LUYỆN KIM CUỒNG TRIỀU


Diệp Lãng nhận được câu trả lời cũng không để ý đến Triệu Nhã Nhu nữa, hắn cũng không muốn ngồi nói nhổm cùng Triệu Nhã Nhu, hắn chỉ muốn ăn xong rồi mang theo Lý Nguyệt đi Ngự Hoa Viên chơi thôi.

Triệu Nhã Nhu khép lại một quyển văn kiện, sau đó nhìn về phía Diệp Lãng, chỉ thấy Diệp Lãng và Lý Nguyệt tán gẫu rất vui vẻ, như chẳng quan tâm đến sự tồn tại của mình.

"Fox công tù..." Triệu Nhã Nhu gọi to, kết quả Diệp Lãng coi như không, chưa trả lời lại.

Mà sau đó Triệu Nhã Nhu gọi vài câu, vẫn không nhận được lời đáp lại, nàng bắt đầu có điểm phát hỏa, sau đó nhìn thấy bàn đồ ăn, đột nhiên nghĩ ra biện pháp.

Chỉ thấy nàng đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn ăn, sau đó nhẹ nhàng gọi: "Ẻ, ăn cơm!"

"Tốt!" Diệp Lãng lên tiếng, sau đó rất nhanh ngồi bên cạnh bàn ăn, cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng sườn.

Vừa lúc đó, trên miếng sườn kia xuất hiện một đôi đũa, đôi đũa đè nặng đũa của Diệp Lãng, không muốn cho hắn gắp lên.

"Ta dựa vào, nhiều sườn như vậy, ngươi tùy tiện gắp đi, đừng gắp của ta." Diệp Lãng lập tức quát, hơn nữa ngẩng đầu, nhìn về phía người ngăn cản mình.

"Sao lại là ngươi? Đừng tưởng rằng ngươi là Hoàng Thượng mà ta sẽ để cho ngươi, miếng sườn này là của ta!"

Cuối cùng Diệp Lãng cũng thấy được Triệu Nhã Nhu, bất quá khi hắn biết Triệu Nhã Nhu chặn mình, hắn hoàn toản không cam lòng yếu thế, không thả cho Triệu Nhã Nhu, trực tiếp đòi miếng sườn kia.

Lúc này đám thị nữ đầu đầy mồ hôi, cảm thấy có phải Diệp Lãng đang tìm chết không mà dám nói như vậy.

Chẳng qua các nàng giống những người trước kia, đều giật mình với phản ứng của Triệu Nhã Nhu, hoặc gọi là khiếp sợ thì đúng hơn.

"Ta cũng không cướp đoạt với ngươi! Ăn đi." Triệu Nhã Nhu cười cười, chẳng những buông tha cho miếng sườn kia, còn gắp bỏ vào chén Diệp Lãng nữa.

"11"

Nữ thần a, chúng ta đang thấy gì vậy, có phải đang nắm mơ không? Tiểu Nữ Hoàng chẳng những không giết Hồ tộc này mà còn gắp cho hắn ăn, nhất định ta đang nắm mơ, thật bất khả tư nghị.

Trên khuôn mặt thị nữ hoàn toàn một bộ ta không tin.

Diệp Lãng nhìn nhìn Triệu Nhã Nhu, đột nhiên đình chỉ động tác, sau đó cũng gắp một

miếng thức ăn để vào chén Triệu Nhã Nhu, nói: "Ngươi cũng ăn!"

Triệu Nhã Nhu cùng Lý Nguyệt sùng sốt, các nàng đều bất ngờ về hành vi này của Diệp Lãng, trước cho dù quan hệ của Diệp Lãng cùng Triệu Nhã Nhu dịu đi một chút cũng chưa từng cho nàng nếm qua thứ gì, đều là Lý Nguyệt đưa.

Hiện tại hắn lại chủ động gắp thức ăn cho Triệu Nhã Nhu, điều này làm cho mọi người có cảm giác mặt trời mọc đằng tây.

"Ăn nhanh!" Diệp Lãng nhìn thấy Triệu Nhã Nhu bất động liền thúc giục nói.

"Ừ!" Triệu Nhã Nhu mang theo tươi cười ăn miếng thức ăn kia, nụ cười này làm cho Hoàng Gia thị nữ ngần ra, các nàng chưa từng gặp qua nó.

"Lại ăn cái này!" Diệp Lãng lại gắp một chút đồ ăn, Triệu Nhã Nhu tiếp tục ăn xuống. Nguồn truyện: Truyện FULL

Sau đó Diệp Lãng liên tục gắp rất nhiều đồ ăn, cơ hồ mỗi món đều gắp một lần, Triệu Nhã Nhu toàn bộ đều là mang theo tươi cười ăn hết, giờ khắc này trong nàng có một loại cảm giác thực vi diệu.

"Tốt lắm, không có việc gì, Lý Nguyệt ngươi cũng ăn!" Diệp Lãng nói một câu làm cho người ta trong nhất thời không hiểu được, sau đó hắn bắt đầu ăn, tốc độ như gió cuốn mấy tan vậy.

Tuy nói tốc độ rất nhanh nhưng trên người Diệp Lãng lại mang theo một loại tư thế rất cao nhã, đây là đại gia tộc bồi dưỡng ra, người bình thường không thể có được.

Nhìn Diệp Lãng ăn thức ăn, Triệu Nhã Nhu bắt đầu vẫn cười, có điều rất nhanh biến mất, hơn nữa bắt đầu nhíu mày, có điểm tức giận.

"Vừa rồi ngươi cho ta ăn có phải muốn ta thử không?" Triệu Nhã Nhu dùng một loại thanh âm thực bình thản hỏi, loại thanh âm này làm cho thị nữ gần đó cảm thấy phát lạnh, các nàng cảm thấy tựa hồ phải có chuyện phát sinh.

"Đúng vậy, nếu ngươi không ăn thì sao ta biết ngươi có hạ độc hay không!" Diệp Lãng vừa ăn vừa không thèm để ý nói.

"..."

Lúc này, trong ngự thư phòng cơ hồ tất cả âm thanh đều tiêu thất trừ bỏ thanh âm ăn uống của Diệp Lãng, ngoài ra đều biến mất, trở nên thật im ắng.

Thiếu niên Hồ tộc này thật cưỡng hãn a, dám để Hoàng Thượng đến ăn thự chẳng trách mỗi món hắn đều gắp một chút. Cái này còn chưa tính, hắn lại dám trực tiếp nói ra, đang tìm chết sao?

"Ta chuẩn bị nhiều sơn hào hải vị như vậy cho ngươi mà ngươi lại lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân từ, hoài nghi ta hạ độc!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi