LUYỆN KIM CUỒNG TRIỀU


Nguyên nhân Diệp Lãng ra những đề mục này cũng không phải tùy tiện làm khó dễ người khác mà hắn cảm thấy làm Hoàng Đế nên biến thái một chút mới tốt, dù sao đây cũng không phải vị trí người bình thường có thể làm được.

Một người biến thái không có nghĩa là không thể trở thành Hoàng Đế tốt!

Mà người ở đây thì tâm lý biến thái có điểm nhiều một chút, cái loại siêu cấp biến thái khó tìm cũng không ít. Thực tế đã chứng minh điểm này, người trả lời được năm đề rất nhiều, ngoài mười đề cũng có.

Nhưng cho dù như thế Diệp Lãng cũng không nghĩ tới sẽ có người trả lời tất cả những đề mục này tồn tại, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp có bề ngoài như thiên sứ!

Người biến thái một chút thì thích hợp làm Hoàng Đế, nhưng biến thái đến trình độ này thì không, người như vậy, nói không chừng sẽ biến đế quốc thành nhân gian địa ngục!

Bởi vậy Diệp Lãng cũng bài trừ nàng ra khỏi phạm vi người thừa kế!

Về phần vì sao Diệp Lãng không nói thẳng đây là những đề mục thí nghiệm tâm lý phản nghịch, đây không phải là hắn không muốn, mà là có nói cũng vô dụng, thế giới này căn bản không có loại khái niệm này, cho dù hắn nói ra thì người khác cũng không hểu được, cũng không xem đây là bằng chứng.

"Những đề mục này, người thường trả lời càng ít càng tốt, tốt nhất là không, mà các ngươi trả lời nhiều một chút thì tốt, nhưng trả lời toàn bộ... Quên đi, ta cũng không biết nên nói như nào nữa. Tốt lắm, giờ mọi người tự mình lo liệu a, nói không rõ được." Diệp Lãng lắc đầu, một bộ thâm trầm, chậm rãi rời khỏi đại điện.

"..." Trầm mặc..

"Đệ đệ, được rồi, đã đi xa như vậy còn giả vờ cái gì?" Diệp Lam Vũ hung hăng gõ Diệp Lãng một chút.

"A! Xa rồi à, chúng ta chuồn nhanh đi, miễn cho bọn họ lại tìm ta hạch hỏi." Quả nhiên Diệp Lãng đang "trang sức", bất quá hắn làm như vậy chỉ vì tránh đi phiền toái không cần thiết mà thôi.

"Sớm biết như vậy ta sẽ không ra những đề mục đó rồi, không nghĩ tới sẽ có một cái nữ nhân đáng sợ đến thế..."

"Đệ đệ, rốt cuộc những đề mục này dùng để thí nghiệm cái gì?" Diệp Lam Vũ không khỏi tò mò hỏi.

"Lòng người..."

"Cái gì?"

"Có nói ngươi cũng không hiểu, ngươi vẫn ngu như vậy!"

"Phanh!"

"A..."

"Ngươi ngứa da phải không, dám nói ta ngu cơ đấy!"

"Ngươi thật sự là..." Diệp Lãng còn muốn nói tiếp nhưng thấy nắm tay nhỏ của Diệp Lam Vũ đang lắc lư trước mặt mình, hắn cũng có chút thông minh ngậm miệng lại.

"Nói lầm bầm..."

"Cứ chờ xem đi, nếu người đàn bà kia không bị diệt trừ, hoàng cung này sớm muộn gì cũng sẽ có một hồi tinh phong huyết vũ, hy vọng không lan đến gần chúng ta." Diệp Lãng có chút suy nghĩ nói.

Hắn có thể đoán ra được kết quả này, nhưng cũng không quan tâm lắm. Bởi sự kiện này là chuyện của hoàng gia, ai làm Hoàng Đế cũng không ảnh hưởng mấy với hắn, Diệp gia cũng vậy.

Hơn nữa bây giờ Triệu Nhã Nhu còn nhỏ, Hoàng Đế vẫn còn tráng niên, cho dù trận phong bạo này phát sinh cũng phải mấy cái mười năm sau, chuyện lúc đó thì giờ nghĩ làm gì cho đau đầu. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Chỉ là, sẽ trễ đến vậy thật sao? Có lẽ a...

Mặc kệ nói gì đi nữa, đề thi phong ba hôm nay cũng đã kết thúc, tất cả mọi người đều trở lại làm chuyện của mình, chỉ để lại một ít nghi hoặc, một ít suy nghĩ sâu xa, một ít oán hận...

...

"Diệp Lãng!"

"Sao cứ đến phiền ta vậy, ta không chơi trò quyết đấu!"

Sau ngày hôm đó, tựa hồ mỗi ngày Diệp Lãng đều bị người ta tìm tới đòi quyết đấu, bất quá lúc này mọi người cũng thông minh hơn, tuyệt đối không để Diệp Lãng tìm người thay thế, quy định không thể dùng "người" làm vũ khí.

Muốn nói vì sao trước kia không ai tìm đến Diệp Lãng mà gần đây lại nhiều như vậy, ngoài tiền lệ hắn đã mở miệng đáp ứng một lần quyết đấu còn có một nguyên nhân khác rất trọng yếu.

Tựa hồ đánh giá về Diệp Lãng của mọi người ngày càng cao lên, nhất là khi hắn có quyền thí nghiệm vương tử công chúa, đạt được sự "thưởng thức" của Hoàng Đế. Một ít kẻ trước kia cảm thấy hắn là một người không có chút sức uy hiếp nào, bây giờ bắt đầu cảm thấy có nguy cơ rồi.

Có những người vốn chỉ theo đuổi Thất công chúa, không có quan tâm đến Diệp Lãng lắm thì giờ cũng tìm Diệp Lãng gây sự, muốn thông qua các loại thủ đoạn bức bách Diệp Lãng giải trừ hôn ước với Thất công chúa.

Diệp Lãng cũng không có cái tâm tốt như vậy, nghe người khác nói giải trừ liền giải trừ. Tuy hắn cũng không đặt nặng cái hôn nhân này trong lòng nhưng hắn lại tôn trọng Thất công chúa, sẽ không giống những người khác, chỉ vì sự thoải mái của mình mà làm cho người khác khó xử.

Hơn nữa, Thất công chúa cũng nói đi nói lại rất nhiều lần là muốn dùng hắn để ngăn trở những người theo đuổi nhàm chán này, mà hắn cũng nguyện ý làm tấm chắn này. Dù sao Thất công chúa cũng là cô gái lớn lên cùng hắn.

"Nếu ngay cả dũng khí đáp ứng quyết đấu cũng không có, vậy ngươi lấy cái gì mà bảo vệ Thất công chúa, sao lại không biết xấu hổ kết hôn với nàng?"

"Có gì phải ngượng ngùng, nàng thích là được, nàng cần sự bảo hộ của các ngươi à? Dù sao bây giờ nàng là vị hôn thê của ta, các ngươi cứ tuyệt vọng đi!" Đối với những lời nói kiểu này, Diệp Lãng tuyệt không cảm thấy xấu hổ, không biết là vì da mặt dày hay không biết sợ hãi.

Đương nhiên, đại đa số đều cảm thấy lý do trước hợp lý hơn...

Cứ như vậy, tấm chắn chặn lại một đám người...

"Chúng ta sẽ không để cho người như ngươi lấy Thất công chúa, ngươi muốn lấy nàng, nhất định phải hỏi qua chúng ta!!"

"Làm trò, các ngươi là ai, thật sự không biết thân biết phận! Cút hết qua một bên đi, nếu không cẩn thận ta trả thù thì thảm đấy, thân phận Diệp gia Thập Tam thiếu gia cũng không phải trưng chơi!" Diệp Lãng hơi hơi tức giận nói.

Lại ngăn trở một đám khác...

"Diệp gia Thập Tam thiếu gia, người khác sợ ngươi, ta không sợ!" Một công tử ca kiêu ngạo đi ra nói, hắn quả thật có bối cảnh và thực lực không e ngại gì Diệp gia, điều này ai cũng biết, mà hắn cũng là đại biểu cho một nhóm nhỏ không sợ Diệp Lãng.

"..., ngươi là ai?" Diệp Lãng rất không nể tỉnh hỏi, ở đây chỉ có mỗi hắn hoàn toàn không biết người này là ai.

"Diệp Lãng, hắn là tôn tử của đế quốc đệ nhất Kiếm Thánh - Lý Đan Đằng!" Chân Tiểu Yên ở một bên giới thiệu.

Kiếm Thánh Đao Thánh linh tinh đều là một đám người thực đặc thù, cho dù ở bất cứ đâu đều có địa vị siêu phàm huống gì là Tường Không Đế Quốc đệ nhất Kiếm Thánh, mà một kẻ làm quan cả họ được nhờ, khi Kiếm Thánh còn khỏe mạnh, gia tộc người nhà hắn đều thực "phong cảnh".

Đương nhiên chỉ là khi hắn còn khỏe mạnh, một khi Kiếm Thánh toi mạng, nếu gia tộc hắn không có người kế thừa được thực lực của Kiếm Thánh thì địa vị lập tức sẽ tụt dốc không phanh.

"Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu..." Diệp Lãng đột nhiên ôm quyền, rất là nghiêm túc nói.

Đây là sự tôn trọng của hắn với Kiếm Thánh sao? Cái này hình như không thể a, bất cứ ai biết tính cách của Diệp Lãng thì tuyệt đối không tin hắn sẽ vì đối phương là người nhà của Kiếm Thánh mà thay đổi cái nhìn của mình, cho dù là chính bản thân Kiếm Thánh còn chưa chắc chứ nói gì cháu chắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi