LUYẾN THANH TRUNG ĐỘC

Đằng Tự đại nhân gần đây tâm trạng đặc biệt hoan hỉ, giờ với giám đốc dù có khắt khe khó chịu ra sao, cũng đều ôn hòa tận tâm hết sức để giải quyết.

Tá Tá Mộc, người giúp việc hiền hòa khi trước giờ phụ trách ‘Hoa Linh’ quả thực cảm động rơi nước mắt. Trời mới biết mấy lần trước ghi âm đều là hắn nói “Tâm trạng không tốt, ảnh hưởng tới chất lượng ghi âm”, cứ như vậy công việc bị đình trệ, thiếu chút nữa khiến Phiến Cương lão sư nổi điên mà đi mách quản lý.

Bất quá cuối cùng tên át chủ bài cũng chịu làm việc tử tế, sở dĩ ‘Hoa Linh’ là đệ nhất tác phẩm do vậy nên ai ai cũng vô cùng tập trung hết sức lực, tương đối thuận lợi tiến hành.

Tá Tá Mộc theo Đằng Tự đi vào phòng ghi âm, không quên nịnh nọt đôi câu: “A, lần này thực sự hiệu quả vô cùng, quả nhiên không hổ là đế vương của giới thanh ưu Đằng Tự tiên sinh! Nhờ có ngài tham gia, hơn nữa còn có thêm Phiến Cương lão sự kiệt xuất đặc biệt tài năng, cuối năm mà phát hành thì quả nhiên sẽ là một cú nổ ngoạn mục!”

Theo phía sau là Chí Thủy, y không bằng lòng lè lưỡi, thế rối ghé vào tai Dịch Quân Ngạn, lại dùng thanh âm khiến ai ai cũng có thể nghe được, nói: “Tiểu Ngạn, lần sau chúng ta để cho Đằng Tự làm một mình đi, cho hắn đảm nhiệm hết tất cả các vai, tôi nghĩ không có chúng ta, bộ drama này cũng sẽ lại nổi tiếng và thành công vang dội tới nửa nước Nhật cho coi, bởi đã có Đằng Tự đại nhân kia mà!”

Dịch Quân Ngạn cười cười, chẳng nói đúng sai, từ chối cho ý kiến.

Trước đây nghe drama do Đằng Tự thu, cậu đơn thuần chỉ cảm thấy vô cùng hấp dẫn, lúc đó đâu có biết công việc phối âm lồng tiếng này lại đòi hỏi tính chuyên nghiệp như thế nào, mà tới khi đã đặt miệng trước microphone, Dịch Quân Ngạn mới ý thức được để đạt tới trình độ như Đằng Tự hiện tại thực phải trải qua biết bao nhiêu gian nan chật vật.

Chí Thủy mặc dù lời chua chát, vậy nhưng hắn hiểu rõ đó là cách y biểu đạt sự kính phục đối với mình, ngay cả bản thân y, mỗi lần ghi âm đều sẽ không ngừng mà tự nhủ phải cố gắng hơn nữa, càng không cho phép bản thân trùng bước, y ngày ngày gắng gượng để với tới ngôi vương cao sang nơi tít tắp phía trên kia.

Đằng Tự quay đầu lại, dường như nhìn về phía Chí Thủy, nhưng khi trông thấy bàn tay đang đặt nơi vai Dịch Quân Ngạn thì liền tỏ ra chán ghét, nửa thân người của y cũng là đang dựa lên người cậu, lúc này, Đằng Tự khuôn mặt không rõ biều tình lạnh lùng phát ra ám khí.

“Quân Ngạn, sang đây.” Hắn có phần bực dọc mà ra lệnh.

Bỗng thấy Đằng Tự thay đổi thái độ đột ngột như vậy thì ai ai cũng đều sửng sôt. Thế nhưng Dịch Quân Ngạn đã quá quen với loại âm tình bất định này của hắn, thuận theo mà đi tới, đứng ở trước mặt Đằng Tự, ngoan ngoãn như đang chờ được phân phó nhiệm vụ.

Khóe miệng Đằng Tự chợt cong lên, vui vẻ mỉm cười, một tay ôm lấy vai cậu, tay kia thì không phí chút hơi sức liền đem cơ thể của Dịch Quân Ngạn quay qua quay lại trước mặt Chí Thủy.

Bởi trò đùa quái đản của hắn mà khiến khóe miệng của y méo xệch, véo má cậu rồi nhìn về phía Chí Thủy khoe khoang: “Thấy không? Dịch Quân Ngạn là của tôi, cậu là ai mà dám tới ra lệnh cho cậu ấy?”

Chí Thủy cũng đắc ý không nhẹ, hé ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn giờ đang đỏ dần, lông mày trợn ngược mà trừng mắt nhìn Đằng Tự, tựa như một bé gái điêu ngoa chảnh chọe.

“Hừ! Ngươi khoan đắc ý! Cuối cùng cũng sẽ tới một ngày ta đem bảo kiếm tới cứu Tiểu Ngạn ra khỏi tay tên ma vương như ngươi!”

“Ôi chao, gì đây? Quả bí đao thấp lùn cũng muốn đội lốt làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”

“Quả bí đao thấp lùn này vẫn còn hơn chán tên ngụy quân tử giả dạng đạo mạo thanh liêm như ngươi!”

“Tôi đâu có chút nào là ngụy quân tử chứ? Chí Thủy lão sư thực đã nói sai rồi.” Đằng Tự có chút luyến tiếc không muốn buông cậu ra, sắc mặt Dịch Quân Ngạn nhìn qua có vẻ cũng tương đối tốt mà…

“Ngươi… ta… Nói tóm lại, ngươi chẳng phải hạng người tốt!” Chí Thủy cùng cực mà ngang ngược nhổ ra một câu.

Đằng Tự cười ha hả, nhìn dáng vẻ của hắn lại càng khiến cho y hận đến xương tủy.

Dịch Quân Ngạn bị hai người kéo qua kéo lại mà “tán tỉnh” rất đáng thương, kẹp giữa những ngón tay giày vò của Đằng Tự, má phải bị véo đau, vậy nhưng cậu vẫn cam chịu không nói câu nào.

“Lập Hoa, ngươi định bắt nạt Tú Thì đến bao giờ?” Vì còn một lần thu âm nữa, Phiến Cương mới từ phòng ghi âm đi ra.

Hôm nay cô chọn cosplay Laury, vô cùng duyên dáng, dễ thương và khả ái, nếu ai không biết tính cách thực của cô, nhiều phần chắc cũng sẽ bị đánh lừa.

Phiến Cương gọi Dịch Quân Ngạn cùng Đằng Tự bằng tên của hai nam chính trong bộ truyện của mình cũng bởi lẽ làm thế, hai người họ có thể dễ nhập tâm vào thu âm hơn.

Đằng Tự thoáng ngẩng mặt lên, thế rồi mò tay xuống dưới vòng cổ của cậu, tựa như vui đùa mà mở miệng: “Với Tú Thì, ta đương nhiên muốn ức hiếp bắt nạt cả đời.”

Mặt Dịch Quân Ngạn không khống chế được mà khẽ ửng hồng, hai tay hoảng sợ những tưởng muốn đẩy Đằng Tự ra nhưng lại không dám, chỉ biết tùy hứng khua tay, cũng chẳng biết phải làm thế nào.

Đằng Tự nháy mắt mấy cái, không nhịn được muốn trêu chọc cậu một chút.

Giả bộ thanh âm đau buồn mà ghé vào bên tai Dịch Quân Ngạn, lần đầu tiên làm càn: “Sao vậy Tú Thì? Em bắt đầu chán ghét tôi rồi ư?”

Tuy rằng đúng là giọng điệu của Lập Hoa trong ‘Hoa Linh’, vậy nhưng đối với Dịch Quân Ngạn mà nói, những lời này thực khiến xương cốt cậu mềm nhũn, tới một chút sức lực cũng không có.

“Tôi… Tôi… Cái đó…”

Đằng Tự lúc này lại buông lỏng cậu ra, đứng đắn cười rộ lên: “Được rồi, màn kịch hôm nay đến đây là kết thúc, lần sau có tái diễn cậu cần phải chân thật như Kim Tú Thì ấy.”

Lảo đảo một lúc mới kịp đứng vững, Dịch Quân Ngạn miễn cưỡng nở nụ cười, giả bộ lơ đễnh mà phụ họa theo.

Cậu nhất nhất đều không phải Kim Tú Thì, y vì quốc gia mà hi sinh tất cả, ngay cả tình yêu cũng sẽ đổi không trở về.

Cùng Đằng Tự thu âm một chỗ, đối phương giờ bắt đầu ưa thích việc trêu đùa chòng ghẹo cậu, hắn thường thường sẽ làm những động tác mập mờ ám muội. Lúc đầu Dịch Quân Ngạn cũng có chút động tâm, vậy nhưng sau bao lần, cậu cũng dần dần hiểu ra, người nọ bất quá chỉ coi cậu là sủng vật mà đùa giỡn, tựa như trước đây chứa chấp mình chẳng qua là lòng thương cảm cho Dịch Quân Ngạn, chứ thực cũng không có chút ý tứ nào.

Bao ôn nhu dịu dàng cũng là bởi điều thương hại, tất thảy thân mật gần gũi, cũng đều là muốn dùng cậu làm thứ tiêu khiển mà thôi.

“Chúng ta đi ăn, giờ này đúng là lúc ăn trưa rồi mà, chẳng phải sao?” Đằng Tự nói rồi đi ra phía cửa.

Dịch Quân Ngạn có chút sửng sốt, hỏi: “Chẳng phải anh cùng quản lý đã có hẹn sao?”

Đằng Tự bỗng dừng chân, có chút tức giận: “Hừm! Cậu đúng là ở không đi gây sự mà!” Sau đó ngoảnh đầu nói với Dịch Quân Ngạn: “À, làm cho tôi hai chiếc thịt muối cuốn, khi tôi trở về sẽ ăn.” Nói xong liền khoan thai đi ra ngoài.

Chí Thủy lại căm giận mà phẫn nộ đứng thẳng dậy: “Hừ! Đồ làm bộ! Cứ chống mắt lên mà nhìn, sẽ có ngày Chí Thủy ta đây đạp bộ mặt giả tạo của ngươi xuống!”

Tá Tá Mộc vỗ vỗ bờ vai y, cười nói: “Ngài cứ chuyên tâm hơn một chút, liền sẽ có cơ hội theo đuổi Đằng Tự tiên sinh.”

Chí Thủy tính tình trẻ con bất mãn nói: “Ta đâu phải không chuyên âm cơ chứ! Ngày nào các ngươi cũng luôn mồm ta là trẻ con, ta là con nít! Hừ! Cứ chờ đấy, sớm muộn gì ta cũng sẽ trở thành đàn ông cho các ngươi xem!”

Thế rồi y hừ một tiếng, ngước lên, chí cao khí ngạo mà cất bước rời đi.

Cánh cửa đóng lại trong nháy mắt, Tá Tá Mộc cũng không nhịn được mà ôm bụng cười ha hả, ngay cả Dịch Quân Ngạn khi nãy còn phiền muộn, giờ cũng vì bộ dạng tiểu tử giả dạng nam nhân của y mà phì cười.

Đứng ở phía sau cánh cửa là Phiến Cương, từ đầu tới giờ vẫn dị thường trầm mặc, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng tới chỗ Dịch Quân Ngạn, trong đáy mắt có ẩn chứa bao ý tứ uyên thâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi