bạo phát! Gầm nhẹ một tiếng rồi nói: "Các ngươi đừng nói nữa, ta muốn gặp hắn, đừng ai ngăn cản ta! Có hậu quả gì thì tự mình gánh vác, sẽ không liên lụy đến bất cứ ai!"

"Nha đầu chết tiệt nhà ngươi sao lại không chịu nghe lời, ta cho ngươi biết, ta sẽ không cho các ngươi gặp mặt, nếu ngươi còn kiên trì như vậy thì ta sẽ phái người đuôi hắn ra khỏi thành phố này! Thậm chí đế quốc này!" Lý Thiên Quân lạnh lùng nói.

Lý Thiên Quân làm nhân vật tầng cao nhất ở Tường Không, muốn đuôi đi một công tử của gia tộc nào đó thì vẫn rất đơn giản, hắn hoàn toàn có thể làm được.

"Nếu ngươi làm như vậy thì ta sẽ rời đi nơi này, để xem ngươi có thể làm cho cả thiên hạ nghe theo mình không?" Lý Nguyệt thực bình tĩnh nói, mà quyết tâm trong lời nói cũng không thể hoài nghi.

"Ngươi... Ngươi... Có phải muốn ta tức chết không!" Lý Thiên Quân chỉ vào Lý Nguyệt có điểm không nói nên lời, chỉ có thể nói câu kịch kinh điên này thôi, khi một đứa con làm sai chuyện gì cũng đều nói như vậy.

"Nữ nhi không có ý tứ này, chẳng qua nữ nhi cảm thấy thế giỏi bên ngoài có lẽ sẽ đẹp, sẽ tốt hơn, ta đi tìm Diệp Lãng có lẽ sẽ thú vị hơn một chút." Lý Nguyệt lãnh đạm nói.

"..., ngươi muốn đi tìm chết à! Tìm Diệp Lãng, nếu bị Hoàng Thượng biết thì nhất định nàng sẽ không bỏ qua ngươi!" Lúc này Lý Thiên Quân chỉ muốn phun ra một búng máu, biểu đạt sự buồn bực của mình.

Lý Nguyệt lắc đầu nói: "Ngươi sai rồi, Hoàng Thượng cũng không phải loại người như vậy, nhiều người ở cùng một chỗ với Diệp Lãng như vậy, nàng từng đối phó qua ai? Chân Tiêu Yên thân với Diệp Lãng như vậy, còn đi theo hắn nữa mà nàng cũng chẳng sao cả, người nhà nàng cũng vậy."

"Đó là vì nàng chỉ là một tiêu nhân vật!" Lý Thiên Quân nói.

"Thiên Quân, dùng nói những lời như vậy, cũng vì chỉ là một tiểu nhân vật, nếu Hoàng Thượng muốn động thì càng dễ hơn nữa, tiểu nhân vật không chỉ không có gì phải cố kỵ mà còn có tác dụng giết gà dọa khỉ." Lý Đại nguyên soái bỗng lên tiếng, "Hoàng Thượng khống động cũng chỉ nàng không muốn động! Đừng nhìn Hoàng Thượng chỉ là một tiêu cô nương mười bảy mười tám tuổi nhưng nàng có thể làm những chuyện mà người khác không thế, nhịn được những việc mà người không thể nhịn, ngàn vạn lần đừng coi nàng như một người bình thường!"

"Đúng vậy phụ thân, ta vẫn chưa bao giờ xem nàng như người thường, từ một khắc nàng phát động chính biến kia đến bây giờ, thực lực trong tay nàng quả thật không phải là một người bình thường có thể có được, cho dù là hoàng tộc cũng khó làm được điểm này!" Lý Thiên Quân cảm thán nói.

Khi Triệu Nhã Nhu khởi xướng chính biến, có rất nhiều người cảm thấy đây chỉ là vận khí là Triệu Nhã Nhu gặp may mắn nhưng sau đấy lại phát hiện đây không chỉ là vận khí mà quan trọng hơn là thực lực Triệu Nhã Nhu nắm giữ, đây cũng là chỗ làm người ta cảm thấy đáng sợ.

Lúc ấy Triệu Nhã Nhu mới mười sáu tuổi mà thôi, một thiếu nữ mười sáu tuổi trong mắt rất nhiều người mới chỉ là một đứa nhỏ còn chưa dù lớn, ai có thể nghĩ được đứa nhỏ thoạt nhìn còn chưa thành thục kia đã khổ tâm nhiều năm nắm giữ một cỗ lực lượng không ai có thể chống cự.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi